Tiền sảnh – Lưu Phủ. Lúc này Lưu Tử đảo mắt nhìn lướt qua mười nha hoàn ở trước mặt, mâu quang khẽ lóe, hắn nhếch mép, chỉ tay về phía nha hoàn thứ mười mà nói: “Ta chọn ngươi!” Bạch Bạch cúi thấp đầu, khóe môi khinh thường nhếch lên, há há ngươi sao có thể chống lại mị lực của hồ ly như ta được, chọn ta là lẽ dĩ nhiên. Lưu Tử ngươi chờ xem, ta sẽ hảo hảo dạy dỗ ngươi. Cũng tại ngươi mà ta phải biến thành cái bộ dạng này. “Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Nghe vậy Bạch Bạch lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sinh động nhìn Lưu Tử khẽ chớp một cái, thanh âm non mềm vang lên: “Nô tỳ tên Bạch Bạch, vừa tròn mười lăm ạ.” “Haha cái tên nghe rất dễ thương, được rồi đi theo ta, ta sẽ chỉ dẫn những việc ngươi phải làm.” “Ân.” Phòng của Lưu Tử. “Ai nha! Thiếu gia…” Thanh âm nũng nịu của Bạch Bạch vang lên. “Haha, Bạch nhi, nàng thật đẹp.” Lưu Tử vòng tay ôm lấy eo của tiểu hồ ly, thận trọng mà vuốt ve. Bạch Bạch trong lòng đã sớm nổi phong ba nhưng vì chủ nhân đã giao nhiệm vụ, hắn không thể không làm, hừ hừ ta là nam nhân đấy, ghớm quá đi mất, óa óa sao số ta khổ thế này. Mặt dù trong lòng không ngừng gào thét ta là nam nhân nhưng bên ngoài vẫn phải tươi cười như hoa: “Thiếu gia nô tỳ mới vào phủ, có vài điều không biết, có thể hỏi người không?” “Hảo, nàng hỏi đi.” “Nô tỳ nghe nói ngài đậu giải Nguyên.” (*) “Ân. Sao hả, ta rất lợi hại đúng không?” Lưu Tử cười ha hả trả lời. “Vâng, người thật sự lợi hại nha nhưng mà nô tỳ nghe mọi người đồn đại không hay về thiếu gia.” “Hửm! Bọn họ nói gì?” “Bọn họ bảo phụ thân của người lợi dụng chức quyền tráo bài thi của người với Đỗ Tuệ Thiên, cho nên người mới đỗ giải Nguyên.” Lời vừa dứt, sắc mặt Lưu Tử tái mét, Bạch Bạch híp con mắt lại đánh giá, xem ra lời đồn này là có thật rồi, một tên bát đản như ngươi sao có thể đứng đầu kỳ thi Hương chứ! “Kẻ nào to gan! Dám đặt điều vu khống bổn thiếu gia!” Lưu Tử tức giận, tay đập mạnh vào bàn. “Thiếu gia đừng tức giận! Nô tỳ không tin thiếu gia lại làm vậy.” Bạch Bạch lắc lắc cánh tay của hắn, bộ dáng hết sức dễ thương hướng hắn nói. “Ngoan.” Lưu Tử vuốt ve cánh môi miềm của Bạch Bạch, sau đó hôn nhẹ lên đó. Bạch Bạch toàn thân nổi da gà, trong lòng gào thét không thôi, óa óa nụ hôn đầu của ta, tên hỗn đản nhà ngươi, óa óa nụ hôn đầu của ta lại làm với nam nhân, hức hức tin này mà truyền ra ngoài, ta sẽ mất hết mặt mũi cho coi. Phòng Nhược Lam. “Há há. OMG!” Nhược Lam cười tươi như hoa nhìn vào Kính Hoa Thủy Nguyệt trước mặt. Lãnh Huyết và Liễu Mặc khóe miệng giật giật thu lại Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau đó quay sang nhìn chằm chằm Nhược Lam. “Chủ nhân! Người cười đủ chưa?” Lãnh Huyết lên tiếng hỏi. “Haha, ân. Haha.” Liễu Mặc, Lãnh Huyết bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nhau lắc đầu thở dài, Bạch Bạch ngươi sao lại nhận nàng ấy làm chủ nhân, cuộc sống về sau của ngươi sẽ thê thảm hơn thế này nhiều. “Này! Ta chưa có coi đủ nha, sao hai ngươi lại cất đi rồi, đoạn sau không chừng sẽ hấp dẫn lắm, lỡ đâu Lưu Tử abcxyz Bạch Bạch thì sao? Nếu như thế hắn ta là tổng công còn Bạch Bạch là tiểu thụ rồi.” Nhược Lam vừa nói vừa lăn trên giường cười lớn. “Chủ nhân! Thần nghĩ Bạch Bạch phải là tổng công, còn cái tên kia là tiểu thụ chứ!” Liễu Mặc phụng phịu nói. “Ở đó mà tổng công với tiểu thụ, Bạch Bạch hiện giờ là nữ mà, nếu có xảy ra thì dĩ nhiên là Lưu Tử chiếm thượng phong.” Lãnh Huyết liếc Liễu Mặc một cái, lạnh giọng nói. “Ừa ha! Ta quên mất!” Nhược Lam và Liễu Mặc đồng thanh đáp. Nghe vậy, Lãnh Huyết mi mắt giật giật, từ khi nào mà Liễu Mặc hắn lại bắt đầu coi đam mỹ? Sau đó lại liếc mắt nhìn về phía Nhược Lam. Cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Huyết, Nhược Lam vội vàng xua tay: “Không phải ta! Ta không có xúi hắn đọc đam mỹ với yaoi nha!” “Hừm! Nếu như không phải lúc ở hiện đại người thường xuyên đọc đam mỹ thì Liễu Mặc hắn cũng đâu có thành ra như thế.” “Hửm? Ủa ta đọc kệ ta chứ, ai biểu hắn đọc theo.” Nhược Lam lè lưỡi đáp trả. “Xùy! Ngươi nói ta sao không nhìn lại ngươi, ngươi cũng có đọc mà, chẳng phải người thích nhất là Asami sama sao?” “Khụ.” Lãnh Huyết ho nhẹ một cái, quay đầu sang chỗ khác không nói gì. “Ái chà. Lãnh Huyết ta không ngờ ngươi cũng có sở thích đó nha. Ta cũng giống ngươi, rất thích Asami.” “Gì chứ sao cả hai người đều thích hắn, ta thích Fei Long cơ.” Liễu Mặc bất bình bay tới bay lui trước mặt Nhược Lam. Kế đó là quá trình cãi tay ba của ba con người đam mê đam mỹ và yaoi. Trở lại với Bạch Bạch Hắn lúc này đang đi thám tính toàn bộ Lưu phủ, mắt đẹp khẽ sáng, hắn phát hiện trong Lưu phủ có một nơi được canh gác rất cẩn mật, nghe một nha hoàn làm việc lâu năm trong phủ nói, đấy là cấm địa, chỉ có lão gia mới được phép vào, người khác tự tiện xông vào lập tức bị giết. Bạch Bạch suy nghĩ một chút sau đó quyết định trở về dò hỏi Lưu Tử. Song Nguyệt Lâu. “Oa, trời mưa kìa!” Nhược Lam hét lên đầy thích thú. “Chỉ là trời mưa thôi mà có cần thích thú thế không?” Lãnh Huyết lạnh nhạt hỏi. “Hừm!” Nhược Lam quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó cầm ô phi thân xuống Đào Viên. Phải công nhận là Mộ Dung Phi Tuyết rất biết cách hưởng thụ nha, mỗi nơi hắn xây đều có phong cách riêng, Song Nguyệt Lâu này có Đào Viên rất đẹp, hoa đào nở rộ phủ cả một góc sân. Đây cũng là lý do nơi này tập trung rất nhiều thượng khách đến. Hôm nay Nhược Lam một thân bạch y, mái tóc đen dài được điểm xuyết bởi một dải lụa màu lam bay bay trong gió, mưa rơi nhè nhẹ, hồng đào phảng phất hương thơm, ngón tay thon dài vươn ra hứng lấy những giọt mưa bóng bẩy. Khẽ nhíu mi, Nhược Lam lại cảm thấy đau đầu, phóng mắt nhìn ra xa liền nhìn thấy một mái đình, vội vàng ghé chân vào đó nghỉ ngơi, cả người dựa vào trụ gỗ của mái đình, Nhược Lam nhắm mắt lại khe hẽ hát: “Tình này đã quên, tội này đã trả, mà sao lòng hoài vướng bận? Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai? Mở lưới trời nhìn xuống nhân gian mà tìm lẽ đúng sai. Nợ người một nụ cười, hoàn lại người một đời mắt lệ. Hữu tình, vô lý, dẫu thẹn với nhân gian vẫn tuyệt không hối hận. Vẫn hoàn hư vô, khi có ta mà không có người. Hữu tâm, vô ý, có ra đi mà chẳng có trở về. Chân tình, cần lắm, thì xin người cứ giả từ bi. Tình này đã quên, tội này đã trả, mà sao lòng hoài vướng bận? Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai? Mở lưới trời nhìn xuống nhân gian mà tìm lẽ đúng sai. Nợ người một nụ cười, hoàn lại người một đời mắt lệ. Một lúc lỡ lầm trong đêm tối ám. Một lần mơ hồ, ta với người, ai là con rối của ai? Một phen tường tận, một tràng hiểu lầm. Một khi thành tro, ai viết bia tưởng niệm? Tình này đã quên, tội này đã trả, mà sao lòng hoài vướng bận? Ngày trước làm sai, khi nào sửa hết, cuối cùng ai liên lụy ai? Kẻ có tình, trời gây ly hận, chuốc lấy đời thị phi. Nợ người một nụ cười, hoàn lại người một đời mắt lệ. Nợ người một kiếp này, hoàn lại người mắt lệ kiếp sau.” Chìm đắm trong cảnh sắc Đào Viên, Nhược Lam không hề biết rằng có người đảng ngẩn ngơ nhìn mình, người đó thân mặc lục y từ trên cửa sổ nhìn xuống, đôi mắt của hắn phủ một tầng sương mờ sau đó khẽ thở dài, hắn lặp lại câu hát cuối cùng của nó: “Nợ người một nụ cười, hoàn lại người một đời mắt lệ. Nợ người một kiếp này, hoàn lại người mắt lệ kiếp sau.” Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào có thể khiến nàng bi thương như thế, kẻ nào có thể khiến trái tim của nàng rung động?