Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 46 : Huyết lệ chi nữ (12)

Nghe thấy thanh âm đầy giận dữ của Nam Phong Dịch Thiên, Tư Đồ Mãn rùng mình quỳ xuống, cung kính hỏi: “Bẩm Vương gia, vi thần thật sự không biết mình phạm tội gì?” “Hừ, ngươi thân là quan phụ mẫu, trong thành xảy ra sự việc hàng loạt dân nữ bị cưỡng hiếp sau đó bị sát hại, vậy mà ngươi ngay cả một động tĩnh cũng không có. Hơn nửa còn cả gan dùng tiền để dẹp yên gia đình của nạn nhân. Ta còn điều tra được trong suốt năm năm làm quan, ngươi đã bao che cho trưởng tử của ngươi là Tư Đồ Ngạo, để hắn làm loạn khắp nơi. Ngươi còn lời nào để nói.” “Bẩm Vương gia, chuyện này có lẽ người hiểu nhầm rồi. Số tiền mà vi thần đưa cho gia đình của nạn nhân chỉ là lòng hảo tâm của vi thần dành cho bọn họ, không hề có ý bắt bọn họ phải để yên chuyện này. Hơn nữa Tư Đồ Ngạo tính tình ngông cuồng, vi thần đã nhiều lần dạy dỗ, chỉ là lực bất tòng tâm.” Tư Đồ Mạn mặt không biến sắc, trả lời từng chữ một. “Nha, cứ cho là ngươi bị oan đi. Vậy còn sự việc của Vũ Lưu Dân thì sao?” “Vũ Lưu Dân? Quận chúa sao người lại biết hắn?” Tư Đồ Mạn có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nhược Lam. “Chuyện ta vì sao biết hắn ngươi không cần biết, chỉ cần ngươi trả lời cho ta một câu hỏi. Vũ Lưu Dân vì cớ gì lại bị xử tử?” “Bẩm Quận chúa, Vũ Lưu Dân là một con cáo già trên thương trường, số tiền mà hắn kiếm được trong một tháng gấp hai lần lương bổng một năm của vi thần. Cho nên vi thần liền phái người điều tra, quả nhiên tra ra được hắn cùng phản tặc buôn hàng cấm”. “Không thể nào! Phụ thân của ta tuyệt đối không làm những chuyện như thế, là ngươi cùng Hạo Thế Vĩnh hại chết phụ thân ta.” Thanh âm đầy phẫn nộ của một nữ tử vang lên bên ngoài công đường khiến cho Nam Phong Dịch Thiên chau mày, hắn lạnh giọng quát: “Là ai đang làm náo loạn chốn công đường? Người đâu, dẫn nàng ta vào đây.” “Bẩm Vương gia, dân nữ là Vũ Như Họa, là nhi nữ của Vũ Lưu Dân.” “Nàng ấy còn là chính thất của Tư Đồ Ngạo.” Nhược Lam bổ sung thêm một câu, hướng Nam Phong Dịch Thiên cười một cái. Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, thấp giọng hỏi: “Nơi đây là chốn công đường, ngươi không được nói dối, cũng không được phép vu oan cho người khác. Vì sao ngươi lại nói Tư Đồ tri phủ cùng Hạo Thế Vĩnh hại chết phụ thân ngươi?” “Lời thảo dân nói tuyệt đối không sai, thảo dân có bằng chứng.” Vũ Như Họa thần sắc kiên định, vừa nói vừa lôi trong ống tay áo một cuốn sổ đã cũ kĩ cùng một phong thơ. Sau khi nhận được bằng chứng mà Vũ Như Họa đưa, Nam Phong Dịch Thiên lập tức chăm chú lật từng trang sổ sách. Trong này là toàn bộ ghi chép về số hàng cấm mà Hạo Thế Vĩnh buôn bán trong nhiều năm qua. Bao gồm cả súng lẫn thuốc nổ, trang cuối cùng còn có danh sách những kẻ tham gia, trong đó có Tư Đồ Mãn. Kế đó, hắn mở ra phong thơ, nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn có ba câu: Lam cô nương, lần trước ngươi giúp ta cho nên lần này ta trả lại ngươi, hai chúng ta không ai nợ ai. Vương gia a, coi như lần này ngươi nợ ta đi, ta phải mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được cuốn sổ đó đấy. Phương Hướng Linh chi bút. Nhược Lam đứng bên cạnh, nhận thấy thần sắc của Nam Phong Dịch Thiên có chút thay đổi, lập tức hiếu kí mà ngó vào phong thơ. Nội dung trong bức thơ không khỏi khiến Nhược Lam trừng mắt, Phương Hướng Linh thân phận quả nhiên không đơn giản, hơn nữa hình như giữa nàng và ngũ ca có cái gì đó thì phải. Bắt gặp đôi con ngươi của Nhược Lam, Nam Phong Dịch Thiên lập tức gấp lại phong thơ, ho khẽ mấy tiếng sau đó mắt lạnh quét về phía Tư Đồ Mãn, ném cuốn sổ trước mặt hắn, lớn giọng quát: “Tự mình nhìn đi!” “Không thể nào, ta đã sai người đốt hết rồi mà.” Tư Đồ Mãn cả người run rẩy nhìn chằm chằm cuốn sổ trước mặt. “Hừm, ngươi nghĩ Hạo Thế Vĩnh sẽ khinh suất tới nỗi để ngươi đem đốt hết đi sao? Nếu lỡ ngươi quay lại cắn hắn một phát hắn sẽ phải làm sao? Hoặc giả như nếu mọi chuyện bị bại lộ, cuốn sổ này sẽ kéo ngươi chết chung với hắn, dù sao trên này cũng đã có dấu vân tay mà ngươi đóng dấu vào, không thể chối cãi!” Nhược Lam cười nhạt, nhướng mày nói. “Tư Đồ Mãn thân là tri phủ thành Dương Châu nhưng bản thân lại không làm đúng trách nhiệm của một quan phụ mẫu, tham ô, hối lộ, để dâm tặc tung hoàng, bao che cho hài tử làm chuyện suy đồi. Nay cách chức quan, giờ ngọ ngày mai giải lập tức xử trảm. Tư Đồ Ngạo kiêu căng, hống hách, nhiều lần cưỡng bức dân nữ nhà lành cho nên bổn vương xử ngươi lưu đày biên ải mãi mãi không được trở về. Toàn bộ gia quyến của Tư Đồ phủ được tha. Về phía phụ thân của ngươi, Vũ Lưu Dân, bổn vương sẽ điều tra lại toàn bộ quá trình, sau đó sẽ cho ngươi và phụ thân của ngươi một cái công bằng. Ngươi có đồng ý hay không?” “Đa tạ Vương gia, dân nữ hoàn toàn không có ý kiến gì.” Vũ Như Họa vui sướng đến nỗi rơi nước mắt, run rẩy nói. “Hoan hô, hoan hô, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi áp bức rồi!” Dân chúng vui mừng hoan hỉ, cuối cùng họ cũng thoát khỏi ách cai trị tàn bạo của Tư Đồ Mãn, cuối cùng cũng có người lấy lại công bằng cho bọn họ. Tư Đồ Mãn sau khi nghe Nam Phong Dịch Thiên phán xét, bản thân vì không chịu nổi cho nên đã ngất xỉu, Tư Đồ Ngạo cũng không đỡ hơn là mấy, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run bần bật. Kim Hương Lâu. “Dân nữ xin thỉnh an Quận chúa, lần trước không biết thân phận cao quý của người, mong người lượng thứ.” Vũ Như Họa quỳ gối trên mặt đất, e ngại nói. “Đứng dậy đi, ngươi cảm thấy trong người thế nào?” “Ân, tốt lắm, thuốc của người cho rất có hiệu nghiệm.” “Vậy là được rồi, về chuyện của phụ thân ngươi, ngũ ca của ta nhất định sẽ cho ngươi câu trả lời xác đáng nhất. Ngươi cũng đừng quá lo lắng.” “Ân, dân nữ hiểu.” “Ngươi nếu như không còn chỗ nào để đi, vậy thì cứ ở lại chỗ này đi. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Vô Ảnh Sơn Trang, không ai có thể khi dễ ngươi. Ngươi cũng có thể làm việc tại đây. Ta có nói qua chuyện của ngươi cho chưởng quỷ ở đây, hắn nói nếu ngươi không ngại, vậy thì hằng ngày tấu nhạc cho khách nhân nghe, hắn sẽ trả tiền cho ngươi.” “Quận chúa, thật tốt quá, dẫn nữ…” Vũ Như Họa lệ rơi đầy mặt, lập tức quỳ xuống dập đầu hành lễ với Nhược Lam. Thấy vậy, Nhược Lam khẽ thở dài, sau đó dịu dàng nâng nàng đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Về sau phải sống cho thật tốt.” Về phía Hạo Thế Vĩnh, trong lúc không khống chết được tà niệm của bản thân, hắn bất tri bất giác biến trở lại thành một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, tri triển khinh công bay về phía rừng trúc ngoại ô thành Giang Nam. Những tưởng có thể thoát thân nào ngờ vừa đi được một đoạn liền bị sát khi ở phía trước làm cho khựng lại. “Kẻ nào?” Hạo Thế Vĩnh điên cuồng hét lên, đôi mắt càng thêm đỏ rực. “Mộ Dung Phi Tuyết!” Lời vừa nói ra, cả khu rừng tràn ngập máu tanh, màu xanh của trúc hòa quyện với màu đỏ của máu, tất cả làm nên một cảnh tượng vô cùng quỷ dị