Ngoại ô kinh thành Asagi nhìn khung cảnh trước mắt, nói không ra lời. Trời ơi là trời, papa mama ơi, hai người có nhầm ko vậy, con bảo là con muốn đến Giang Nam, sao giờ lại ở ngoại ô kinh thành thế này, hơn nữa vấn đề quan trọng là hiện tại nó đang mặc trang phục hiện đại, nếu cứ thế mà xuất hiện e rằng sẽ gây chú ý cho người khác mất. Một vấn đề nữa là lấy đâu ra quần áo để thay? Tiền bạc để xài? Asa vẻ mặt cau có, đi tới đi lui quanh một cái cây, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để tồn tại ở cái thế giới xa lạ này thì bỗng đôi mắt tinh anh của nó lóe lên. Phía xa là một căn nhà nhỏ rất xơ xài, xung quanh trồng những bụi hoa hải đường rất đẹp mắt, phía trên là một cây cổ thụ cũng phải mấy chục tuổi đc gia chủ dùng để phơi quần áo, đập vào mắt nó là một bộ y phục của nữ nhân tuy cũ kĩ nhưng có vẻ hợp với thân hình của nó. Asa ko khỏi thởi dài: – “Cái thể loại gì thế này, ta đường đường là siêu cấp đại tiểu thư thế mà hôm nay lại phải đi ăn trộm quần áo, nhưng nếu vì sĩ diện mà ko trộm thì ra đường thế nào cũng bị thiên hạ dòm ngó, haizzzzz sống ko vì mình trời chu đất diệt, đành vậy”. Asagi bước tới một cách nhẹ nhàng như thể sợ bị người ta phát hiện, nó vươn tay với lấy bộ quần áo rồi kiếm lấy một bụi cây chui vào đó thay đồ. Năm phút sau, một mỹ nhân thân mặc lam y xinh đẹp tuyệt trần bước ra tự bụi rậm, miệng nó ko ngừng lẩm bẩm: – “ Gia chủ thật xin lỗi, nếu có dịp sẽ trả lại cho ngươi sau” Từ ngoại ô mà đi bộ đến kinh thành mất khoảng 2 canh giờ, dù sao thì khi còn nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, này đi bộ hai canh giờ có là gì dâu chứ.. Vừa mới đặt chân vào cổng thành, trong lòng nó vừa mừng lại vừa lo, mừng vì sau một chặng đường lê lết cuối cùng cũng tới được kinh thành, còn lo là nó đang đói nhưng mà lấy đâu ra tiền để ăn. Ngó nghiêng nhìn xung quanh, đột nhiên đôi mắt tinh ranh lóe lên, trong lòng không ngừng gào thét: ” Quả nhiên trời không phụ lòng người tốt, mình có tiền để xài rồi” Tình hình là Asagi nhìn thấy bên kia đường có một khách điếm đang treo bảng ” chiêu mộ nhân tài, giải mã câu đố, phần thưởng ngàn vàng”, Theo như quan sát của nó thì vẫn chưa có ai giải được câu đố, mọi người cứ nối đuôi nhau vào rồi lại ra, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu suy nghĩ, sau một hồi âm thầm quan sát, Asagi quyết định bước vào. Bên trong không khí đang rất căng thẳng, những nhân sĩ đang ngồi thành một hình tròn, mắt họ chăm chú nhìn một chậu hoa đặt ở trên bàn. Phía trên là một lão nhân râu tóc đã bạc phơ mang mình trên nụ cười đắc thắng nhìn các nhân sĩ phía dưới. Asa trợn tròn mắt nhìn chậu hoa một hồi sau đó mới bật cười, còn tưởng câu đố nào lợi hại đến nỗi làm các sĩ tử phải nao núng, ai ngờ chỉ là đố tên của một loài hoa. Không khí lúc này thập phần căng thẳng, dù sao phần thưởng lên tới ngàn lượng vàng, ai mà không muốn thử vận may một lần, thắng thì có được tiền, thua cũng chẳng mất gì. Liếc mắt nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, Asagi khẽ thở dài, quả nhiên là cổ đại, lạc hậu đến thế là cùng. – “ Ta có thể tham gia giải đối không?” Asagi cất giọng hỏi. Nghe thấy thanh âm mềm mại của nữ tử, hàng loạt nhân sĩ đồng loạt quay đầu nhìn, trong phòng vốn im ắng nay lại nhao lên vì sự xuất hiện của nó. – “ Dĩ nhiên là có thể, chỉ cần có thể giải được câu đố, không phân biệt nam nữ, giàu nghèo” Lão nhân vuốt râu, tươi cười trả lời. – “ Hảo, phần thưởng này chắc chắc thuộc về ta” Asagi tự tin nói Bắt gặp thái độ này của nó, lão nhân hơi khựng lại, cất giọng hỏi: – “ Cô nương chắc chắn mình sẽ thắng?” – “ Dĩ nhiên” Nghe vậy, một vài sĩ tử lên tiếng bất bình: – “ Không thể nào, bọn ta đã suy nghĩ nhiều ngày, lật tung hết tất cả các loại sách mà vẫn không thể tìm thấy, dựa vào một tiểu cô nương như người thì có thể biết được tên của loài hoa này sao, thật vô lí. Asagi nhíu mày, trong lòng thập phần khó chịu, quả nhiên là cổ đại trọng nam khinh nữ, để xem ta làm các ngươi bẻ mặt thế nào: – “ Hừ! dám khinh thường ta, nữ nhân thì làm sao? Đừng quên nam nhân các ngươi chui từ bụng của nữ nhân chúng ta mà ra cả đấy, nam nhân cũng là con của đàn bà” Lời vừa dứt, toàn bộ sĩ tử ai nấy đều á khẩu, trợn tròn mắt, tiểu cô nương này là nữ nhi nhà ai, sao có thể ăn nói lớn mật như thế? Phía trên lầu, có một ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá Asagi, hắc y nhân nhếch miệng cười nhạt, lặp lại lời của nó: “ Nam nhân cũng là con của đàn bà, khá khen cho một tiểu cô nương” Lão nhân híp lại đôi con ngươi, trong lòng không ngừng đánh giá, tiểu cô nương này y phục bần tiện nhưng khí chất thì lại không như thế, ngũ quan sắc xảo, cử chỉ toát ra đều rất thanh nhã, chắc chắc không phải thường dân. Cảm nhận được ánh mắt của lão, Asagi trừng mắt nhìn lại, biết mình đã luống cuống, lão nhân ho nhẹ một tiếng, dịu giọng nói: – “Mời cô nương trả lời câu hỏi của lão phu” – “ Đáp án là hoa Bụi Đường” Lời vừa dứt, khuôn mặt của lão nhân toát lên vẽ kinh hãi, đôi mắt tinh anh giờ đây tràn ngập vẻ bất an, lắp bắp nói:: – “sao, sao, sao cô có thể… loài hoa này chỉ có ở chỗ của chủ tử, là do chính tay chủ tử trồng, cô nương làm sao có thể…” – “Gì chứ, bộ chủ của ngươi là thần thánh chắc, ở đâu lòi ra cái lí hoa do chính tay chủ ngươi trồng thì ko có ở chỗ nào khác, nhà ta cũng có vậy, hừ” Asagi bĩu môi nói. Đám sĩ tử nghe thấy lão nhân khẳng định đấy là đáp án đúng, thái độ của bọn họ dành cho nó cũng có vài phần kính nể, một trong số đó lên tiếng hỏi: – “Vấn hỏi cô nương, nhà cô nương ở đâu, vì sao loài hoa này lại có tên là Bụi Đường – “Nó có tên là Bụi Đường vì loài hoa này thường mọc ở ven đường, cho dù thời tiết có khắc nghiệt tới mức nào nó vẫn sống và ra hoa. Nhà của ta ở đâu ngươi hỏi để làm cái gì” Asagi mắt lạnh nhìn hắn, khinh thường mà trả lời. Mặt của vị thư sinh kia trong chốc lát trắng bệch, hắn đường đường là Thám hoa vậy mà lại bị một nữ nhân kinh thường, vô cùng mất mặt. Lấy lại bình tĩnh, lão nhân mới nhẹ giọng nói: – “ Lão phu thật sự tâm phục khẩu phục, như đã nói 1000 lượng vàng này thuộc về cô nương” Bề ngoài Asagi tỏ ra bình tĩnh không thể hiện thái độ gì nhưng thực chất bên trong nó đang lăn lộn gào thét. “Hớ hớ tự nhiên trời cho không 1000 lượng vàng, lão thiên, ta yêu ông nhất trên đời”