Giang Nam Mỹ Nương Tử
Chương 2
"Ta nói đại nương, Thu Nguyệt trời sinh đã có khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, thông minh, tội gì bắt con bé quấn chân, phá hủy tuổi thơ của nó chứ?"
"Phạm thúc, ta cũng không muốn vậy! Nhưng Thu Nguyệt không phải là nha hoàn bình thường, ta không muốn con bé ngày sau sẽ oán trách ta." Lâm đại nương cau mày.
"Sao Thu Nguyệt lại có thể oán trách ngươi ?"
"Ai! Phạm thúc, ngươi không biết, hiện tại cô nương nếu không có một đôi chân nhỏ, không thể tìm được người chồng tốt. Nếu bây giờ Thu Nguyệt không quấn chân, tương lai lớn lên, sẽ có một đôi chân to, làm sao có thể có kết cục tốt đây?" Lâm đại nương lo lắng.
"Đại nương, có đôi chân nhỏ mới là nữ nhi tốt, quan niệm này bây giờ đã cổ hủ, bà cũng không hy vọng tương lai có người cưới Thu Nguyệt chỉ vì đôi chân kia chứ!" Phạm Thứ không hổ là quản sự tổng quản, ý nghĩ thật rõ ràng.
"Nhưng.... Truyền thống là vậy !" Lâm đại nương bất đắc dĩ, khuôn mặt mập mạp tràn đầy u sầu.
"Đại nương, người đáng sợ nhất chính là bảo sao làm vậy, không biết sai lầm mà cứ mù quáng làm theo. Thu Nguyệt mỗi đêm đều khóc, chân đau đến mức không thể ngủ được, bà nghe mà không khó chịu sao? Sao còn quan tâm nguời khác nói gì!" Phạm Thứ dùng chức vụ quản sự, bình tĩnh phân tích cho Lâm đại nương nghe.
Hắn nói tiếp, "Huống chi dùng một đôi chân lớn nhỏ mà đánh giá phẩm chất, thân phận địa vị của một cô nương, không phải là chuyện nực cười sao? Nếu tương lai có người muốn cưới Thu Nguyệt không phải vì yêu con bé, mà bởi vì chân mới cưới nó, đại nương, bà sẽ yên tâm sao?"
"Nhưng... Nhưng ta thật sự hi vọng Thu Nguyệt có thể giống những thiên kim giàu sang có một đôi chân nhỏ, nở mày nở mặt mà xuất giá !"
"Đại nương, chúng ta là hạ nhân, bất luận thế nào cũng thấp kém hơn đại gia tộc bên ngoài, tội gì phải kiên quyết giữ thể diện?" Phạm Thứ vẫn không bỏ cuộc khuyên bảo.
"Nhưng Thu Nguyệt.... Thu Nguyệt.... Con bé không phải nữ tử bình thường !" Cả khuôn mặt Lâm đại nương đỏ lên.
"Đại nương, ta biết. Thu Nguyệt thông minh lanh lợi, lại thanh tú đáng yêu, hiển nhiên như một tiểu tiên nữ..."
"Ta không có ý này!" Lâm đại nương ngắt lời, muốn nói nhưng lại thôi.
Phòng trong lại truyền tới tiếng khóc nỉ non của Thu Nguyệt.
"Đại nương, như vậy đi, nếu bà lo lắng tương lai Thu Nguyệt không tìm được chồng, thì gả nó cho Tử Đình nhà ta là được rồi." Phạm Thứ đưa ra biện pháp cuối cùng. (#Thu: uả, Tử Đình không phải là girl sao?)
Lâm đại nương tưởng tượng, nhà Phạm Thứ chỉ có một đứa con là Phạm Tử Đình, Phạm Tử Đình diện mạo tuấn tú bất phàm, tương lai Thu Nguyệt đi theo thằng bé, cũng không đến nỗi ăn đói mặc rách.... Khi bà vẫn còn đang tính toán, Thu Nguyệt trong phòng lại khóc lớn hơn nữa.
Lâm đại nương nghe tiếng khóc, tâm càng thêm loạn, liền quay sang nói với Phạm Thứ: "Phạm thúc, lời ông nói hôm nay là thật sao?"
Phạm Thứ gật đầu, "Thật chứ! Ta không phải chỉ nói suông."
Lâm đại nương thấy Phạm Thứ cam đoan, liền xoay người vào phòng trong.
Từ đó Thu Nguyệt thoát khỏi sự đau đớn khi quấn chân, vui vẻ mà lớn lên, có một đôi mắt cá chân xinh đẹp tự nhiên.
Lâm đại nương nào biết rằng “nhi tử” của Phạm Thứ, Phạm Tử Đình thật ra là nữ nhân! Lúc ấy Phạm Thứ không đành lòng để Thu Nguyệt phải chịu quấn chân, mới đáp ứng việc hôn sự, muốn đợi Thu Nguyệt lớn lên, sẽ nói cho nàng biết rõ ngọn nguồn. (#Thu: Pó tay bác quản gia )
Thu Nguyệt mỗi lần nhớ đến mỗi khi Phạm Tử Đình kể cho nàng biết chuyện xưa,liền cảm thấy rất thú vị. May mà lúc đó Phạm thúc ngăn cản mẫu thân, nếu không giờ nàng có một đôi chân nhỏ, làm sao có thể đi đường xa đây?
Nàng xoa bóp mắt cá chân trắng mịn một lúc, vừa lòng nở nụ cười.
Sau khi tắm rửa, gột sạch bụi bặm đi đường, da thịt nàng trở lại vẻ trắng hồng, tựa hồ không cẩn thận có thể vỡ tan. Thu Nguyệt thay bộ áo ngủ rộng thùng thình, thoải mái nằm trên giường, muốn đi ngủ sớm, nhưng bởi vì lần đầu tiên qua đêm bên ngoài, không phải là giường của mình, lại thêm chút hồi hộp làm cho nàng trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Nhớ tới chuyện trang chủ muốn nàng đến Triệu gia ở Tô Châu, nàng cảm thấy hơi kỳ lạ. Dù sao nàng cũng chỉ là con gái của một nữ đầu bếp, đối với mệnh lệnh của trang chủ, tuy rằng cảm thấy không hợp lý, cũng vẫn phải vâng theo. Hi vọng Tử Đình không cãi nhau với trang chủ.... Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Ngay lúc nàng nửa mê nửa tỉnh, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
"Chưởng quầy! Công tử nhà ta cũng không phải không trả nổi tiền, bảo ngươi chọn một gian phòng hảo hạng, ngươi dám không cho?!" Tùy tùng lớn giọng biểu lộ tâm trạng không vui.
"Aiz ! Khách quan hiểu lầm rồi, tiểu điếm chỉ có một gian phòng hảo hạng, gần tối có một vị cô nương đến đây, ta thấy cô nương ra ngoài, nên thoải mái một chút, mới kiên trì muốn nàng ở phòng hảo hạng, không phải tiểu nhân không chịu!" Chưởng quầy nhỏ giọng giải thích.
"Nhưng công tử nhà chúng ta thân phận cao quý, làm sao có thể tùy tiện nghỉ ở phòng bình thường chứ!" Tùy tùng vẫn không chấp nhận lời giải thích của chưởng quầy.
"Nhưng mà tiểu nhân..." Chưởng quầy rất khó xử.
"Mặc kệ! Ngươi phải nghĩ biện pháp tìm một gian phòng hảo hạng cho công tử nhà ta." Vẫn hách dịch la hét như cũ.
"Không được vô lễ! Sùng Ân, chưởng quầy làm vậy cũng không sai." Một thanh âm trầm ổn nhã nhặn cắt đứt sự tranh chấp giữa người tuỳ tùng và chưởng quầy.
Thu Nguyệt vội vàng choàng ngoại y lên, đẩy cửa ra ngoài.
"Chưởng quầy, ta ở phòng trọ thường cũng được, gian phòng hảo hạng này nên cho vị công này ——"
Thu Nguyệt còn chưa nói hết lời, liền thấy một đôi mắt màu nâu nhạt. Chủ nhân của đôi mắt đang nhìn Thu Nguyệt, đáy mắt rõ ràng loé ra hào quang, làm cho Thu Nguyệt quên mất mình đang muốn nói gì.
"A.... Cái kia..."
"Cô nương, chưởng quầy nói không sai, cô nương ra ngoài nên thoải mái một chút. Chưởng quầy, phòng trọ ở đâu?" Đôi mắt gắt gao nhìn về phía Thu Nguyệt.
"A! Ở bên cạnh, khách quan, bên này, mời!" Chưởng quầy như trút được gánh nặng, thở một hơi nhẹ nhõm, khuôn mặt trở lại vẻ tươi cười, đi vào trong.
"Nhưng, công tử......" Người hầu vẫn còn la hét.
"Sùng Ân!" Chủ nhân đôi mắt nâu nhạt nghiêm khắc khiển trách.
Tùy tùng lập tức ngậm miệng, không tình nguyện theo chưởng quầy đi qua nàng.
"A..." Thu Nguyệt trong tích tắc vẫn không rõ tình hình.
"Cô nương, hãy nghỉ ngơi cho tốt!" Chủ nhân đôi mắt màu nâu nhạt tựa tiếu phi tiếu [6] nói với Thu Nguyệt, rồi xoay người đi theo chưởng quầy.
Chỉ còn lại Thu Nguyệt đứng sững sờ ở trước cửa phòng hảo hạng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[6] cười như không cười
Hết
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
87 chương
17 chương
14 chương
116 chương
16 chương