Giang Nam Chi Tịch Nhan
Chương 2 : Linh Lung
Vĩnh Duyên đế lên ngôi lúc mười tám, khi làm Thái tử, một cung nữ trong cung Thái tử đã hoài thai, sinh ra đại hoàng tử hiện tại, đáng tiếc mẫu thân là lệ bộ sinh ra, hoàng vị này, không làm sao đến phiên được. Nhị hoàng tử là Mai phi năm đó Hoàng đế sủng hạnh một thời sinh dưỡng, lúc trước nếu không phải niệm nhị hoàng tử, khi việc Mai phi độc hại Uyển quý nhân cùng hoàng tử bại lộ, sẽ không chỉ là đuổi ra cung đơn giản như vậy. Tuy là như thế, Vĩnh Duyên đế cũng liền xa lánh nhị hoàng tử. Cũng may hài tử còn nhỏ, vẻ ngây thơ khoái lạc của tuổi bốn, năm, không mảy may lưu lại bóng ma nào. Cao cao hứng hứng đùa giỡn như thường, trong đầu hài tử, nào có thể giấu thứ gì?
Tiếp nữa chính là tam hoàng tử của Uyển phi. Vĩnh Duyên đế thật sự thích hài tử này. Hài tử nho nhỏ, tính tình hướng nội, rồi lại lễ phép khôn khéo, mới ba tuổi đã bắt đầu đọc thơ, dáng vẻ thiếu niên tài tử. Vĩnh Duyên đế rỗi rãi sẽ triệu tam hoàng tử đi, để ngồi trên đùi mình, dạy biết chữ. Nếu không phải Vĩnh Duyên đế không sủng Uyển phi, trong cung ngoài cung sợ sớm đã phủng tam hoàng tử như Thái tử gia rồi.
Chỉ có Uyển phi Tích Nhan, lẳng lặng ngồi trong cung của mình, lúc mưa phùn đánh đàn, lúc trời trong vẽ tranh, trước khi ngủ đọc hai bài thơ, tỉnh lại vô sự liền chơi cờ với mình, vẻ tươi cười nhàn tản hờ hững, trong cung cũng không có bao nhiêu nô tỳ, thanh thanh tĩnh tĩnh qua ngày. Vĩnh Duyên đế một lần tâm huyết dâng trào, liền cùng Tích Nhan đánh một ván cờ, lại thua bung bét.
Ôi, không ngờ kỳ nghệ của Tích Nhan lại không kém Phong Duyên… Hoàng đế cười, lập tức, y dường như lại nghĩ đến điều gì, ngây ra giây lát, đứng dậy phất áo bỏ đi không để lại một câu.
Đó là một lần duy nhất, Tích Nhan nghe thấy Vĩnh Duyên đế nhắc đến tên phụ thân mình. Y gọi tên phụ thân mình, vậy mà dễ nghe êm tai hơn ai khác, cũng càng thêm thuận miệng hơn ai khác, như là cái tên đã gọi quen, thế nhưng, họ ở chung, dù sao cũng chỉ được chừng một năm.
Tích Nhan một giọt lệ liền lăn xuống, chỉ tiếc Vĩnh Duyên đế đã quay người, không nhìn thấy. Tích Nhan có lúc thật muốn kéo tay áo Hoàng đế, hỏi thử phụ thân một năm ấy ở trong cung, rốt cuộc đã gặp chuyện như thế nào, mới khiến một người trong veo vô tư lự như thế biến thành vẻ mặt đau thương, lại sớm tạ thế mà đi như vậy. Nhưng, Tích Nhan thừa biết, mình chỉ có thể nghĩ thôi. Bản thân đoán được mở đầu và kết cục, lại không đoán được quá trình, những người biết quá trình ấy, đại khái cũng đều tùy thời mà đi rồi nhỉ? Cho nên, chỉ còn lại Vĩnh Duyên đế, một người ngơ ngẩn, đế vương thanh niên hai mươi mốt, cư nhiên lộ ra ánh mắt bi ai như vậy. Đây đại khái cũng ra ngoài dự liệu của phụ thân?
Tích Nhan ngồi trên ghế đá ở hậu hoa viên đọc sách, tam hoàng tử theo Thúy Bình đuổi bướm. Gần cuối xuân, ánh dương sáng ngời hơi chói mắt, Tích Nhan liền bỏ sách xuống, mỉm cười nhìn con mình. Năm đó, phụ thân cũng nhìn mình ở trong viện bắt bướm thế này chăng? Viện khi đó, không lớn và hoa lệ như hiện tại, nhưng trong các góc đều có hoa lan, những đóa hoa màu trắng, nở thê thê thảm thảm, có mùi hương thanh u. Phụ thân là người yêu lan, phần nhiều quân tử đều thích hoa lan. Có lúc, Tích Nhan nghĩ, đây có lẽ gọi là ước định mà thành, tự nghĩ dù là ngụy quân tử, tự nhiên giống quân tử trước kia, thích hoa lan tượng trưng cho quân tử này. Chỉ phụ thân, vốn là một gốc lan ngạo thế.
Lúc Tích Nhan vào ở Phong Hà cung hiện tại, trong viện cũng bày đầy những chậu hoa lan, có lẽ là chủ nhân tiền nhiệm ít chăm sóc, tuyệt đại đa số đều đã chết khô. Tích Nhan nhớ đến phụ thân mình, liền thở dài, tự tay chăm sóc những đóa hoa kiều quý ấy, thời gian lâu, cũng cứu về được vài gốc. Một lần Vĩnh Duyên đế đến, lại ngơ ngác nhìn hoa, quên cả vào nhà. Khi đó, Tích Nhan đã nghĩ, biết đâu, gian này là nơi phụ thân từng ở? Nhưng khắp nơi tỉ mỉ tìm, lại không tìm thấy mảy may dấu vết phụ thân từng tồn tại, vật dụng trong nhà, thậm chí sơn trên xà nhà đều là mới. Chỉ có những gốc hoa lan ấy, giữ lại, nhiễm hồn phụ thân, để mình cứu sống vài gốc. Sau đó, Hoàng đế tặng hơn trăm chậu hoa lan đến, nhưng rốt cuộc không ngẩn người với hoa lan nữa. Có lẽ y đã minh bạch, những gốc hoa này, đã không phải là những gốc hoa năm xưa nữa.
Tam hoàng tử chợt ngã nhào trên bậc thềm hành lang, tiếng khóc oa oa quấy nhiễu suy nghĩ của Tích Nhan. Tích Nhan đi qua, ngồi xổm xuống nhìn hài tử nho nhỏ kia, vươn tay sờ đầu nó, hài tử liền ngừng khóc, hài tử này, bé tẹo, lại có thể nhìn thấu tâm tư của người khác! Cũng khó trách Hoàng đế thích nó. Thế nhưng, Tích Nhan lại luôn ẩn ẩn có chút lo lắng. Tiểu hài tử, đã phong mang tất lộ, chỉ sợ sẽ giảm phúc, làm mẫu thân cũng chỉ có thể ở một bên yên lặng trông nom.
Tích Nhan ngẩng đầu, vừa định đứng lên, lại thấy trên hành lang đi đến một đoàn người, vừa nhìn là có thể thấy nữ hài tử cẩm y hoa phục chính giữa kia, dáng vẻ mười bốn mười lăm, không sai biệt lắm với mình lúc vào cung. Sinh gương mặt, lại làm người nhịn không được nhìn nhiều. Chắc hẳn chính là Linh phi Ngọc Linh Lung Hoàng đế mang về từ Giang Nam nhỉ? Quả nhiên là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Tích Nhan thoáng hành lễ. Nhưng nữ tử kia cũng không dừng lại đáp lễ, chỉ nhìn Tích Nhan vài lần, liền cùng đám thị nữ vội vàng đi mất. Nhìn nàng nghiêng đầu trò chuyện vài câu với cung nữ bên cạnh, chắc là đang hỏi thân phận của mình?
Tích Nhan quay đầu, đã thấy Thúy Bình dáng vẻ căm phẫn. Gì chứ, không phải là một ca cơ Giang Nam, cư nhiên ra vẻ với chủ tử ngài! May mà gặp được chủ tử chúng ta, nếu không bất cứ ai cũng phải cãi ầm lên!
Tích Nhan nắm tay tam hoàng tử, cười, ta còn thật muốn cãi nhau với người ta cơ!
Lưu lại Thúy Bình, hơi xấu hổ mà cười.
Đúng vậy, muốn cãi nhau với người, liền giống người khác, giống mọi người trên đời này, nên đố kỵ thì đố kỵ, không thỏa mãn thì không thỏa mãn, lúc nên khóc thì khóc… Thế nhưng, tính tình này cũng cứ như vậy! Phụ thân quả thật nói không sai! Hủy diệt rồi thì không đứng dậy được nữa.
Nghi quý phi có lúc đến ngồi một chút, Tích Nhan cũng liền dần dần biết chuyện Linh phi mới tới kia. Thì ra, nàng ở ngay trong Vị Ương cung phía tây sát cạnh mình, hai người dùng cùng một hậu hoa viên, đi vài bước là có thể thấy liễu lả lướt trong Vị Ương cung. Chỉ là Tích Nhan hiếm khi ra ngoài, cho nên lâu như vậy cũng chỉ gặp được một lần mà thôi. Linh phi kia cũng là người cao ngạo, chủ tử cung nào lấy lòng nàng, sai người tặng đồ, mời nàng, nàng cũng chỉ bày ra khuôn mặt lạnh tanh, không nói tiếng nào, không cao hứng, đứng dậy đi ngay, cũng không quản sự xấu hổ trên mặt khách nhân. Thậm chí ngay cả mặt mũi thái hậu cũng không thèm nể. Nếu không phải Hoàng thượng sủng, đã sớm bị những chủ tử nô tài hậu cung xơi tái rồi! Nghi quý phi vẫn như đang nói chuyện không đâu của nhà người khác, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa cười tủm tỉm.
Cũng không phải, ngày đó ở hậu hoa viên gặp gỡ, Uyển chủ tử hành lễ, cô ta thì hay, không nói tiếng nào đi ngay, hoàn toàn không để quy củ hậu cung vào mắt! Nghi chủ tử… Thúy Bình cũng phẫn phẫn bất bình nói đến chuyện vài hôm trước, lại bị Tích Nhan dừng. Chút chuyện nhỏ ấy đừng phiền Nghi quý phi. Tích Nhan vẫn dáng vẻ thanh thanh đạm đạm, vô can với mình kia.
Thúy Bình bị răn, không cam lòng, nhưng cũng ngoan ngoãn lui sang bên. Tích Nhan liền cùng Nghi quý phi im lặng ngồi, uống trà, nghe mưa dưới mái hiên, phảng phất, Tích Nhan dường như lại về đến Giang Nam nhiều mưa lắm sương khói…
Thúy Bình, mang đàn của ta đến. Tích Nhan phân phó một tiếng.
Cầm nghệ của Tích Nhan là phụ thân truyền thụ. Lúc ấy, phụ thân luôn nói nàng thông minh. Nhan nhi, không đến mấy năm là con có thể vượt qua ta rồi… Chỉ là… Phụ thân ẩn ẩn có chút u buồn, Tích Nhan cũng không hỏi phụ thân muốn nói lại thôi đang lo lắng những gì. Hiện tại nghĩ đến, sợ là khúc cao người quả nhỉ? Nhưng mà, phụ thân, đánh đàn là cho chính mình nghe, không phải cho người khác nghe đâu…
Nghi quý phi tuy nói không hiểu âm luật lắm, nhưng cũng lẳng lặng ngồi nghe. Đột nhiên một âm cao, cây đàn tự mình mang đến kia đứt một dây, Tích Nhan ngón tay rướm một giọt màu đỏ. Còn chưa chờ Thúy Bình kêu ra, ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Đến, cư nhiên là thị nữ Vị Ương cung cách vách.
Chủ tử nhà tôi, chủ tử nhà tôi, thị nữ ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào cho được.
Tích Nhan liền vẻ mặt ôn hòa đi qua, kéo thị nữ đứng trong mưa đến dưới hành lang. Nói đi, chủ tử nhà ngươi làm sao?
Chủ tử nhà tôi, nói, nói tiếng đàn của Uyển chủ tử, tiếng đàn nhiễu…
Cái gì! Thị nữ còn chưa nói xong, Nghi quý phi đã đứng dậy, thuận tay cho thị nữ kia một cái tát, thị nữ bất ngờ không kịp phòng, suýt nữa ngã nhào dưới hành lang, may mà Tích Nhan giữ được.
Nghi quý phi… Tích Nhan quay người giữ tay Nghi quý phi, chỉ là một thị nữ, ngài cần gì phải nổi giận? Quay đầu lại nói với thị nữ, về đi, ta biết rồi, thay ta nói lời xin lỗi chủ tử ngươi…
Thị nữ đi rồi, Nghi quý phi mặt vẫn đầy tức giận. Cho mình là cái thứ gì! Được sủng hai ngày là vênh váo lên trời! Xem làm sao ngã xuống! Muội cũng thật là mặc người ức hiếp! Ta thật không biết muội thật sự không biết cáu, hay là tính tình quá tốt!
Được rồi, tỷ tỷ ngài giận dữ gì! Dây đàn này đứt rồi, không phải vừa hay! Đến, chúng ta đi chơi cờ…
Vốn tưởng chuyện này liền kết như vậy. Nhưng ai biết, ngày hôm sau, thị nữ kia lại gõ cửa Phong Hà cung, lần này lại bảo là hoa lan trong viện này làm chủ tử mình ngạt, phải dọn hết những gốc hoa lan này đi.
Nghi quý phi không có mặt, Thúy Bình lại nhìn không được, khi Tích Nhan còn đang trầm ngâm, Thúy Bình đã đẩy thị nữ kia ra cửa. Nhưng sau một lát, liền đỏ hoe mắt đi ra ngoài, đến phủ nội vụ tìm hai cung nhân, bảo họ chuyển hết hoa lan trong Phong Hà đi.
Tích Nhan khi đó cứ ngơ ngác nhìn những gốc hoa lan phụ thân lưu lại cùng Hoàng đế tặng ấy từng chậu bị dọn lên xe đẩy chở đi. Thúy Bình, có nghe thấy không? Trong viện, vẫn có hương hoa lan đấy… Khi đó, Tích Nhan cứ đứng trong khu viện trống vắng, cười nhẹ nhàng.
Ngày hôm sau, Tích Nhan liền cầu kiến Vĩnh Duyên đế. Hơn 3 năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên, Vĩnh Duyên đế lại đích thân đến cửa Tây Noãn các.
Hoàng thượng, thần thiếp có thư nhà, nói là mẫu thân ốm, đặc biệt đến xin từ biệt về thăm viếng, mong Hoàng thượng ân chuẩn…
Tuy nói cả nhà đã dọn đến kinh thành, nhưng Tích Nhan vào cung hơn ba năm, đừng nói là thăm viếng, ngay cả người nhà cũng chưa bao giờ vào cung. Vĩnh Duyên đế liền gật đầu. Lệnh phủ nội vụ an bài thăm viếng.
Ba ngày sau, Tích Nhan liền dẫn Thúy Bình và tam hoàng tử về nhà, rời xa thị phi của hoàng cung.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
43 chương
326 chương
7 chương
10 chương