Giang Lạp (Sống Lại)
Chương 54 : Bày tỏ nỗi lòng nơi đền tội (thượng)
Biệt Phong Khởi đang quấn quít lấy Giang Lạp nhưng đáng tiếc hắn không có để ý đến y, làm y cứ mãi xoắn xít xoay vòng.
Rốt cuộc tiểu thư sinh và Quế Thần Tuyết đã nói gì ở rừng hoa đào mà lúc về tâm tình hắn không như trước nữa? Ôi y thật sự bồn chồn lắm!!!
Biệt nhị công tử ôm sau lưng Giang Lạp, tựa cằm vào vai hắn, đung đưa đung đưa: “Bởi thế ngươi nên nhanh chóng đi theo ta, cách nơi này ra thật xa, nhưng ngươi cứ một mực nói chờ cho việc này xong xuôi. Tiểu thư sinh, ngươi hãy thành thật khai báo, rốt cuộc là đã có chuyện gì, có phải ngươi hứa cho hắn chỗ tốt nào không? Nói, thẳng thắng sẽ được khoan hồng, chống cự phạt nghiêm!”
Giang Lạp lôi ống tay mình ra cơ mà lôi cỡ nào cũng không ăn thua nên từ bỏ.
“Ta không dám chắc Quế Thần Tuyết sẽ lựa chọn như thế nào.” Giang Lạp buông thư từ xuống, đưa mắt nhìn quần sơn mênh mông ngoài cửa sổ, âm thanh nhẹ nhàng chầm chậm mang theo hồi ức nói: “Ta chỉ muốn biết hắn đã từng nói hắn hối hận rồi, nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, hắn sẽ lựa chọn như nào mà thôi.”
Cái này xem như cũng là khúc mắc của hắn vậy…
Bây giờ, Quế Thần Tuyết đã cho hắn đáp án. Chuyện xưa rốt cuộc cũng hạ xuống dấu chấm hết, bắt đầu qua trang, viết tiếp áng văn mới.
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của Giang Lạp, tâm tư chẳng biết đang phiêu đến nơi nào, trong lòng Biệt Phong Khởi cứ mãi bồn chồn.
Tuy y cười nhưng thanh âm lại bốc mùi chua: “Quế Thần Tuyết quả là tình thánh, có thể vì ngươi mà làm đến mức này, ông đây thật cảm động nha…”
Biệt nhị công tử thầm nghĩ, còn hiếm lạ gì chuyện hắn gánh tội thay bọn họ chứ! Này!
“Việc này ngược lại rất đúng dịp.” Giang Lạp cười nói: “Ta cũng đang rất cảm động đây.”
“Không phải chứ! Ngươi thật sự cảm động á?!” Biệt Phong Khởi nhảy dựng lên, cảm thấy mây xanh bao phũ trên đỉnh rốt cuộc cũng thành sự thật.
Giang Lạp vô tội chớp mắt: “Không phải ngươi là người cảm động trước sao?”
Biệt Phong Khởi nói: “Được rồi, ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi cũng đừng có đùa kiểu này chứ.”
Giang Lạp hơi nhíu mày: “Thật ra ta cảm động lắm.”
Biệt Phong Khởi giận dữ dậm chân: “Ngươi nói cái gì?”
Mới nãy còn giả vờ giả vịt cười gằn một lúc thì giờ đều tan hết, y nhảy dựng lên, lớn tiếng nói, vỗ bàn một cái vây lấy Giang Lạp ở khuỷu tay mình, cúi người nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì hay mà cảm động! Tiểu tử kia vừa nhìn là biết đang bày ra cái điệu bộ giả vờ đáng thương, chiêu này của hắn ta đây thừa biết làm.”
Giang Lạp đột nhiên đứng lên.
Biệt Phong Khởi ngẩn người, ghen tức nói: “Sao, nói cũng không cho nói? Ông đây càng muốn nói!”
Giang Lạp vung tay, chắp sau lưng đi về phía Biệt Phong Khởi.
Biệt Phong Khởi thấy ánh mắt hắn sâu thẳm tựa đầm băng, trên mặt cười mà như không, y chột dạ lui về sau một bước.
“Ngươi làm gì thế? Ông đây nói hắn vậy đó, thì sao?” Biệt Phong Khởi ngoài mạnh trong yếu quát.
Giang Lạp nhìn Biệt nhị công tử đang xù lông, không nói gì cả, chỉ mỉm cười, đồng thời bước từng bước lại gần, vạt áo của hai người hầu như đụng vào nhau.
“Thôi được rồi.” Biệt Phong Khởi liên tục bại trận: “Không cho nói thì không nói, ngươi nghĩ ta thích lải nhải lắm à!”
Giang Lạp không chút hoang mang, ung dung chẳng vội mà thong thả dậm bước, Biệt Phong Khởi bị ép đến chỉ còn cách không ngừng lùi lại.
Biệt Phong Khởi vừa lùi vừa quát: “Được rồi! Ông đây cũng đâu nói hắn, được chưa! Ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn hả giận cho hắn! Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng ta sao! Rồi rồi, đừng có bước nữa, còn như vậy ta sẽ tức giận đấy! Huyền Vương giận dữ là máu chảy trăm dặm đấy! Có chuyện gì cũng từ từ thôi, chúng ta là đôi lão phu thê, làm vậy chẳng phải sẽ khiến người ngoài chế giễu sao! Ui dà được rồi mà, ta sai, ta sai rồi có được chưa…”
Rối cuộc đi đến bên giường, Biệt Phong Khởi không thể lui được nữa, phóng lên giường đưa mông vểnh lên trời.
Giang Lạp cúi người nhìn y, đồng thời giơ tay lên.
Biệt Phong Khởi lập tức la làng, giơ tay che đầu mình, hét lớn: “Ngươi vậy mà dám đánh ta! Ngươi dám! Ngươi dám đánh ta! Ta sẽ đánh hắn ngay lập tức! Ông đây đánh chết hắn luôn!!!”
Giang Lạp nắm cằm Biệt Phong Khởi, cắn một cái không nhẹ không nặng lên khóe miệng y.
Biệt Phong Khởi bị đau che miệng lại, sau đó ngốc lăng.
Y nhìn thấy mắt của Giang Lạp cong cong, sóng mắt như nước, ánh nến chiếu rọi xinh đẹp đến mức khiến hô hấp của y rối loạn.
“Không sao, xem như ngươi có đánh chết hắn đi chăng nữa, ta cũng không sợ.” Giang Lạp vỗ vỗ mặt Biệt Phong Khởi, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn một chút, như quân chủ nhận tin từ biên cương đang dò xét lãnh thổ của mình, đắc ý mang theo chút kiêu ngạo, ghét bỏ nói: “Trẻ con…”
(Chắc đang nói bé Khởi tính trẻ con ý.)
Sau đó rời đi.
Biệt Phong Khởi trầm mặc giữ nguyên tư thế ôm đầu co quắp trên giường một lúc sau y mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Không phải Giang Lạp không cho y nói xấu Quế Thần Tuyết mà là hắn trách y ầm ĩ quá khiến hắn không đọc sách được mới giáo huấn y.
Biệt Phong Khởi nhảy dựng đuổi theo, vừa chạy vừa hô: “Vậy ta có thể mắng hắn đúng không? Cơ mà nếu hắn mắng ta vậy ngươi nhất định sẽ đứng về phía ta mà, đúng không?”
Căn phòng cách vách mở cửa ra, Triệu thị vệ trưởng ló nửa cái đầu, hắn thấy thiếu gia nhà mình véo một cái như gió thổi qua muốn đuổi theo Giang Lạp lấy lòng, không khỏi chà chà cảm khái.
Xem nhị thiếu gia của mình không còn ngày vẻ vang nữa rồi, than ôi~
Cơ mà cũng tốt, Giang công tử khá thông minh, nhà này để công tử làm chủ rất được, hắn theo công tử cũng khá là có tiền đồ đó.
Liên quan đến án kiện của Quế Thần Tuyết, sau ba ngày, trên hoàng đình cuối cùng cũng đưa ra quyết đoán.
Áp giải hồi kinh, gặp vua xử lý.
Đại thần truyền đạt thánh ý tiết lộ, vị kia trong hoàng cung cũng không muốn xử Quế Thần Tuyết trọng tội, dù sao hắn ta cũng là tướng tài vị ấy đắc ý nhất, ngài hắn cực kì coi trọng con cháu hậu bối. Hơn nữa theo lời một vị cận thị nói, vị ấy có ý sẽ để Quế Thần Tuyết đi theo thái tử.
Bất quá vì cho Thẩm gia và trưởng công chúa một câu trả lời thỏa đáng, chèn ép một chút cũng là chuyện tất yếu.
Chu thái thú đoán Quế Thần Tuyết rất có thể sẽ bị giáng chức xuống một vùng Vân Quý làm một chức vụ quan lại gì đó trong nha môn, nhiều nhất là năm, sáu năm, chờ khi rèn luyện tâm tính cho tốt thì sẽ triệu hồi kinh sư. Đối với Quế Thần Tuyết cũng không phải ảnh hưởng gì quá mức nghiêm trọng.
Chỉ là gã đến lúc này vẫn không thể nghĩ nổi Quế Thần Tuyết cớ sao lại đâm Thẩm Thiếu Hạo, sát hại Tần Thiếu Vân, như vậy thì cừu hận lớn cỡ nào để hành động hoang đường đến thế? Thế nhưng sao cả hai không ra khỏi thành Ngân Nhạn để quậy đi, cứ nhất định phải làm liên lụy đến gã chứ!
Chu thái thú không dám hỏi Thầm Thiếu Hạo, chỉ có thể tìm Quế Thần Tuyết.
Quế Thần Tuyết không tỏ rõ ý kiến.
“Chu đại nhân, ngày ta bị áp giải hồi kinh, sẽ ngay trước mặt mọi người giải thích rõ chuyện này, cho họ một câu trả lời thỏa đáng, bất qua trước đó, ta có một yêu cầu.” Quế Thần Tuyết nói.
“Quế đại nhân mời nói. ” Chu thái thú nói.
Quế Thần Tuyết nhìn về phía cánh rừng tầng tầng lớp lớp ngoài song sắt.
Nắng chiều tại chân trời xa vạn trượng, xán lạn mê người, núi rừng như nhuộm một màu xanh thẫm, rực rỡ cảm động. Nhưng dù đẹp đẽ thế nào cũng không bằng một phần vạn của người trong lòng hắn. Có thể khiến hắn luyến lưu, nghỉ chân hi vọng, cũng chỉ có mỗi người ấy, người ấy chính là —
“Lý Khinh Chu, ta muốn gặp Lý nhị công tử Lý Khinh Chu.”
…
Ngày hôm sau chính là ngày Quế Thần Tuyết bị áp giải về cung.
Trời mới tờ mờ sáng, trên đường đã huyên náo vô cùng, xe như nước cực kì náo nhiệt, người người nhốn nháo, hầu như bách tánh toàn thành đều chạy đến xem cảnh tượng hoành tráng này.
Đường đường là đệ nhất ám vệ, đứng đầu chấp hành luật pháp, lại cố ý phạm pháp, bị còng lại áp giải hồi kinh!
Ngay trước mặt mọi người, bỏ quan phục, gỡ mũ quan là chuyện mất mặt cỡ nào!
Trước kia có bao nhiêu phong quang thì bây giờ ảm đạm bấy nhiêu.
Khắp nơi đều đang bàn luận chuyện này.
Trong khách điếm, Giang Lạp nhìn qua cửa sổ, giữ vững trầm mặc.
Người của Chu thái thú đang ở ngoài cửa chờ đợi câu trả lời chắc chắn từ hắn.
Thực tế hôm nay cũng là ngày bọn họ tính rời đi thành Ngân Nhạn.
Quế Thần Tuyết trước khi đi muốn gặp hắn, hắn ta nói chỉ có thể là hắn thì Quế Thần Tuyết mới an tâm rời đi.
Giang Lạp không biết mình có nên gặp Quế Thần Tuyết không.
Quế Thần Tuyết muốn giúp hắn, kỳ thật hắn ta có thể hoàn toàn che giấu nhưng hắn ta không chút do dự lựa chọn liều mình thú tội. Bởi vì hắn ta vừa muốn bảo vệ hắn, vừa muốn giữ gìn luật pháp. Đã có người phạm pháp thì phải có người bị tra tấn. Hắn ta chỉ chấp hành luật pháp mà không quan tâm luật pháp đúng sai.
Biệt Phong Khởi thở phì phò ôm cánh tay chờ ở một bên.
Hôm nay là ngày mà y và Giang Lạp chuẩn bị về nhà, y mới vừa thu thập xong hành trang, chuẩn bị tốt xe ngựa thì Quế Thần Tuyết đột nhiên nhảy tới, thực sự rất là đáng ghét!
“Được rồi.” Giang Lạp thở dài, bước về phía hộ vệ ở cửa chờ, “Quế đại nhân có yêu cầu như thế, tại hạ sẽ tới đưa tiễn.”
Biệt Phong Khởi nắm lấy cánh tay Giang Lạp, trầm giọng nói: “Tiểu thư sinh, ngươi thật sự muốn đi? Họ Quế này vừa nhìn là thấy không có ý tốt, ta xem tám chín phần mười là muốn uy hiếp ngươi đáp ứng yêu cầu của hắn, bằng không đã nói ra rồi. Đến lúc đó lại ở trước mặt bách tánh sẽ khiến ngươi cảm thấy hối hận! Ngươi không hiểu sao?” Biệt Phong Khởi chỉ nghĩ một chút đã biết Quế Thần Tuyết muốn chơi trò xiếc gì.
Giang Lạp nhìn y căm phẫn sục sôi như thế, trong lòng không khỏi buồn cười. Giang Lạp vỗ vỗ tay an ủi Biệt Phong Khởi: “Không sao, ta tự có chủ ý.”
“Nhưng là –”
Giang Lạp nở nụ cười ôn nhu: “Không phải vẫn còn ngươi sao, Tiểu Phong Khởi?”
Gương mặt Biệt Phong Khởi đỏ bừng, tâm tình lập tức tốt lên.
“Đúng, ngươi nói rất có lý! Chỉ cần chúng ta cùng nhau đối mặt thì còn sợ ai nữa!”
Kỳ thật Biệt Phong Khởi cũng biết y có thể kháng nghị nhưng không lay chuyển được quyết định của Giang Lạp. Tâm ý Giang Lạp đã quyết thì y chỉ có thể nghe theo. Sau đó nhất định phải giám sát tiểu thư sinh thật kỹ, nếu họ Quế kia có ý xấu thì sẽ khiến hắn ta đẹp mặt!
Biệt Phong Khởi bây giờ vẫn mang thân phận đại xa phu tầm thường, đỡ Giang Lạp ngồi vào xe ngựa, y phụ trách điều khiển xe, hộ vệ hắn đi tới Chu phủ hướng về cửa thành.
Một đường người người tấp nập, không ít người đều tới tiễn đưa Quế Thần Tuyết. May mà có quan binh mở đường, duy trì trật tự, xe ngựa mới có thể thuận lợi mà chạy.
Thanh danh Quế Thần Tuyết ở bên ngoài cực tốt, rất nhiều bách tính không tin hắn ta sẽ làm chuyện ác. Có tiểu thư khuê các còn tin tưởng nếu như Quế Thần Tuyết thật sự phạm sai lầm thì nhất định là có nỗi khổ trong lòng.
Xa xa là thấy trước khán đài để trống một khoảng.
Đến gần thì gặp một đám người mặc áo giáp, eo khóa trường đao hoàng đình đứng thành hai hàng, ở giữa bọn họ là bóng lưng mang đồ tù nhân, tóc bạc rũ bên vai.
Nhìn dáng dấp Quế Thần Tuyết bây giờ, mọi người không nhịn được tưởng tượng ngày đó khí thế lúc hắn ta áo gấm về nhà. Tay áo màu xanh đen thêu hoa văn rực rỡ, trên ngược mặc giáp sáng chói. Eo đeo ngọc bích ngư giao tượng trưng cho quyền uy và sự thần bí của triều đình. Tự đại, kiêu ngạo ngông cuồng như thế, nay lại đến nông nỗi này không khỏi khiến người thổn thức.
Tuy rằng thân mang tù tội, tay bị còng nhưng dáng người Quế Thần Tuyết vẫn thẳng tắp, ngẩng cao đầu ưỡn ngực. Trên mặt hắn ta vẫn lãnh đạm như trước, ánh mắt nghiêm khắc, không vì bất cứ điều gì mà lay động.
Bởi vì hắn ta biết hắn ta đang làm chuyện hắn ta muốn.
Không quan hệ tới luật pháp, chỉ là dựa theo tâm ý của mình đã khiến hắn ta cảm thấy đủ.
Xe ngựa của Giang Lạp lộc cộc đi tới, dừng trước cửa thành.
Quế Thần Tuyết hình như có cảm giác, không thể chờ mà xoay đầu lại.
Vừa vặn thấy xa phu đỡ Giang Lạp xuống xe ngựa, hai người nhìn về phía hắn ta.
Quế Thần Tuyết biết xa phu kia chính là Biệt Phong Khởi, bất quá hắn ta đã không đem Biệt Phong Khởi để ở trong lòng. Bởi vì hắn ta đã nghĩ rõ ràng, đầu thai tái thế cũng tốt, tá thi hoàn hồn cũng được, quan trọng nhất là Giang Lạp vẫn còn sống.
Vì vậy hắn ta chỉ nhìn mỗi Giang Lạp, chằm chằm không chớp mắt, cố gắng nhìn nhiều một chút. Ánh mắt sáng lên, trong tâm trăm chuyển liên hồi, mãi đến khi Giang Lạp tới gần hắn ta còn mấy bước thì hắn ta mới hoảng hốt hồi phục tinh thần, đôi mắt vẫn dính trên mặt Giang Lạp.
Bất tri bất giác, nguyên bản đám người còn ồn ào liền tĩnh lặng, mọi người ngóng trông nhìn quanh, một đường nhìn Giang Lạp mặc áo bào trắng đi tới.
Dân chúng vây xem lập tức có người đoán ra thân phận của Giang Lạp. Thư sinh nhược quán này không phải là mỹ công tử được lưu truyền sao?
Trước đó vài ngày liên quan tới chuyện Quế Thần Tuyết nhảy vào xe ngựa xé quần áo Giang Lạp, bọn họ đều có nghe nói. Chuyện liên quan tới vị này có rất nhiều suy đoán. Hôm nay gặp mặt chỉ thấy công tử này quả thật danh bất hư truyền, mặc dù không đẹp tới nỗi câu hồn đoạt phách nhưng cũng là chi lan ngọc thụ, phong độ phiên phiên, nho nhã ôn hòa.
Mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ lễ nghi đều không thể soi mói. Dưới vạn ngàn chú ý vẫn ung dung không vội, ứng đối như thường, phần khí độ này khiến cho người cảm thấy kinh ngạc.
Nghe nói người này là vị Huyền Vương bác học, quả thật chính là con cưng của trời, ngoại trừ việc có xuất thân bình dân.
Bất quá nói đi thì phải nói lại, nếu không có Lý Khinh Chu xuất thân phổ thông thì sao bọn họ có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt hôm nay?
Giang Lạp đứng trước mặt Quế Thần Tuyết: “Quế đại nhân.”
Tuy Giang Lạp đã cự tuyệt hắn ta nhưng đáy lòng hắn ta vẫn giữ một tia chờ đợi.
Biệt Phong Khởi đứng bên cạnh tập trung nhìn Quế Thần Tuyết, đề phòng hắn ta làm chuyện gì đó không hay với Giang Lạp. Lần trước Quế Thần Tuyết đột nhiên xé quần áo Giang Lạp, y vì sơ ý bất cẩn tự trách hồi lâu, lần này không thể để Quế Thần Tuyết có cơ hội.
“Công tử, đa tạ ngươi đồng ý đến đây tiễn đưa Quế mỗ.” Quế Thần Tuyết nhìn Giang Lạp, “Ngày ấy ta hành sự lỗ mãng, xin lỗi ngươi. Hy vọng công tử không để ở trong lòng.”
“Chuyện hiểu lầm thôi, tại hạ đã quên từ lâu.” Giang Lạp mỉm cười vừa đủ, là loại ứng đối với người xa lạ.
Quế Thần Tuyết cười khổ nói: “Công tử biết vì sao ta hành sự như vậy sao?”
Giang Lạp nhíu mày. Quế Thần Tuyết muốn nói cái gì?
Bất luận Quế Thần Tuyết nói sao đi nữa, hắn đều không có lo sợ.
Dân chúng nghe thấy Quế Thần Tuyết thừa nhận chuyện xé quần áo liền kinh hô. Thật khủng khiếp! Người trong cuộc lại chính mình thừa nhận làm chuyện tổn hại thanh danh này.
Nghe Quế Thần Tuyết muốn công bố chân tướng, nhất thời không chỉ có dân chúng, ngay cả Chu thái thú cũng vểnh tai lên, nín thở để nghe.
Quế Thần Tuyết hít sâu một hơi, đột nhiên cất cao giọng nói:
“Quế mỗ lúc ở rừng hoa đào Hàn Sơn đã nhất kiến chung tình với công tử. Tâm công tử sáng trong như nguyệt quế ngọc lâu khiến ta say mê. Ta ngày đêm nhung nhớ chỉ có một người chính là công tử!”
Mọi người một trận kinh hoảng!
Tác giả có lời muốn nói: Gần kết thúc sẽ có tình tiết tìm dược, đại khái là còn tầm 10 chương nữa, mọi người đừng kích động nha, ha ha ha.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
62 chương
210 chương
18 chương