Giang Hồ Xảo Khách
Chương 35 : Phụng sa quạ đùa
Gần như hoàn toàn bất lực bởi trúng phải khí độc “Nhục cốt thảo” của Vũ Văn Hán Vinh, Mặc Linh chỉ còn biết trông cậy vào lão Lục. Nàng thét lớn :
- Lục bá bá! Lục bá bá...
Những tưởng đâu tiếng thét của nàng sẽ khiến cho lão Lục phải động tâm giúp nàng thoát khỏi nghịch cảnh tàn khốc do con người bệnh hoạn kia muốn gây ra, nhưng tiếng thét của Tô Mặc Linh như thể chìm vào cõi im lặng, còn lão Lục thì vẫn bặt vô âm tín.
Vũ Văn Hán Vinh lê dần đến Mặc Linh. Gã vừa lết vừa nói :
- Ở đây chẳng có ai cứu nàng đâu... Nàng có gào thét cũng vô ích mà thôi. Ngoan ngoãn mà chấp nhận định số đã được ông tạo dành cho nàng.
Mặc Linh lắc đầu :
- Vũ Văn Hán Vinh công tử! Hãy tha cho Mặc Linh đi... Mặc Linh van xin công tử đó... xin hãy thương tình tha cho Tô Mặc Linh.
- Bổn công tử không có ngoại lệ tha cho nữ nhân... dù kẻ đó có là đương kim hoàng hậu, bậc mẫu nghi thiên hạ.
Hắn nói dứt câu dấn tới gần một bộ nữa. Tay Vũ Văn Hán Vinh đã có thể với được tới Mặc Linh. Nàng nhìn hắn mà muốn nôn mửa. Có thể nói tất cả những gì ô uế nhất đều hiện hữu trên con người của Vũ Văn Hán Vinh.
Mặc Linh lắc đầu nghĩ thầm: “Nếu hắn chạm đến mình... Mình sẽ tự sát trước khi hắn chạm đến”.
Mặc Linh sực nghĩ đến Cang Tùng Vĩ mà nghĩ tiếp: “Tùng Vĩ huynh... Huynh có biết muội khổ như thế này không”.
Nàng còn trôi vào cõi suy tưởng đó thì hữu thủ của Vũ Văn Hán Vinh từ từ vươn tới. Nhìn bàn tay lở loét của họ Vũ, sắc diện Mặc Linh tái nhờn, tái nhợt. Nàng nghiêm giọng nói :
- Vũ Văn công tử! Nếu công tử chạm vào người Mặc Linh... Tôi thà tự sát trước mặt công tử, còn hơn để cho người bức nhục. Mặc Linh không làm hại gì công tử, sao công tử lại muốn hại Mặc Linh.
Những tưởng đâu câu nói này của Tô Mặc Linh sẽ khiến Vũ Văn Hán Vinh chùn tay. Nhưng gã không chùn tay mà còn nhướn mày, cất giọng ồm ồm như tiếng ếch ương kêu đáp lời nàng :
- Nàng cứ tự vẫn đi, bổn công tử đang chờ điều đó. Cho dù nàng có là một xác chết thì Vũ Văn Hán Vinh vẫn chiếm đoạt thể xác nàng. Bổn công tử vốn cũng chẳng còn gì để mất kia mà. Tất cả những gì ông trời ban cho ta đã bị bọn nữ nhân các người tước đoạt cả rồi.
Mặc Linh chỉ còn biết lắc đầu khi nghe Vũ Văn Hán Vinh thốt ra câu nói đó. Nàng miễn cưỡng nói :
- Mặc Linh chỉ còn biết tìm đến cái chết mà thôi.
Lời nói kia còn đọng trên miệng nàng thì hữu thủ của Vũ Văn Hán Vinh cũng vươn tới.
- Thiếu gia dừng tay!
Nghe tiếng lão Lục, Vũ Văn Hán Vinh rút tay lại.
Mặc Linh thở phào một tiếng như thể vừa trút được một gánh nặng oằn vai mình.
Nàng hướng mắt nhìn lão Lục :
- Lục bá... làm ơn cứu tiểu nữ.
Lão Lục nhìn nàng, rồi nhìn lại Vũ Văn Hán Vinh.
Hán Vĩnh lừ mắt nhìn lão Lục. Y cay cú nói :
- Hôm nay sao lão lại vậy? Chưa được phép của bổn thiếu gia, sao lão ngang nhiên vào đây?
Lão Lục miễn cưỡng nói :
- Thiếu gia! Lão Lục xin thiếu gia tha cho tiểu thư này. Mặc Linh tiểu thư vốn chẳng có thù oán gì với thiếu gia.
Y hừ nhạt một tiếng, cay độc nói :
- Lão Lục đi ra ngoài!
Lão Lục cố giữ vẻ nhã nhặn nói :
- Lão Lục một lần nữa xin với thiếu gia hãy tha cho Mặc Linh tiểu thư.
Vũ Văn Hán Vinh sa sầm mặt :
- Bổn thiếu gia nói lão phải đi ra ngoài. Hay lão muốn chống lại bổn thiếu gia?
Lão Lục cúi mặt nhìn xuống sàn gạch. Lão gượng nói :
- Lão Lục tuyệt đối không dám cãi lệnh Vũ Văn thiếu gia. Thiếu gia! Hay là để lão Lục đến kỹ lâu tìm một ả kỳ nữ về thế cho tiểu thư kia.
Vũ Văn Hán Vinh cau có nạt lão Lục :
- Không! Bổn thiếu gia thích vị tiểu thư này thôi. Nếu nàng cùng mang một căn bệnh như bổn thiếu gia... nàng sẽ ở lại đây... đến lúc nào đó, bổn thiếu gia và nàng sẽ cùng bước vào cõi hư vô, thế không hay sao?
Buông một tiếng thở dài, với vẻ chán nản lão Lục miễn cưỡng nói :
- Năm năm nay, lão Lục đã hầu hạ Vũ Văn Hán Vinh thiếu gia không thiếu trách nhiệm gì. Nay lão Lục thỉnh cầu thiếu gia ban ân cho một lần để cứu mạng tiểu thư Mặc Linh.
Đôi chân mày của Vũ Văn Hán Vinh nhíu lại. Cùng với cái nhíu mày đó thì một nốt mụn trên mũi gã chợt bể ra kéo theo đốm máu hòa trộn với mủ trông thật khủng khiếp.
Vũ Văn Hán Vinh đay nghiến nói :
- Lão Lục! Từ trước đến nay lão đâu có quái gở kỳ cục như thế này. Lúc nào lão cũng nghe lời bổn thiếu gia... nhất nhất không bao giờ trái ý Vũ Văn Hán Vinh, sao hôm nay lão lại làm trái ý ta?
Y chỉ Mặc Linh :
- Ả nữ nhân kia có gì khiến cho lão thay đổi với bổn thiếu gia vậy chứ? Hay ả đẹp và lão cũng động tình như bổn thiếu gia?
Lão Lục lắc đầu. Mặc Linh thì chau mày nhìn Vũ Văn Hán Vinh. Nàng nói thay lão Lục :
- Công tử! Lục bá bá không phải hạng người như vậy đâu.
Lão Lục nói tiếp khi Mặc Linh vừa dứt lời :
- Thiếu gia! Lần này lão Lục xin với thiếu gia không có ý gì cả, mà chỉ muốn một lần làm phước trước khi bước qua cõi hư vô. Với lại, Mặc Linh tiểu nữ không đáng bị nhận cực hình hủy hoại của thiếu gia. Mặc Linh đến Phỉ Thúy trang để tham kiến lão tiên sinh. Mặc Linh lại không có nét gì là lẳng lơ như bọn nữ nhân mà thiếu gia đã trừng phạt.
Vũ Văn Hán Vinh hừ nhạt rồi nói :
- Xảo trá, ngụy ngôn! Tất cả bọn nữ nhân đều xảo trá, ngụy ngôn cả. Lão muốn bênh vực cho ả nên mới thốt ra câu đó.
Lão Lục miễn cưỡng quỳ xuống hướng mắt nhìn Vũ Văn Hán Vinh. Lão khẩn thiết nói :
- Thiếu gia! Lão Lục có thể lấy sinh mạng mình bảo chứng cho Mặc Linh tiểu nữ... Nếu thiếu gia muốn giết nàng bằng cách truyền bệnh cho Mặc Linh... xin hãy trút cơn phẫn nộ kia vào thể xác của lão Lục.
Buông một tiếng thở dài, Vũ Văn Hán Vinh khẽ lắc đầu.
Thấy gã lắc đầu và nghe tiếng thở dài, Mặc Linh tưởng đâu y sẽ hồi tâm mà cảm thấy nhẹ nhõm biết chừng nào.
Vũ Văn Hán Vinh buông tiếng thở dài rồi định nhãn nhìn lão Lục.
- Lão Lục! Được rồi. Lão hãy nhìn bổn thiếu gia lần nữa đi.
Lão Lục từ từ ngẩng mặt nhìn Vũ Văn Hán Vinh.
Tim của Mặc Linh đảo loạn trong lồng ngực, chẳng khắc nào những tiếng trống dồn dập của đám múa lân.
Nàng nhìn Vũ Văn Hán Vinh. Một ánh chớp trắng ẩn hiện trong tả thủ của gã. Mặc Linh đau nhói tim thét lớn :
- Lục bá bá! Coi chừng...
Lời còn đọng trên miệng của Tô Mặc Linh thì ánh chớp bạc trong tả thủ của Vũ Văn Hán Vinh vụt cắt ra, kẻ một đường thẳng tắp đến yết hầu lão Lục, nhanh hơn một cái chớp mắt.
Những tưởng đâu lão Lục sẽ tránh nó. Nhưng không như Mặc Linh nghĩ, lão không né tránh mà còn ngẩng mặt phơi yết hầu ra để hứng trọn lấy ngọn tiểu đao của Vũ Văn Hán Vinh.
Lão Lục ôm lấy yết hầu mình, thều thào nói :
- Thiếu gia! Lão Lục đã thay Mặc Linh để chết... Lão Lục đi trước. Khi nào thiếu gia đến, lão Lục sẽ lại hầu hạ cho thiếu gia.
Lão nói dứt câu thì đổ ngang, nằm duỗi dài dưới sàn gạch dịch lầu, hồn trút ra khỏi xác.
Mặc Linh sững sờ bởi cái chết của lão Lục. Nàng gần như hồn siêu phách lạc bởi cái chết đó.
Vũ Văn Hán Vinh lê lại bên lão Lục. Y rút ngọn tiểu đao, lau sạch máu vào y trang của lão Lục. Nhìn xác lão Lục, gã từ tốn nói :
- Bổn thiếu gia không bạc đãi người, nhưng người bạc đãi ta. Ngươi làm cho bổn thiếu gia thất vọng.
Y nói xong, nhìn lại Tô Mặc Linh.
Chạm vào ánh mắt của Vũ Văn Hán Vinh, sương xống Mặc Linh gai buốt, gai lạnh.
Y từ từ lết lại nàng.
Bây giờ thì Mặc Linh thừa biết chẳng còn người nào khả dĩ có thể giải thoát nàng khỏi tình cảnh bi ai này. Người mà nàng hy vọng nhất là lão Lục thì đã chết rồi. Chết bởi phi đao vô tâm của gã thiếu gia bệnh hoạn từ thể xác đến tâm hồn.
Vũ Văn Hán Vinh còn cách Mặc Linh hai bộ thì nàng khoát tay :
- Vũ Văn thiếu gia! Mặc Linh muốn nói điều này với thiếu gia.
Vừa hất mặt, Vũ Văn Hán Vinh vừa nhạt nhẽo nói :
- Nàng muốn nói gì thì cứ nói, nhưng đừng thốt ra những lời van xin với bổn thiếu gia... chỉ vô ích mà thôi.
- Mặc Linh tự biết điều đó. Cho dù Mặc Linh có van xin, dập đầu thì Vũ Văn thiếu gia cũng không bỏ qua co Mặc Linh.
Gã gật đầu :
- Đúng. Biết như vậy rồi, nàng đừng có van xin bổn thiếu gia.
- Mặc Linh sẽ không van xin thiếu gia đâu. Nếu không được chấp nhận, Mặc Linh thà tìm đến cái chết... Cái chết đó là kết cục chắc chắn dành cho Mặc Linh rồi. Nhưng ở đây Mặc Linh muốn xin với Vũ Văn thiếu gia một điều.
- Nàng cứ nói. Hẳn nàng muốn ta giết nàng trước khi chiếm đoạt thể xác nàng chứ gì?
Mặc Linh lắc đầu :
- Không phải. Lần này đến Phỉ Thúy trang của Vũ Văn thiếu gia mục đích của Mặc Linh là tham kiến Vũ Văn Hán Dương tiên sinh. Sau khi gặp Vũ Văn Hán Dương tiên sinh rồi, công tử muốn trừng phạt Mặc Linh như thế nào cũng được.
Nói dứt câu, Mặc Linh buông một tiếng thở dài, nghĩ thầm: “Trước khi chết thì Mặc Linh cũng phải làm cái gì đó cho Tùng Vĩ ca ca”.
Nàng vừa nghĩ vừa nhìn Vũ Văn Hán Vinh.
Đôi chân mày của gã nhíu lại, lộ vẻ suy nghĩ một lúc.
Mặc Linh những tưởng đâu, Vũ Văn Hán Vinh sẽ lắc đầu từ chối lời thỉnh cầu của nàng.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn nàng rồi khẽ gật đầu :
- Được. Bổn thiếu gia sẽ cho nàng gặp Vũ Văn Hán Dương nội tổ.
Y nói xong, lê lại chiếc ghế đặc chủng có bánh xe cây, thót người ngồi vào ghế. Y điều khiển chiếc ghế đặc chủng rời gian tiền sảnh dịch lầu bằng cánh cửa bí mật hình vòm.
Vũ Văn Hán Vinh đi rồi, Mặc Linh liền vận công để trút “Nhục cốt khí” ra khỏi nội thể. Nàng nhủ thầm: “Mặc Linh... Đằng nào ngươi cũng chết... Đây là cơ may cuối cùng của ngươi. Nghĩa phụ... Nếu nghĩa phụ linh thiêng xin hãy giúp cho Mặc Linh thoát khỏi cảnh éo le này... Con đội ân nghĩa phụ”.
Với ý niệm cầu sinh bừng dậy trong nàng, Mặc Linh dồn tất cả chân âm vào Đan Điền với hy vọng trục được độc khí Nhục cốt ra khỏi nội thể. Nếu như trục được độc khí Nhục cốt thảo ra khỏi nội thể thì nàng sẽ cho gã công tử vô tâm ác tính kia một bài học, để y đừng bao giờ hại người vô tội nữa.
Nàng vận công với ý chí cương cường quết thực hiện điều nàng dự tính cho bằng được. Khốn nỗi, Mặc Linh càng cố gắng bao nhiêu thì chân âm của nàng lại hóa thành sợi dây trói vô hình trói cứng nàng lại. Mặc Linh cảm nhận được điều đó thì thân thể nàng gần như cạn kiệt chân khí, gần như đã hóa thành tượng đất không thể nào nhích động được nữa.
Mặc Linh bặm môi nghĩ thầm: “Số phận của Tô Mặc Linh như vậy sao? Tùng Vĩ ca ca... Muội khổ như thế này sao? Ca ca có biết rằng Mặc Linh đang rơi vào tình cảnh hiểm nghèo không? Nếu muội chết... ca ca còn nhớ đến muội không?”
Mặc Linh bật khóc. Lệ trào ra khéo mắt tuôn chảy xuống hai gò má của nàng. Nàng hoàn toàn mất ý chí và nghị lực. Tất cả đối với nàng giờ chỉ là những ý niệm vô vọng và nghĩ đến mỗi cái chết mà thôi.
Vũ Văn Hán Vinh quay trở lại.
Nghe tiếng bánh xe lăn lộp cộp trên sàn dịch lầu, Mặc Linh chỉ muốn cắn răng vào lưỡi mà quyên sinh. Nhưng khốn nỗi đến cả chuyện kết liễu mình, nàng cũng không làm được.
Theo sau Vũ Văn Hán Vinh là một lão trượng tóc tai bờm xờm, đôi thần nhãn ngầu đục ngơ ngơ, ngáo ngáo. Y phục của lão cũng dơ bẩn tơi tả hơn cả một lão Cái bang dặm dài sương gió.
Vũ Văn Hán Vinh đưa Vũ Văn Hán Dương đến trước mặt Tô Mặc Linh. Nàng nhìn lão trượng hỏi :
- Thiếu gia! Lão trượng đây...
Vũ Văn Hán Vinh nói :
- Lão chính là nội tổ của bổn thiếu gia đó. Tục danh là Vũ Văn Hán Dương.
Thấy lão Vũ Văn Hán Dương, Mặc Linh càng chán nản và thất vọng hơn nữa. Gần như tất cả sự hy vọng của nàng đều tan biến sau khi gặp Vũ Văn Hán Dương.
Vũ Văn Hán Dương gãi xồm xộp. Lão nhìn nàng bằng đôi mắt ngầu đục ngơ ngáo.
Mặc Linh ôn nhu hỏi :
- Tiền bối! Tiền bối có phải là Vũ Văn Hán Dương tiên sinh không?
Lão chớp mắt, nheo mày nhìn Mặc Linh, trong khi tay cứ gãi xồm xộp. Lão chớp mắt rồi thét lên :
- Nghiệp súc! Ngươi không nghe lời ta, cứ sống buông thả trác táng thì có ngày ngươi sẽ hối không kịp đó.
Nói dứt câu lão chỉ tay vào mặt Mặc Linh, bật khóc như một đứa trẻ lên hai lên ba.
- Cả dòng họ Vũ chỉ có mỗi một mình ngươi. Vũ Văn Hán Vinh! Sao ngươi không biết phát dương dòng tộc Vũ Văn, lại ngụp lặn trong nhục dục đốn hèn chứ?
Lão quệt nước mắt, khóc thét lên.
Bất ngờ Vũ Văn Hán Dương ngồi bệt xuống sàn dịch lầu, duỗi tay duỗi chân như một đứa trẻ khóc nhè.
Lão chợt không khóc mà lại cười, thốt ra những câu trong Quốc Phong của Kinh Thi.
Vũ Văn Hán Vinh nạt Vũ Văn Hán Dương :
- Lão im đi!
Vũ Văn Hán Dương nghe Hán Vĩnh nạt, nghệt mặt nhìn hắn. Lão lắc qua lắc lại như một con lật đật, rồi rút người bó tay bó chân, thều thào nói :
- Ta sợ lắm... Ta sợ lắm...
Mặc Linh nhìn Vũ Văn Hán Dương, giờ chỉ còn biết thở dài chán nản.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn Mặc Linh :
- Nàng đã gặp lão Vũ Văn Hán Dương cuồng tâm, quẫn trí rồi đó. Tất cả những gì nàng muốn, Vũ Văn Hán Vinh đã chiều theo ý nàng. Giờ bổn thiếu gia có thể đưa lão cuồng tâm quẫn trí này đi được chưa.
Y vừa nói vừa dịch chiếc ghế đặc chủng về phía Vũ Văn Hán Dương.
Mặc Linh lắc đầu :
- Thiếu gia! Khoan...
Hán Vĩnh chau mày nhìn Mặc Linh. Y đanh giọng nói :
- Nội tổ của bổn thiếu gia giờ chẳng khác gì một phế nhân cuồng tâm, quẫn trí, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. Nàng muốn tìm hiểu gì ở lão, lão cũng không biết đâu... chỉ vô ích thôi.
- Mặc Linh biết. Nhưng Mặc Linh muốn hoàn thành mục đích của mình trước khi chấp nhận sự trừng phạt của thiếu gia.
Nàng nhìn lại Vũ Văn Hán Dương, ôn nhu nói :
- Tiên sinh! Tiên sinh còn biết mình là Vũ Văn Hán Dương không?
Vũ Văn Hán Dương nghiêng đầu nhìn Mặc Linh. Lão lẩm nhẩm nói :
- Vũ Văn Hán Dương... Tên nghịch tử hung bạo, tàn nhẫn, vừa bất hiếu, vừa bất nhẫn bất trung và bất đạo đó... Vũ Văn Hán Dương... ngươi ở đâu... ngươi ở đâu... Tại sao ngươi sinh ra trong dòng tộc Vũ Văn.
Mặc Linh nheo mày.
- Tiên sinh...
Vũ Văn Hán Dương bất ngờ co rút người lại. Lão thều thào nói :
- Ta sợ ngươi lắm... Ta sợ ngươi lắm...
Mặc Linh từ tốn nói :
- Tiên sinh! Hãy bình tĩnh... nghe tiểu nữ nói.
Lão nghệt mắt :
- Tiên sinh... Tiểu nữ...
Lão cười hềnh hệch rồi nói tiếp :
- Tiên sinh, tiểu nữ...
Lão ôm quyền hướng về Mặc Linh :
- Bái tiên sinh... Bái tiên sinh...
Lời nói và hành động của Vũ Văn Hán Dương khiến cho Mặc Linh càng chán nản và thất vọng hơn.
Buông một tiếng thở dài. Nàng lấy bức họa mỹ nữ mà Tùng Vĩ đã vẽ, trải ra trước mặt Vũ Văn Hán Dương.
- Lão bá bá! Bá bá có biết người trong bức họa này không? Lão bá có nhớ người trong bức họa này chứ?
Vũ Văn Hán Dương nhìn bức họa mỹ nữ. Lão bất ngờ vươn tay thộp lấy bức họa, rồi vụt chạy về phía cánh cửa hình vòm. Mặc Linh gọi với theo.
- Tiên sinh...
Mặc cho nàng gọi, Vũ Văn Hán Dương vẫn lao qua ô cửa hình vòm mất hút.
Mặc Linh lắc đầu nhẩm nói :
- Số phận của Tô Mặc Linh như vậy rồi.
Vũ Văn Hán Vinh lăn chiếc ghế đặc chủng đến trước mặt nàng :
- Bức họa kia có gì mà nàng muốn tham kiến lão nội tổ của bổn thiếu gia?
- Mặc Linh chỉ muốn tìm người trong bức họa đó. Người biết chỉ có thể là Vũ Văn Hán Dương tiên sinh mà thôi... Nhưng bây giờ thì hoàn toàn vô vọng rồi.
- Nàng thất vọng?
Mặc Linh gật đầu :
- Khi bước chân vào Phỉ Thúy trang viên, Mặc Linh hy vọng sẽ tham kiến được với lão tiên sinh Vũ Văn Hán Dương để biết được người trong bức tranh... Nhưng bây giờ tất cả đều sụp đổ và vô vọng.
Vũ Văn Hán Vinh nhìn Mặc Linh, trang trọng hỏi :
- Sao nàng muốn biết người trong tranh?
Mặc Linh nhìn Hán Vĩnh :
- Mặc Linh tìm hiểu người trong tranh dùm cho...
Y cướp lời nàng :
- Cho tình lang của nàng?
Mặc Linh buông tiếng thở dài :
- Chàng chưa phải là tình lang của Mặc Linh. Nhưng Mặc Linh thì đã yêu chàng.
- Gã đó là ai vậy?
- Cang Tùng Vĩ.
Đôi chân mày của Vũ Văn Hán Vinh nhíu hẳn lại. Y ngập ngừng hỏi Mặc Linh :
- Cang Tùng Vĩ... phải là gã đạo tỳ ở trấn Hàm Đan mà võ lâm Bạch đạo gắn cho hai tiếng “Xảo Tà” không?
Mặc Linh nhìn sững gã :
- Thiếu gia cũng biết Tùng Vĩ ca ca?
Vũ Văn Hán Vinh chau mày :
- Bổn thiếu gia không biết, nhưng lại nghe tiếng của y. Tùng Vĩ vừa mới ra giang hồ mà đã có tiếng tăm khắp cõi Trung Nguyên. Bổn thiếu gia nghe nói, mặc dù y không có võ công nhưng lại rất ư là lợi hại. Thậm chí đã từng bắt các vị trưởng tôn của những đại phái trên giang hồ, làm nhục họ tại Hàm Đan.
Mặc Linh khẽ gật đầu :
- Tùng Vĩ ca ca rất lợi hại giống như thiên hạ đồn đãi đó.
Vũ Văn Hán Vinh hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Hắn lợi hại thế nào, bổn thiếu gia không cần biết. Nhưng thâm tâm ta thì rất muốn gặp hắn một lần để phân tài cao thấp.
Y dõi mắt nhìn Mặc Linh :
- Tùng Vĩ không thể là đối thủ của Tiểu Đao Vô Ảnh đâu.
Nghe gã nói, Mặc Linh bồi hồi, lòng dạ bất an.
Nàng nhỏ nhẹ nói :
- Vũ Văn thiếu gia! Tùng Vĩ ca ca chẳng hề có oán thù gì với thiếu gia.
- Bổn thiếu gia biết. Nhưng trước khi chết, bổn thiếu gia muốn cho thiên hạ biết, Vũ Văn Hán Vinh này còn lợi hại hơn cả Tùng Vĩ. Bổn thiếu gia hỏi nàng... làm thế nào Vũ Văn Hán Vinh gặp được Cang Tùng Vĩ.
Mặc Linh miễn cưỡng nói :
- Chỉ cần thiếu gia giải Nhục cốt thảo cho Mặc Linh... Mặc Linh sẽ đi tìm Tùng Vĩ ca ca.
Vũ Văn Hán Vinh bật cười. Khi gã cười thì hai bên mép xuất hiện hai đốm nước bọt bốc mùi xú khí. Gã cắt tràng tiếu ngạo đó nhìn Mặc Linh nói :
- Nàng tưởng bổn thiếu gia là một đứa trẻ lên hai, lên ba ư?
Y lắc đầu :
- Đừng đánh giá bổn thiếu gia thấp như vậy...
Mặc Linh buông tiếng thở dài :
- Nếu vây, Mặc Linh cầu xin Vũ Văn thiếu gia giết Mặc Linh trước.
Vũ Văn Hán Vinh nheo mày suy nghĩ :
- Bổn thiếu gia cho nàng một cơ hội.
Y thè lưỡi liếm hai đốm bọt bên mép rồi nói tiếp :
- Nàng sẽ được tự do và không bị bổn thiếu gia truyền căn bệnh quái gở này nếu Cang Tùng Vĩ đến cứu nàng. Đây cũng là cách ta đáp lại lời thỉnh cầu của lão Lục.
Gã nói xong, dịch chuyển chiếc ghế đặc chủng về phía bức bình phong, bỏ mặc Mặc Linh ở lại với tình trạng không sao nhích động được thân người.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
117 chương
55 chương
64 chương
29 chương
25 chương
73 chương
89 chương