Giang Hồ Thập Ác
Chương 127 : Sanh ly tử biệt
Tô Anh nhìn Thiết Tâm Nam, sững sờ một chút, sau cùng buông tiếng thở dài, thốt:
- Vì lẽ gì, ngươi quyết tâm như thế đó?
Thiết Tâm Nam khóc lớn:
- Vì tôi yêu Hoa Vô Khuyết, vì Hoa Vô Khuyết yêu tôi! Cả hai chúng tôi nhận thấy không xứng đáng với Tiểu Linh Ngư, cho nên chúng tôi nghĩ đến cái chết! Chỉ có chết mới đáp tạ được những cái tốt của hắn!
Tô Anh lại thở dài:
- Ta còn điều chưa hiểu rõ, tuy ta là nữ nhân, nhưng ta vẫn không hiểu được một nữ nhân như ngươi, chẳng trách tất cả nam nhân đều cho rằng lòng dạ của nữ nhân rất bí hiểm, tìm hiểu được nữ nhân là tìm được kim chìm đáy biển.
Bỗng, Thiết Tâm Nam run mình, co rúm lại.
Tô Anh kêu lên thất thanh:
- Ngươi làm sao thế?
Thiết Tâm Nam nhắm mắt lại, mặt nhăn nhó, mường tượng đau đớn vô cùng!
Nhưng, nơi khóe miệng của nàng, ẩn ước một nụ cười. Một nụ cười khoan khoái, đầy phúc hạnh.
Nàng gằn từng tiếng:
- Hiện tại, hắn đã chết rồi! Ta cũng sắp chết theo, chúng tôi sẽ gặp nhau trong chốc lát, những cái gì xấu xa, đau khổ, tàn khốc trên đời, không còn theo đuổi chúng tôi mà hành hạ, dày vò, ray rứt chúng tôi nữa!
Tô Anh nắm tay nàng, thốt:
- Đừng nói nhảm! Ngươi không thể chết đâu!
Thiết Tâm Nam cười thảm:
- Ta đã uống thứ tuyệt độc, sống thế nào được nữa mà cô nương an úy.
* * * * *
Hiện tại Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư đã đấu đến chiêu thứ bảy trăm rồi. Võ công của cả hai như con sông dài, thật dài, cuồn cuộn chảy, chảy về vô tận, nước càng chảy càng nhiều lên, sóng bão ào ào.
Chiêu thức cực kỳ linh ảo, huyền dịu, người xem, xem không kịp sự chuyển biến, không lường được sự ảo diệu tinh kỳ.
Nhưng, bất cứ cuộc chiến nào cũng phải kết thúc. Kết thúc bằng một bên thắng, một bên bại. Kết thúc bằng song phương kiệt quệ nội lực, kết thúc bằng ý nguyện song phương ngưng đấu.
Nhưng cuộc chiến này kết thúc không vì những lý do đó.
Họ không muốn kéo dài cuộc chiến nữa. Họ như hai con chim công, đã biểu diễn mọi thế vũ tân kỳ, hoa mỹ rồi họ có chết, cũng rạng rỡ mặt mày không thẹn với đời là mình khiếp nhược, bất tài.
Bây giờ, họ định kết thúc trận đấu.
Bằng cách nào. Song phương cùng có chủ trương, nhưng bên nào thực hiện được chủ trương của mình trước.
Tiên Nữ Sử không ngớt lắc đầu, than:
- Đáng tiếc quá! Đáng tiếc thật!
Thiết Chiến hỏi:
- Đáng tiếc cái gì.
Tiên Nữ Sử đáp:
- Hai thiếu niên đó là những trang kỳ tài trăm năm khó kiếm! Vô luận ai chết, cũng là điều đáng tiếc!
Nễ Thập Bát cũng thở dài, gật đầu, phụ họa:
- Tạo hóa sanh ra con người, lại bày trò lá lay, hí lộng con người!
Nào có ai không đồng một cảm nghĩ như họ.
Chính Yến Nam Thiên cũng lộ ý luyến tiếc Hoa Vô Khuyết, bởi cố nhiên lão hy vọng là Tiểu Linh Ngư thắng, song lão cũng không vui mà thấy Hoa Vô Khuyết chết thảm.
Lão cũng không đoán định được bên nào bại, bên nào thắng.
Nhưng, người khích động hơn hết, chính là Lân Tinh cung chủ.
Bà luôn luôn tự hỏi:
- Ta có thể để cho cả hai chết được sao. Hoa Vô Khuyết thì do ta nuôi dưỡng từ nhỏ, còn Tiểu Linh Ngư chẳng những cứu mạng sống của ta, hắn lại còn bảo toàn danh diện của ta nữa! Ta đâu có thể để cho cả hai chết trước mặt ta!
Đột nhiên, bà phi thân lướt tới.
Với cái vọt đó, bà quên hết thù hận ôm ấp suốt mấy mươi năm dài.
Máu trong người chảy mạnh, bà không kiềm nổi áp lực của máu. Bà cao giọng bảo:
- Dừng tay! Ta có lời muốn nói!
Rất tiếc, giọng bà vừa khàn vừa rung, với lại mọi người đều chú ý đến cuộc đấu, nên chẳng ai nghe bà nói gì.
Chỉ có Yêu Nguyệt cung chủ lưu ý đến bà.
Thấy Lân Tinh bước tới, Yêu Nguyệt phóng người theo, chụp cánh tay Lân Tinh, bóp ngay huyệt đạo, gắt:
- Ngươi muốn nói gì đó.
Lân Tinh run giọng:
- Tôi... tôi...
Lệ thảm trào mi, bà tiếp:
- Đại thơ! Hai mươi năm nay, thời gian qua lâu, lâu rồi, tuy bọn Giang Phong xử tệ với đại thơ, song... hiện tại hài cốt của họ đã thành đất rồi... đại thơ còn hận họ nữa sao.
Yêu Nguyệt nhìn ra Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, từ từ đáp:
- Chẳng lẽ ngươi muốn buông tha cho chúng?
Lân Tinh đáp:
- Đại thơ để cho chúng cảm kích không tốt hơn sao.
Yêu Nguyệt nghiêm sắc mặt:
- Chẳng lẽ ngay trong phút giây này, ngươi tuyên bố sự bí mật giấu kín trong suốt hai mươi năm dài.
Lân Tinh thốt:
- Tôi chỉ nghĩ là...
Bỗng, bà nhận thấy ánh sáng nơi mặt Yêu Nguyệt, liền rùn mình, nín lặng.
Yêu Nguyệt tiếp:
- Từ lúc ngươi được bảy tuổi, ngươi đã bắt đầu quấy nghịch ta rồi, bất cứ ta hoan hỉ về việc gì, ngươi cũng tìm cách tranh giành, bất cứ ta làm một việc gì, ngươi cũng tìm cách phá hoại.
Bà càng nói mặt bà càng sáng, sáng trong như nước thấu đáy.
Lân Tinh biến sắc, giọng rung rung:
- Đại thơ đừng quên, tôi là tiểu muội!
Bà quay mình, tưởng nương theo thế quay, thoát khỏi bàn tay của Yêu Nguyệt.
Nhưng, một luồng khí lạnh từ Yêu Nguyệt chuyển sang, xâm nhập tận tim bà.
Lân Tinh kêu lên:
- Đại thơ điên sao, làm gì thế?
Yêu Nguyệt gằn từng tiếng:
- Ta không hề điên! Bất quá, ta đã chờ đợi suốt hai mươi năm qua mới có ngày hôm nay. Ta không thể để cho bất cứ ai phá hoại sự tình. Ngươi cũng không thể...
Mỗi lời bà nói ra, là mỗi đợt lạnh chuyền qua Lân Tinh. Đợt chồng đợt, độ lạnh chuyền sang càng lúc càng gia tăng, khi bà dứt câu nói, thì Lân Tinh bị lạnh làm cóng người.
Lân Tinh có cảm giác như trầm mình lõa lồ giữa đống băng giá.
Bà không còn một điểm khí lực để làm một cử động nhỏ.
Yêu Nguyệt không lưu ý đến Lân Tinh, chỉ nhìn ra Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư, một nụ cười quái dị dần dần hiện ra nơi khóe miệng bà, bà từ từ thốt:
- Ngươi xem kìa, trận đấu sắp kết thúc rồi đó, nếu Giang Phong và Nguyệt Nô biết rằng con của chúng đang tàn sát lẫn nhau, nhất định là chúng phải hối hận về việc làm ngày trước.
Lân Tinh rung rung vành môi, bỗng bà gom khí lực tàn, hét lớn:
- Các ngươi không nên đánh nhau! Có nghe ta nói không. Chỉ vì các ngươi là đồng bào huynh đệ.
Yêu Nguyệt cười lạnh, không cản trở.
Bà biết, Lân Tinh dù có tận lực la hét, cũng chẳng ai nghe, bất quá người chỉ thấy môi nhấp nháy thôi.
Bất giác, Lân Tinh rơi lệ ròng ròng.
Lần thứ nhất trong đời, bà khóc. Nhưng lệ vừa trào mi, đã ngưng đọng lại thành băng.
Bà biết, mạng vận của Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư phải như vậy rồi, không một ai trên thế gian này cải biến nổi.
Ngoài bà ra, trên đời chỉ còn một Yêu Nguyệt biết sự bí mật đó! Mà Yêu Nguyệt thì dù sấm nổ ngang đầu, cũng không tiết lộ ra!
Trừ phi, một trong hai anh em ngã gục, Yêu Nguyệt mới chịu hé môi!
Lân Tinh không muốn xem hồi kết cục!
Sự thật, dù bà muốn cũng không làm sao xem được.
* * * * *
Thiết Tâm Nam nằm trong lòng Tô Anh, vừa thở vừa giãy giụa, vừa thốt:
- Dù sao, tôi với cô nương cũng là thơ muội, tôi muốn yêu cầu một việc, chẳng hay cô nương có đáp ứng không?
Tô Anh vuốt mái tóc nàng, nhẹ nhàng đáp:
- Vô luận ngươi muốn nhờ ta việc gì, ta cũng đáp ứng.
Thiết Tâm Nam tiếp:
- Sau khi tôi chết rồi, cô nương mang thi hài tôi, chôn cạnh xác Hoa Vô Khuyết, đắp chung một nắm mộ, và cho Tiểu Linh Ngư biết, tuy tôi không phải là vợ hắn, thủy chung tôi vẫn là em gái hắn, là bằng hữu của hắn.
Tô Anh dụi mắt:
- Ta... ta đáp ứng!
Thiết Tâm Nam nhìn nàng, tiếp:
- Tôi hy vọng cô nương tận tình chiếu cố Tiểu Linh Ngư, tuy hắn là con ngựa rừng bất kham, song vẫn có thể thành ngựa thuần một ngày nào đó!
Tô Anh thở dài:
- Chắc được vậy không?
Thiết Tâm Nam gật đầu:
- Chắc! Chỉ vì tôi biết hắn quá rõ. Tôi biết hắn chỉ hoan hỉ mỗi có một người, là cô nương đó. Còn tôi... suốt thời gian qua, hắn không hề hoan hỉ tôi! Cũng bởi hắn có tánh hiếu cường, hiếu thắng!
Tô Anh sệt giọng:
- Ta biết, ta biết hết! Ta yêu cầu ngươi đừng nói nữa. Vô luận ngươi muốn cái gì, ta sẽ làm cái đó, sẵn sàng làm.
Thiết Tâm Nam điểm một nụ cười, từ từ nhắm mắt lại.
Nụ cười của nàng bình tĩnh quá, thanh khiết quá, chỉ vì nàng không còn phiền phức nữa, nàng không còn tâm sự nữa.
Tô Anh nhìn nàng, lệ tuôn như nước xối.
* * * * *
Hoa Vô Khuyết từ từ chậm tay lại.
Hắn hiểu, thời giờ đã đến rồi, không nên kéo dài lâu hơn nữa.
Vô luận việc gì, sớm muộn cũng có kết thúc. Biết trước việc sẽ đến, biết đúng giờ khắc việc phải đến, thì tâm tư rất bình tĩnh, con người xóa mọi tình cảm như đố kỵ, ghét, lo, buồn, xóa bỏ mọi tánh tật, như hiếu thắng, hiếu cường.
Hắn hy vọng Tiểu Linh Ngư sống. Thiết Tâm Nam sống, bằng hữu và cừu địch của hắn sống thoải mái, an lành.
Chỉ có phút giây này, con người đạt đến đỉnh cao thượng nhất của tình đời.
Hắn chờ cơ hội, hắn chờ Tiểu Linh Ngư xuất thủ!
Hắn chờ cơ hội để chết!
Chết đã đành, song hắn phải tạo cho Tiểu Linh Ngư một cái thắng quang vinh.
Nhất định không để ai nghi ngờ là chính hắn bằng lòng chết.
Nhất là Tiểu Linh Ngư đừng biết!
Do đó, hắn không thể có ý để lộ sơ hở, mà cũng không thể nào tới hứng chưởng của Tiểu Linh Ngư.
Hắn chỉ chờ Tiểu Linh Ngư phát xuất một chiêu kỳ diệu rồi vờ không tránh kịp. Tiểu Linh Ngư quay mình một vòng, tay tả chặt xéo xuống tay hữu rút về phía sau.
Hoa Vô Khuyết biết hắn đánh hư chiêu, còn hữu thủ mới là chân chính sát thủ.
Khi đối phương đón đỡ, hắn sẽ xoay mình, lòn tay hữu dưới nách công ra.
Nhưng Tiểu Linh Ngư hình như mất cả sáng suốt, quên đi là đã đánh chiêu đó ra một lần rồi.
Và như vậy Hoa Vô Khuyết đã hiểu rõ thế xuất phát.
Hắn rọc bàn tay từ dưới lên trên, tà tà vào nách Tiểu Linh Ngư. Hắn đinh ninh là hắn đánh ra rồi, thì Tiểu Linh Ngư phải quay mình công tiếp chiêu kia.
Lúc đó, hắn vờ là mình đánh quá trớn, không kịp xoay sở, khi tay hữu của Tiểu Linh Ngư bay qua, chắc chắn phải trúng hắn, và hắn chết êm ru, không ai nghi ngờ gì được.
Ngờ đâu, lần này khác hơn lần trước, chàng quay mình rất chậm, chậm gấp mười lần.
Khi tay Hoa Vô Khuyết rọc tới sườn, dưới nách chàng, chàng mới quay mình.
Sườn là xương non, một chỗ yếu hại trong cơ thể.
Hoa Vô Khuyết đã có ý, nên đánh ra chiêu đó rất mạnh, rất mạnh mới lỡ trớn, không lấy về kịp.
Nhưng, thấy Tiểu Linh Ngư chậm quay mình, hắn biết là nguy rồi, dù muốn biến chiêu cũng vô phương kịp.
Một tiếng bình vang lên, Tiểu Linh Ngư bị tung bổng lên không, bay đi.
Tiếng kêu kinh hoảng từ bốn phía vang lên.
Yến Nam Thiên như con đại bàng vỗ cánh từ ngoài bảy trượng xa, bay tới.
Bọn Hiên Viên Tam Quang cùng chạy đến trước mặt Tiểu Linh Ngư.
Tiểu Linh Ngư mặt vàng như nghệ, hơi thở nhẹ như đường tơ. Mạch của chàng như đứt nối từng chập, từng chập. Đôi mắt thất thần phần lớn.
Vô luận là ai, trông thấy chàng, cũng phải cho rằng chàng không sống nổi.
Yến Nam Thiên không cầm lòng được, phải lơi rệ, dậm chân, kêu khẽ:
- Ngươi... rõ ràng ngươi có thể tránh chiêu đó... ngươi...
Tiểu Linh Ngư cố điểm nụ cười thảm, đáp:
- Chỉ vì tôi cố ý dụ hắn... không ngờ... không ngờ...
Chàng húng hắng ho, miệng rỉ một đường tơ máu, vừa thở vừa tiếp:
- Tôi quá thông minh, định dùng xảo mà thành ra chiết.
Chàng lập đi lập lại bốn tiếng dụng xảo phản chiết mấy lượt, thinh âm càng lúc càng yếu, mắt từ từ khép, hơi thở từ từ yếu lại.
Tợ hồ chàng muốn mở mắt ra, nhưng mọi lưu luyến trên đời này không giúp chàng nổ lực nổi.
Hoa Vô Khuyết còn đứng sững tại chỗ, tâm thần rối loạn. Trước mặt hắn là một khoảng không, hắn không còn thấy gì, hắn hết suy nghĩ được gì.
Tiểu Linh Ngư chết!
Tiểu Linh Ngư bị hắn hạ sát!
Hắn hy vọng điều đó không phải là sự thật, hắn hy vọng đó là một cơn mộng, một cơn ác mộng!
Hắn không khóc được, bởi lệ đã cạn rồi.
Bỗng, Yến Nam Thiên quát lên một tiếng lớn, hoành thân nhắm tới Hoa Vô Khuyết đánh tới một chưởng.
Hoa Vô Khuyết vẫn đứng yên một chỗ, bất động.
Yêu Nguyệt cung chủ đang kiểm soát mạch lạc của Tiểu Linh Ngư, thấy thế vội phi thân đến Hoa Vô Khuyết, kéo hắn qua một bên, tránh cái chưởng của Yến Nam Thiên.
Yến Nam Thiên cao giọng:
- Đời nhỏ đã xong việc của chúng rồi, đến lượt đời lớn bọn ta.
Yêu Nguyệt cung chủ mỉm cười:
- Ta với ngươi sớm muộn gì cũng phải đi đến chỗ giao thủ. Nhưng, hãy đợi ta nói ra một điều bí mật rồi giao thủ vẫn còn kịp!
Yến Nam Thiên hừ một tiếng:
- Bí mật. Bí mật gì?
Yêu Nguyệt cung chủ ung dung thốt:
- Vừa rồi, ta lôi Hoa Vô Khuyết, thực ra ta cứu ngươi chứ không phải cứu hắn đâu. Chỉ vì, trên thế gian này, bất cứ ai cũng có thể giết hắn, trừ ngươi ra! Ngàn vạn lần ngươi không được giết hắn!
Yến Nam Thiên hỏi:
- Tại sao?
Yêu Nguyệt cung chủ nở nụ cười tàn khốc:
- Ngươi biết hắn là ai chăng?
Yến Nam Thiên gấp giọng:
- Hắn là ai?
Yêu Nguyệt bật cười vang, cười cuồng dại, cười một lúc, chỉ Hoa Vô Khuyết, đáp:
- Hắn là con của Giang Phong, là song sinh huynh đệ của Tiểu Linh Ngư.
Có tiếng xào xạt quanh cục trường. Mọi người đều dao động.
Yến Nam Thiên chết lặng người một lúc lâu, bỗng nổi giận, quát:
- Nói bậy!
Yêu Nguyệt thản nhiên:
- Ngươi cho rằng ta lừa. Tại sao ta lừa ngươi?
Bà cười lớn, tiếp:
- Ta chờ suốt hai mươi năm, mới có một ngày nay, ta chờ anh em chúng tương tàn tương sát với nhau, đúng hai mươi năm mới tiếc lộ điều bí mật này! Ta cao hứng vô cùng, ta sung sướng vô cùng!
Yến Nam Thiên hét cuồng loạn:
- Vô luận ngươi nói gì, ta vẫn không tin nữa lời nói của ngươi!
Yêu Nguyệt bật cười khanh khách:
- Ta biết ngươi phải tin, nhất định ngươi phải tin! Ngươi cứ suy nghĩ kỹ một chút đi, là phát giác ngay chúng là song sinh huynh đệ. Ngươi xem kìa, chúng giống nhau, đôi mắt chúng, chiếc mũi của chúng...
Yến Nam Thiên nắm tròn đôi tay, mồ hôi lạnh đẫm ướt đầu.
Yêu Nguyệt lại cười lớn:
- Ngươi biết tại sao ta bức anh em chúng tàn sát lẫn nhau chăng? Ngươi biết tại sao ta bức Hoa Vô Khuyết phải tự tay giết Tiểu Linh Ngư? Nhất định là các ngươi không hiểu rõ đạo lý đó, phải không? Bây giờ thì các ngươi hiểu rồi, song cũng muộn rồi! Quá muộn!
Mọi người tiếp nhận sự bí mật đó rồi, đều sững sờ.
Rồi ai ai cũng ôn lại trong tâm trí những sự tình liên quan đến Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết trong thời gian qua.
Ai ai cũng bắt đầu tin câu chuyện do Yêu Nguyệt cung chủ vừa tiết lộ.
Và dĩ nhiên, ai ai cũng khích động mạnh.
Niềm khích động đó, bao gồm kinh ngạc, bi ai, đồng tình, thương cảm...
Thương cảm cho người hoạn nạn, cho những con cờ bất tắc dĩ của cuộc an bày suốt hai mươi năm!
Nhìn đôi huynh đệ một sống một chết, Yến Nam Thiên đau buồn cực độ.
Chính lão cũng thúc giục Tiểu Linh Ngư phải chấp nhận cuộc chiến này, không được thoái thoát.
Tại sao lão không ngăn trở.
Hoa Vô Khuyết rung rung người, càng lúc càng rung mạnh, rồi hắn nhũn chân, ngã khuỵu xuống, rút mình tròn một đống.
Điểm một nụ cười tàn khốc, Yêu Nguyệt cung chủ hỏi:
- Ngươi giết thân huynh của ngươi rồi, ngươi có lời chi để nói chăng?
Hoa Vô Khuyết lấy tay che mặt, thu người nhỏ hơn.
Yêu Nguyệt cười rợn, tiếp:
- Ngươi đừng quên, nơi mình ngươi, có còn thanh đoản kiếm Bích Huyết Chiếu Đan Tâm! Bây giờ ngươi phải tin là thanh kiếm ma đó bất tường, ai mang nó là phải chết.
Hoa Vô Khuyết vụt ngẩng đầu.
Thanh Bích Huyết Chiếu Đan Tâm nằm trong tay hắn. Dưới ánh thái dương, thép kiếm chiếu một màu xanh, phảng phất cái vẻ tà.
Ai ai cũng biết hắn định làm gì. Vô luận là ai cũng không ngăn trở kịp, bởi không còn ai đủ bình tĩnh để kịp thời ngăn chặn! Ai ai lâm vào cảnh đó, cũng làm như hắn! Thì lòng nào mà chẳng hoang mang.
Yêu Nguyệt cung chủ gằn từng tiếng:
- Thời giờ đã đến, ngươi còn chờ gì nữa.
Hoa Vô Khuyết đưa cao tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực. Cánh tay hắn nhích động, mũi kiếm chớp!
Truyện khác cùng thể loại
1284 chương
7 chương
19 chương
12 chương
45 chương
140 chương
16 chương
23 chương