Giang Hồ Thập Ác

Chương 111 : Canh bạc gay cấn

Cáp Cáp Nhi chớp mắt: - Ha ha! Phải lắm! Ai bắt buộc ta phải vào ngay bây giờ. Đồ Kiều Kiều tiếp: - Ngụy Vô Nha đã nhốt chết họ được ở trong đó tất là lão có một kế hoạch chu đáo. Chắc lão không hề lưu lại một phần nhỏ vật thực nào cả! Lý Đại Chủy gật đầu: - Có lý! Nhất định là Ngụy Vô Nha có nghĩ đến chuyện làm cho họ chết đói, lão ta khỏi cần phải hạ thủ! Đồ Kiều Kiều hỏi: - Ngươi từ lâu vẫn luôn mạnh khoẻ chứ. Lý Đại Chủy cười vang: - Ta từng nói với các ngươi, thịt người bổ lắm, ai ăn vào là bách bịnh bất sanh. Ăn nó, là được trường thọ, thân thể tráng kiện, y như thời thanh thiếu. Đồ Kiều Kiều lại hỏi: - Sức ngươi chịu đói nổi độ bao lâu. Lý Đại Chủy sáng mắt lên: - Nếu chẳng ăn một tí gì, thì ta có thể chịu đựng ít nhất cũng mươi hôm, nửa tháng. Nhưng nếu ta nhịn uống luôn, thì chỉ trong hai ngày thôi, ta ngã liền. Đồ Kiều Kiều gật đầu: - Như vậy đó! Vô luận ai cường tráng như thế nào, nếu không có nước uống trong hai ngày, là phải nằm ngay! Di Hoa cung chủ dù cường kiện hơn người, bất quá cũng chỉ chịu được ba hôm là cùng! Cáp Cáp Nhi vỗ tay: - Ha ha! Phải rồi! Ai cấm chúng ta chờ đợi ba hôm, năm hôm sẽ vào. Vừa lúc đó, Bạch Khai Tâm từ trên cây nhảy xuống, cười lớn, thốt: - Phải rồi! Tại sao chúng ta không đợi ba hôm, năm hôm sao sẽ vào. Ha ha! Mụ đồ ơi. Ngươi thông minh hơn ta tưởng nhiều! Hơn nhiều! Hoa Vô Khuyết tuy nhắm mắt lại, mắt không thấy gì song tai hắn vẫn nghe. Hắn nghe họ bàn luận, mà lòng tê tái hết sức. Cáp Cáp Nhi tiếp: - Còn chúng ta, ở bên ngoài, có ăn, có uống, dù phải đợi ba tháng, chúng ta cũng vẫn đợi được như thường! Bạch Khai Tâm chợt cau mày: - Vậy là chúng ta phải trấn đóng tại đây để chờ. Đồ Kiều Kiều đáp: - Tự nhiên là vậy! Bởi chúng ta tuyệt đối không cho ai vào đó trước! Vô luận ai đến đây, chúng ta cũng phải tìm cách đuổi đi xa! Đỗ Sát bây giờ mới cất giọng lạnh chen vào: - Nếu Ngụy Vô Nha trở lại. Bạch Khai Tâm biến sắc, kêu lên thất thanh: - Phải! Cái lão đó đáng lo thật! Lão đã nhốt người như vậy, thì làm gì không trở lại, xem qua sự tình như thế nào. Y vỗ mông bép bép, cười tiếp: - Các vị cứ tự tiện ở đây chờ đợi, tiểu đệ xin đi trước! Đồ Kiều Kiều thản nhiên: - Muốn đi, ngươi cứ đi. Nhưng đi lần này, ngươi không được trở lại đấy nhé! Đỗ Sát tiếp nối: - Nếu lần này hắn dám trở lại, ta sẽ chặt đứt đôi chân của hắn! Bạch Khai Tâm lộ vẻ khổ sở: - Đổ lão đại ơi! Ngươi mới nói đó, là Ngụy Vô Nha có thể trở lại, võ công của lão ấy như thế nào, hẳn ngươi hiểu rõ chứ, hà tất chúng ta chờ lão trở lại. Định trí mạng với lão sao. Đỗ Sát trầm gương mặt, không nói gì, lạnh lùng nhìn móc câu sắt thay bàn tay cụt. Sát khí bốc dần nơi ánh mắt của lão. Bạch Khai Tâm nghe lạnh ở xương sống, nín lặng luôn. Đồ Kiều Kiều thốt: - Ngươi thử so sánh Ngụy Vô Nha với Yến Nam Thiên xem! Bạch Khai Tâm cười nhẹ: - Tự nhiên Ngụy Vô Nha phải kém Yến Nam Thiên! Đồ Kiều Kiều tiếp: - Yến Nam Thiên mạnh như vậy, Đỗ Sát còn dám đấu, hà huống gì một con chuột già không răng. Bạch Khai Tâm rợn người, cười lạnh: - Chẳng lẽ các ngươi định liều mạng thực sự với Ngụy Vô Nha. Đồ Kiều Kiều mỉm cười: - Tại sao phải trí mạng với Ngụy Vô Nha. Nếu lão đến, ta sẽ kết giao bằng hữu với lão! Bạch Khai Tâm trừng mắt nhìn bà một lúc lâu, bỗng bật cười vang lên, rồi vỗ rốn thốt: - Kết giao bằng hữu. Ngươi tưởng Ngụy Vô Nha thích kết bằng hữu với ngươi à. Nếu vậy thì một đôi bạn gà chuột với nhau rồi! Đồ Kiều Kiều điềm nhiên tiếp: - Trước đây nửa ngày, lão ta sẽ từ khước, song hiện tại thì khác. Bạch Khai Tâm xì một tiếng: - Khác ở chỗ nào. Đồ Kiều Kiều đáp: - Chỉ vì hiện tại, ta có tư cách hơn! Hay nói một cách khác, ta đã có số vốn rồi. Bạch Khai Tâm mỉa: - Kết bằng hữu cũng cần có vốn nữa sao. Đồ Kiều Kiều chính sắc mặt: - Buôn bán, có thể không vốn cũng không sao, người ta vẫn làm được như thường. Nhưng, kết bằng hữu, nhất định là phải có vốn, không có không xong! Ngươi đã có mấy mươi tuổi đầu rồi, thế mà cũng không hiểu nổi cái đạo lý đó sao chứ. Bạch Khai Tâm lắc đầu: - Thật tình ta không hiểu! Đồ Kiều Kiều giải thích: - Giả như ngươi muốn kết giao với một phú ông có bách vạn lượng bạc, tự nhiên ngươi phải có ít nhất cũng bảy tám mươi vạn. Nếu ngươi muốn kết giao với tể tướng, thì ít nhất ngươi cũng phải là trạng nguyên. Chứ nếu không, người ta sẽ chẳng trọng vọng ngươi, dù ngươi có moi tim để chứng tỏ sự thành thật, người ta cũng từ khước ngươi như thường. Bạch Khai Tâm mỉm cười: - Cho nên, ta là kẻ bại hoại, nên chỉ kết giao được với các người mà thôi! Phải không? Đồ Kiều Kiều gật đầu: - Đúng lắm! Ngươi bắt đầu hiểu rồi đó! Bạch Khai Tâm tiếp: - Hiểu mà không hiểu! Ngươi có vốn gì để kết giao với Ngụy Vô Nha. Đồ Kiều Kiều đáp: - Vốn của ta là Hoa Vô Khuyết! Bạch Khai Tâm vỗ tay: - Ta hiểu rồi! Ta còn hiểu là ngươi bại hoại hơn chỗ tưởng của ta! Đồ Kiều Kiều hỏi: - Bây giờ, ngươi còn muốn bỏ đi nữa không. Bạch Khai Tâm trừng mắt: - Ta nói là muốn đi từ lúc nào chứ. Chúng ta giao tình với nhau hơn mấy mươi năm rồi, làm sao ta bỏ rơi các ngươi được chứ. Dù cho Ngụy Vô Nha không chấp nhận kết giao với ngươi, ta cũng ở lại, nếu cần thì ta cũng không ngại trí mạng với lão. Hoa Vô Khuyết nghe không sót một lời. Hắn không ngờ con người lại có thể lì lợm, mặt dày mày dạn như Bạch Khai Tâm. Rơi vào tay bọn này, hắn cầm chắc đời tàn đã đành, hắn không tiếc mạng sống, mà chỉ hận mình chết nơi tay những kẻ lốt thì người mà tâm thì thú vật. Đồ Kiều Kiều thốt: - Bây giờ tất cả đã đồng ý ở lại đây, thì trước hết có mấy việc cần phải làm, chúng ta hãy bắt tay vào việc ngay. Bạch Khai Tâm tiếp nối: - Còn hai nàng ấy nữa, chúng ta đã quyết ở lại đây thì cũng nên đưa hai nàng đến đây luôn, dù lão quái vật đó đã đáp ứng canh chừng họ ở góc rừng, song ta không yên tâm chút nào. Đồ Kiều Kiều gật đầu: - Phải! Biết đâu chúng ta sẽ chẳng có lúc dùng đến hai vị cô nương ấy. Vậy phiền lão Cáp đến đó đưa họ lại đây! Bạch Khai Tâm kêu lên: - Tại sao nhờ một hòa thượng giả làm cái việc đó. Lão là con quỷ háo sắc, ngươi không biết sao. Tại sao ngươi không nhờ ta. Đồ Kiều Kiều mỉm cười: Chỉ vì ta không giao con gái của lão Thiết Điên cuồng cho ngươi, bởi chính ngươi mới là con quỷ háo sắc thật sự chứ không phải Cáp Cáp Nhi đâu! Mà ta cũng không thể trao nàng cho lão đồ tể Lý Đại Chủy! Cáp Cáp Nhi cười vang: - Bạch tiểu tử ơi! Ngươi không phải lo lắng, ta bây giờ sanh tánh lười nặng rồi, ta sợ cả cái việc đổ mồ hôi, dù ngươi có trao cho ta một tiên nữ ta cũng không buồn nhìn nửa mặt, đừng nói là sờ mó đến! Bạch Khai Tâm hừ một tiếng: - Còn ta. Ngươi sai ta làm chuyện gì đây. Đồ Kiều Kiều đáp: - Ngươi đi tìm cái ăn, cái uống, ít nhất phải đủ dùng độ ba hôm cho tất cả chúng ta! Lý Đại Chủy nhảy dựng lên: - Tại sao ngươi giao việc đó cho hắn. Hắn đâu có biết ăn mà bảo tìm vật thực. Một cái bánh thiu cũng đủ cho hắn sống trọn ngày rồi, những thứ mà hắn sẽ mang về đây, chỉ sợ đến chó cũng chê luôn, đừng nói là người! Đồ Kiều Kiều gật đầu: - Ngươi có lý. Vậy ngươi lãnh công tác đó đi! Nhưng ngươi nhớ rằng bọn ta không ăn được thịt người như ngươi đâu nhé. Mang cái thứ đó về đây, là chúng ta chết gấp trước khi đói! Lý Đại Chủy hừ một tiếng: - Ngươi không yên tâm thì thôi! Tội gì ta phải đi cho nhọc xác! Đồ Kiều Kiều thốt: - Không làm việc đó, thì ngươi làm việc khác! Lý Đại Chủy hỏi: - Việc gì. Đồ Kiều Kiều đáp: - Nơi chân núi, có một thị trấn nhỏ, chừng như có một khu phố bán búa rìu cuốc xuổng. Ngươi xuống đó, tìm cách khuân một mớ lên đây. Phá cửa sơn động này, không phải là một việc dễ làm đâu nhé, ngươi liệu mà chọn khí cụ! Cáp Cáp Nhi cười lớn: - Nếu dễ làm, thì Di Hoa cung chủ đã thoát đi từ lâu. Ba người lãnh nhiệm vụ ra đi, Cáp Cáp Nhi quay về trước hết. Lão dẫn theo một con lừa, kéo theo một con lừa, kéo theo một phiến đá, đá đặt trên bốn bánh xe. Phiến đá nặng từ ngàn cân trở lên, lừa thì nhỏ thó, ốm yếu, vậy mà nó kéo đi không khó nhọc chi cả. Hoa Vô Khuyết nóng nảy mong gặp lại Thiết Tâm Nam, song thấy Cáp Cáp Nhi trở lại với con lừa và phiến đá, chẳng có ai theo cả, hắn kinh hãi, tự hỏi tại sao Thiết Tâm Nam vắng mặt. Phiến đá rỗng lòng, từ trong lòng trống, có riếng rên vọng ra, đồng thời với tiếng cười khúc khích. Đồ Kiều Kiều bước tới, mở nắp đậy bên trên. Trong đó, có hai người: Bạch phu nhân và Thiết Tâm Nam. Đêm xuống, đêm phủ âm u khắp cùng, đêm núi sâu càng âm u đáng sợ. Trong cảnh đó, lại gặp điều sợ hãi, thì sự sợ hãi dám làm chết người! Người trong phiến đá xuất hiện, lại là người quen, đúng ra, người không xuất hiện, chỉ phô bày. Nắp phiến đá mở ra, còn có lượt bố bao phủ, lượt bố được quăng qua một bên, để lộ chiếc lồng sắt, trong chiếc lồng sắt đó, là Bạch phu nhân và Thiết Tâm Nam. Thiết Tâm Nam cuộn mình trong một góc, hai tay che mặt, mường tượng không muốn ai nhận ra nàng, mà nàng cũng không muốn nhìn ai. Bạch phu nhân trần truồng hoàn toàn, nhưng bà ta nhúc nhích mãi, cười khúc khích mãi, lạ thay, bà ta vừa cười, vừa rên. Hoa Vô Khuyết qua giây phút kinh hãi, nhắm mắt lại liền, không muốn nhìn lâu. Nhìn Thiết Tâm Nam, hắn thương tâm, nhìn Bạch phu nhân, hắn lợm giọng. Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách: - Ban ngày, cho lừa kéo một phiến đá đó, bên trên chất đầy cỏ, còn sợ ai tò mò tìm hiểu cỗ xe giả chứa gì. Cáp Cáp Nhi tiếp: - Về đêm, nếu cần nghỉ, bọn ta cho xe vào bụi cây rậm nào đó, vô luận là ngươi đứng xa nhìn, đứng tả hữu, tiền hậu nhìn, chẳng khi nào người biết trong phiến đá đó có người! Đồ Kiều Kiều nối theo: - Có cỗ xe như vậy, chúng ta ở trong đó, cố nhiên là được an toàn rồi, mà có bắt được kẻ nào, nhốt trong đó, dù cho quỷ thần cũng không khám phá nổi! Cáp Cáp Nhi lại tiếp: - Cho nên, ngươi chạy quanh khu núi này đến mấy lượt vẫn không gặp được Thiết cô nương! Hoa Vô Khuyết thở dài. Bây giờ hắn mới biết bọn này quả là những tay có mưu trí hơn người! Chỉ có họ mới chế tạo nổi một thứ tù xa như cỗ xe này! Đồ Kiều Kiều cười, gọi: - Thiết Tâm Nam! Thiết cô nương! Cô nương có biết là bọn ta đang nói chuyện với ai chăng. Thiết Tâm Nam vẫn che mặt, vẫn cúi đầu. Cáp Cáp Nhi thốt: - Tại sao ngươi không mở rộng mắt ra nhìn! Ta bảo đảm là mở mắt ra rồi, ngươi sẽ nhảy dựng lên cho mà xem! Hoa Vô Khuyết mong Thiết Tâm Nam đừng mở mắt, hắn không muốn nàng đau lòng vì hắn. Nhưng Thiết Tâm Nam hạ nhanh hai tay xuống, đầu ngẩng lên, mắt mở ra. Toàn thân nàng run bắn lên. Nàng nhào tới, chụp song sắt, mắt ngời vẻ bi thống lẫn tuyệt vọng. Nàng không gào thét, song ánh mắt đó đủ làm cho người ta tan nát lòng. Hoa Vô Khuyết nhắm mắt lại, thầm mong đất sụp, cho hắn lọt luôn xuống sâu, đừng thấy ai, đừng ai trông thấy! Đồ Kiều Kiều cười nhẹ: - Hoa công tử ơi! Mừng cho công tử đó! Bây giờ già mới phát hiện ra, nàng thật tâm yêu công tử đó! Đoạt được nàng nơi tay của Tiểu Linh Ngư, công tử đã làm được một việc khó nhất trên đời này! Đáng phục! Đáng phục! Cáp Cáp Nhi bật cười ha hả: - Thảo nào mà Tiểu Linh Ngư chẳng ghen. Hắn... Hoa Vô Khuyết bỗng vận dụng tàn lực, cố hét một câu gọn: - Câm miệng lại! Hắn trừng mắt nhìn sang Đỗ Sát, hỏi: - Ngươi đáp ứng là không làm chi hại đến nàng. Đỗ Sát gật đầu: - Phải! Hoa Vô Khuyết trầm giọng: - Thế tại sao ngươi để nàng trong tình trạng đó. Đỗ Sát lạnh lùng: - Nàng có sao đâu. Chúng ta không ai đụng chạm đến nàng cả! Hoa Vô Khuyết hừ một tiếng: - Nhưng các ngươi gây thương tâm cho nàng. Đỗ Sát bĩu môi: - Thương tâm. Bình sanh, ta không hề biết hai tiếng đó! Hoa Vô Khuyết sững sờ một chút: - Chẳng lẽ... ngươi... không có lúc nào không thương tâm trọn một đời người. Đỗ Sát gằn từng tiếng: - Muốn thương tâm, ít nhất cũng phải có cái tâm! Mà ta thì không có cái tâm! Hoa Vô Khuyết nín lặng. Lão đã nói thế, hắn còn nói gì hơn. Hắn tự hỏi, bọn người này đáng hận hay đáng thương. Họ là những kẻ không tâm, thì có cái gì mà họ không làm được. Và họ sanh ra là vô tâm, hay họ cũng có cái tâm như mọi người, rồi chính họ hủy diệt nó để trở thành kẻ vô tâm. Đúng lúc đó, Bạch Khai Tâm trở lại. Hắn mang về hai chiếc bao lớn, y vừa đi vừa thở vừa thốt: - Ta vì các ngươi vất vả tìm cái ăn, thật ta không ngờ mình lại có thể chịu nhọc chịu khổ như thế này nổi! Cáp Cáp Nhi cười hì hì: - Đại khái đây là lần thứ nhất trong đời, ngươi làm một việc không phải là tổn nhân bất lợi kỷ! Bạch Khai Tâm xì một tiếng: - Việc cuối cùng đó nhé! Ta sẽ không bao giờ làm thêm một lần nữa! Đỗ Sát hỏi: - Còn Lý Đại Chủy. Tại sao chưa trở lại. Bạch Khai Tâm đáp: - Có lẽ lão gặp quỷ! Đỗ Sát cau mày: - Ngươi không di chung với y vào thị trấn à. Bạch Khai Tâm kêu lên: - Tại sao ta phải đi theo lão chung một đường. Chẳng lẽ lão sang Tây Thiên, ta cũng theo luôn. Đồ Kiều Kiều hỏi: - Thế những vật này, ngươi tìm ở đâu. Bạch Khai Tâm nói: - Trong một ngôi miếu, dựa chân núi. Đến lượt Đồ Kiều Kiều kêu lên: - Trong miếu. Vậy là đồ chay sao. Chúng ta phải ăn chay trong ba hôm sao. Bạch Khai Tâm cười hì hì: - Ngươi cho rằng hòa thượng trong các ngôi miếu đều ăn chay hết à. Cho ngươi biết, ngươi có phần phước lắm đó nhé! Ngôi miếu ta vào chứa toàn thứ hòa thượng rượu thịt. Chúng béo trùng trục, ăn nhiều nên tích trữ nhiều, ta làm được một mẻ no nê! Đồ Kiều Kiều cau màu: - Dù sao thì hoà thượng ăn thịt uống rượu, cũng là một số hiếm! Bạch Khai Tâm cười lớn: - Nghĩa là cũng có một số lớn hơn, không ăn thịt, không uống rượu. Không ăn thịt, uống rượu rồi là người tốt sao. Họ suốt ngày chẳng làm gì cả, cứ ngồi không như vậy mà vẫn có người mang bạc tiền lễ vật đến dâng hiến cho họ! Y lạnh lùng tiếp: - Trên thế gian, có ba nghề không cần có vốn: nghề làm điếm, nghề làm cường đạo, và nghề làm hoà thượng! Cáp Cáp Nhi thốt: - A Di Đà Phật! Tội chưa! Tội chưa! Ngươi chết đi, chắc bị cắt lưỡi mất! Bạch Khai Tâm tiếp luôn: - Chẳng lẽ làm hoà thượng mới có thể thăng thiên. Nếu vậy, ai muốn thăng thiên, thì cứ làm hoà thượng là được à. Đồ Kiều Kiều chận lời: - Ngươi có nói suốt ngày suốt đêm, hoà thượng vẫn không nghe, trái lại ngươi nghe tất cả! Vậy thì cứ mắng, mắng để tự mình nghe! Cáp Cáp Nhi phụ hoạ: - Dù có nghe, hoà thượng cũng chẳng làm sao cả, bất quá họ cho là một gã điên nói xàm không hơn không kém! Lão cầm một cục thịt vừa nhai vừa lẩm bẩm: - Trời sanh cho ta cái miệng, để mà ăn, có ăn mới no mới sống, chứ mắng người được ít lợi gì. Miệng mà dùng không phải chỗ, thì khổ là cái chắc! Bạch phu nhân trong chiếc lồng, bỗng nhảy dựng lên, mắt dán chăm chăm vào hai cái bao. Khắp mình bà, vết thương chằng chịt, những vết đó do roi đập vào cũng có, do chính bà tự cào cấu cũng có, bà bị hành hạ đến không còn nhân dạng nữa. Người ta xem bà như con vật, vẻ tôn kính dành cho một con người hoàn toàn biến mất! Bây giờ, đôi mắt bà cũng mất luôn ánh sáng của mắt người. Đúng là đôi mắt của dã thú! Đồ Kiều Kiều cầm một chiếc bánh bao đưa lên, hỏi: - Ngươi muốn ăn không. Bạch phu nhân cất giọng khàn khàn đáp: - Trên đời, chỉ có những tù phạm bị chém đầu, chứ không có tù phạm bị bỏ đói! Đồ Kiều Kiều buông gọn: - Thế thì ta đành chịu lỗi vậy! Bởi ta không thể không bỏ đói các ngươi! Bạch phu nhân không đáp, vì lúc đó bà nghe ngứa ngáy, xót xa khắp mình, khó chịu hết sức. Đỗ Sát cau mày: - Tại sao ngươi bỏ đói chúng. Đồ Kiều Kiều cười nhẹ: - Tại vì ta muốn làm một cuộc thực nghiệm ngay trên người chúng, xem bọn chúng chịu đói đến chừng nào mới hết khí lực, đến lúc đó thì chúng ta bắt đầu phá cửa động. Bạch Khai Tâm lắc đầu, thở ra: - Thiên hạ chỉ biết, lòng dạ nữ nhân rất độc, song không ai hiểu, tối độc là lòng dạ của một kẻ nam chẳng nam, nữ chẳng nữ, chính lòng dạ của kẻ này mới đáng sợ bậc nhất! Đồ Kiều Kiều bật cười khanh khách: - Không ngờ Bạch đại thiếu gia của chúng ta lại biết thương hương tiếc ngọc nữa chứ! Tuy nhiên, điều đáng tiếc là ngươi không hiểu thấu đáo tâm tình của chúng! Nếu ngươi cứ tưởng rằng, hiện tại họ thống khổ, thì đúng là ngươi lầm to! Bạch Khai Tâm hừ một tiếng: - Họ không thống khổ. Chẳng lẽ họ thống khoái. Đồ Kiều Kiều gật đầu: Phải! Rồi bà tiếp: - Riêng về cái mụ Bạch đó, thì mụ ta thống khoái đến cùng cực rồi. Bởi trên thế gian, có một hạng người thích bị hành hạ, càng bị hành hạ dữ càng cho là mình hạnh phúc lớn! Ngươi không nghe mụ rên đó sao. Ngươi không phân biệt nổi tiếng rên sướng với tiếng rên khổ sao. Người trở về sau cùng là lão Lý Đại Chủy. Lúc lão trở về, thì trời rựng sáng rồi. Lão vất vả bôn ba suốt đêm dài, thế mà lão không có vẻ gì tỏ ra mệt nhọc, trái lại tinh thần phấn khởi thấy rõ. Bạch Khai Tâm cười lạnh, thốt: - Các ngươi hãy trông cái dáng của y, y đắc ý còn hơn Ngưu Ma Vương ăn được thịt Đường Tăng vậy! Đồ Kiều Kiều chận lại: - Ngươi đừng để ý đến gã họ Bạch, gã đánh rắm đó, thúi lắm! Ngươi nói gấp cho chúng ta biết, đã gặp sự kỳ quái gì. Lý Đại Chủy trố mắt: - Sao ngươi biết là ta đã gặp sự kỳ quái. Đồ Kiều Kiều mỉm cười: - Nếu ngươi chịu khó lấy gương soi mặt, thì hiểu ngay tại sao ta biết! Lý Đại Chủy sờ cằm, phá lên cười: - Ta có cái tật lớn, mừng hay giận cũng đều lộ ra gương mặt, không biết chừng nào mới tập được tánh như Đổ lão đại, dù mừng hay giận cũng giữ kín được trong lòng. Đồ Kiều Kiều đáp: - Đâu phải Đỗ lão đại trầm tĩnh như ngươi tưởng. Chẳng qua, suốt đời lão ta không có niềm vui, chứ nếu có thì lão cũng để lộ như thường! Lý Đại Chủy nhìn trộm Đỗ Sát một thoáng, nghe khi lạnh chạy khắp người. Lập tức, y cười vuốt, rồi thốt: - Các ngươi đoán không sai, quả thật ta có gặp một sự vừa kỳ quái, vừa thích thú. Đỗ Sát lạnh lùng: - Việc gì. Lý Đại Chủy tiếp: - Lúc ta xuống đến chân núi thì gần đến giờ Tý. Ta cho rằng người trong tiểu trấn phải ngủ hết rồi. Ngờ đâu, trong tiểu trấn, đèn đuốc sáng trưng, đường phố đông nghẹt người qua lại, xem ra còn nhiệt náo hơn ngày hội tại kinh thành. Đồ Kiều Kiều thốt: - Dù cho là ngày hội tại kinh thành, đêm xuống sâu rồi cũng không có cảnh quá nhiệt náo. Lý Đại Chủy tiếp: - Cho nên, ta phải lấy làm kỳ. Ta nắm một người, hỏi thăm, mới biết là tại thị trấn có hai người khai sòng bạc, chẳng những người tại thị trấn thức suốt đêm chơi bạc, mà cả đến dân chúng vùng phụ cận trong vòng một trăm dặm cũng kéo đến. Do đó một tiểu trấn hoang vắng ngày thường, bỗng nhiên trở thành nhiệt náo! Đồ Kiều Kiều cười nhẹ: - Một sòng bạc nhỏ nhen, làm gì có ma lực thu hút quá đông người. Chẳng lẽ cái bọn đó bình sanh chưa hề biết cuộc đỏ đen. Cáp Cáp Nhi chen lời: - Cờ bạc là cuộc sanh ý, một vốn vạn lời mà, chúng ta cũng nên đến đó xem sao, ta muốn thử thời vận với hai tiểu tử đó! Lý Đại Chủy mỉm cười: - Với cách đánh bạc của họ, chúng ta không chơi được đâu! Đồ Kiều Kiều hỏi: - Tại sao. Lý Đại Chủy giải thích: - Chỉ vì, họ đánh bạc, không cốt ở ăn tiền, mà chỉ thỏa cơn nghiện mà thôi. Ai đến đó chơi, nếu ăn thì họ chung tiền sòng phẳng, nếu thua, thì chỉ cúi đầu trước mắt họ rồi đi, chẳng mất một đồng nào. Nghe nói ba hôm nay, họ chung ra hơn mười vạn lượng bạc rồi đó nhé! Bạch Khai Tâm mở to đôi mắt: - Nghề giết người thì cũng có kẻ làm, chứ nghề chung tiền thì từ cổ chí kim, chẳng có một ai! Hai kẻ đó điên hay sao chứ. Lý Đại Chủy điềm nhiên tiếp: - Họ không điên, mà cũng chẳng có tất gì cả! Bất quá cái bịnh nghiện đánh bạc của họ nặng vô cùng, nặng đến nỗi ai cũng ngán họ! Nếu có ai bằng lòng gầy cuộc với họ, là họ cảm thấy sướng hơn lên tiên! Ăn hay thua, họ không mãi mai chú ý! Đồ Kiều Kiều cười lớn: - Ta không tin trên đời có người nghiện đổ bác đến cỡ đó! Trừ ra... Bà đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn Lý Đại Chủy, đoạn tiếp luôn: - Lão ấy phải không. Lý Đại Chủy mỉm cười: - Trừ lão ra, còn ai nữa. Cáp Cáp Nhi vụt vỗ tay kêu bốp một tiếng: - Ha ha! Ta biết rồi! Cái thứ nghiện đổ bác cỡ đó, trên đời này không thể có đến hai người được! Đỗ Sát cau mày: - Có phải là Hiên Viên Tam Quang thật không. Lý Đại Chủy cười nhẹ: - Tự nhiên là thật! Đỗ Sát tiếp: - Ngươi thấy rõ lão ta. Lý Đại Chủy gật đầu: - Ta thấy lão, song lão không thấy ta, chỉ vì lúc đó mắt lão ta chong chong vào mấy quân bài, không hề nhìn nơi nào khác. Dù cho phụ thân lão đứng bên cạnh, lão xung không nhận ra, huống hồ ta! Đồ Kiều Kiều thốt: - Đúng vậy! Lúc lão mê sòng, đừng mong lão nhận ra người thân nào cả! Nhưng ngươi có thấy lão chung tiền chứ. Lý Đại Chủy gật đầu: - Thấy chứ! Sòng phẳng lắm! Thua, thì lão chung, ăn, thì chỉ nhận cúi đầu! Mỗi lượng bạc là một cái cúi đầu, mỗi năm tiền là một cái vỗ vào mông, cho nên canh bạc nào mà lúc ăn, thì người ta thấy đầu người cúi cúi như chày mổ, tiếng vỗ mông bép bép, tiếng cười hắc hắc đắc ý của lão, vang lên nghe buồn cười lạ! Đồ Kiều Kiều tiếp: - Lão là tay bạc kỳ nhất trên đời, khi chơi, phải chơi cho đủ ba cái hết, cho nên mới có biệt hiệu “Tam Quái” là hết đêm, hết người chơi, hết tiền. Thiếu một cái hết, là lão còn ngồi mãi tại sòng, không tiền thì đánh bằng sanh mạng! Chơi như lão, dù có tài thánh, lâu dần rồi cũng phải thua sạch sành sanh! Cáp Cáp Nhi nối lời: - Cho nên, nếu cần chơi, lão dám tìm bạc vạn mà chơi, còn mua một đôi giày mà mang, lão lại không can đảm chừa lại một đồng nào. Mùa đông tháng giá, thấy lão mang đôi giày mà thảm thương cho lão quá, mũi lủng ló ngón, gót rách bày chân! Đồ Kiều Kiều gật đầu: - Đúng vậy, lão là người nghèo nhất nước! Chẳng rõ lão đào đâu ra lắm bạc mà chơi ngông như thế. Lý Đại Chủy đáp: - Ta không hỏi lão được, thì làm sao biết. Đồ Kiều Kiều cau mày: - Là bằng hữu cũ, gặp nhau rồi, chẳng lẽ ngươi không gọi lão một tiếng nào sao. Lý Đại Chủy cười nhẹ: - Hai mươi năm trước, lão có bức ta gầy sòng với lão một lần. Sau lần đó, gặp lão là ta nhức đầu ngay, các ngươi biết chứ, trừ cái việc ăn thịt người ra, bình sanh ta không làm việc gì bất lương khác! Bạch Khai Tâm cười lạnh: - Nội cái việc ăn thịt người cũng đủ là bất lương lớn rồi, ngươi còn muốn gì nữa. Chỉ nội cái việc đó cũng đủ đưa ngươi xuống mười tám tầng địa ngục rồi. Nếu ngươi còn làm việc gì bất lương khác, ta chẳng biết diêm vương sẽ an trí ngươi nơi nào! Lý Đại Chủy cười vang: - An trí trên chiếc giường của mẹ ngươi chứ ở đâu. Bạch Khai Tâm nhảy dựng lên, toan làm dữ, chợt Đỗ Sát hỏi: - Còn cái người hùn vốn làm ăn với lão, ngươi có nhận ra là ai chăng. Lý Đại Chủy đáp: - Bình sanh, ta chưa gặp y lần nào. Đồ Kiều Kiều hỏi: - Hình dáng y ra sao. Lý Đại Chủy cười, đáp: - Nhỏ, gầy đét, tướng mạo tầm thường, chắc chắn là không hạp nhãn ngươi! Đồ Kiều Kiều thản nhiên: - Biết đâu ta chẳng tìm được thú vị ở mẫu người đó! Bạch Khai Tâm chen vào: - Riêng ta, ta lại thích những con người như vậy! Ta muốn biết trong trường hợp nào y được Hiên Viên Tam Quang chấp nhận giao tình. Đồng tiền Hiên Viên Tam Quang chung ra cho các con bạc, chỉ sợ do y cung ứng! - Đồ Kiều Kiều chớp mắt: - Hai chúng ta đã nhận ra con người đó có thú vị, thì đêm nay, chúng ta cùng đi xuống thị trấn xem mặt y đi! Lý Đại Chủy ngăn: - Hiện tại, dụng cụ phá núi đã có rồi! Di Hoa cung chủ thì bị nhốt cũng được hai ngày rồi, đêm nay chúng ta nên bắt tay vào việc! Đồ Kiều Kiều cười mỉa: - Hoa Vô Khuyết không nóng nảy, sao ngươi nóng nảy. Bạch Khai Tâm lạnh lùng: - Cái đó gọi là hoàng đế tỉnh bơ, còn thái giám thì lính quýnh. Lý Đại Chủy trả miếng: - Nếu ta là thái giám, thì ai sanh ngươi ra. Đúng như Lý Đại Chủy đã tường thuật, đêm đã khuya rồi, mà đèn còn sáng, thiên hạ tấp nập trên đường phố. Đến thị trấn vào đầu đêm, mãi đến khuya, Đồ Kiều Kiều cố công dò la tin tức về người đồng bạn với Hiên Viên Tam Quang, song chẳng thu thập được chi tiết nào mới lạ. Bất quá, những người mà bà tiếp xúc, đều nói rằng kẻ đó nghiện đánh bạc cao độ hơn cả Hiên Viên Tam Quang, nếu không gầy sòng là dám điên lên mà chết lắm! Bạch Khai Tâm cười, thốt: - Lần này thì Ác Đổ Quỷ đã tìm được tri âm rồi! Đồ Kiều Kiều trầm ngâm một chút: - Ta độ chừng người đó có điều chi làm cho y thương tâm cùng cực cho nên mượn thú đánh bạc kích thích hầu lãng quên niềm đau, bởi bất cứ ai lao đầu vào cuộc đen đỏ rồi là quên hết sự đời! Bạch Khai Tâm hỏi: - Bằng vào đâu ngươi có ý tưởng đó. Đồ Kiều Kiều đáp: - Không bằng vào đâu cả, bất quá, ta tự hỏi tại sao trên đời này lại có kẻ mê đánh bạc hơn ác Đồ Quỷ! Hơn, là phải có lý do gì, chứ chắc chắn không do thị hiếu! Họ vừa nói chuyện vừa đi theo đoàn người đánh bạc, đến khách sạn duy nhất trong thị trấn. Khách sạn dĩ nhiên không lớn lắm, lại chứa hàng trăm, hàng ngàn người, cơ hồ đổ vỡ trong bất cứ phút giây nào. Hiên Viên Tam Quang mở sòng ngay trong cái khách sạn đó. Khách sạn vốn chia ra bốn gian, hiện tại những bức vách ngăn đều bị hạ, thành một gian duy nhất. Thêm một mảng tường bị đục thủng, để có chỗ chứa người. Đồ Kiều Kiều bước vào, chỉ thấy trước mắt là một biển người, không thấy Hiên Viên Tam Quang đâu cả. Tuy nhiên, bà nghe được thanh âm của lão ta. Một người vừa cười vừa thốt vang vang: - Thong thả chứ, từng người một bước tới chứ. Chen lấn để xô đẩy nhau như vậy, rủi chết thì ai đền nhân mạng cho. Bạch Khai Tâm mỉm cười: - Chúng ta chường mặt ra, chắt là Ác Đổ Quỷ phải giật mình như chạm điện! Đồ Kiều Kiều bảo: - Chờ một chút: Bạch Khai Tâm hừ một tiếng: - Đã đến đây rồi, còn chờ cái gì nữa. Đồ Kiều Kiều đáp: - Chờ xem kẻ hùn vốn với ác Đồ Quỷ là con người như thế nào. Bạch Khai Tâm cười mỉa: - Trước mắt ngươi là lưng người, là mông người, ngươi còn trông thấy gì được mà chờ xem. Đồ Kiều Kiều đảo ánh mắt một vòng, rồi lôi Bạch Khai Tâm đến một góc tường, sau đó nhanh như chớp vươn tay điểm huyệt hai người đứng trước mặt, hai người ấy ngã xuống liền. Không ai để ý đến sự việc vừa xảy ra. Đồ Kiều Kiều thản nhiên đứng lên thân thể kẻ ngã, cho được cao hơn một chút. Nhờ vậy, bà mới trông thấy Hiên Viên Tam Quang. Hiện tại, là canh bạc chẳn, lẻ. Trên mặt bàn, có trải tấm bố trắng, giữa tấm bố, có vẽ một đường đen, bên tả là lẻ, bên hữu là chẳn. Nhà cái giữ bên lẻ. Nếu xúc xắc chỉ mặt lẻ, là con bạc bên phải phải cúi đầu. Hiên Viên Tam Quang đang lắc xúc xắc. Khua áo không cài, một bên xệ xuống, tóc tai rối loạn, đầu vấn chiếc khăn màu tím, biến thành đen vừa thô vừa thúi, mắt nhờn, mồ hôi mỡ, mắt nổi gân đỏ chằng chịt, hiện tại lão không còn một điểm nhân dạng. Trước mặt có mấy chiếc bành bao, vật đó nuôi sống lão qua mấy đêm ngày liên tiếp không ngủ, không cơm, có lẽ lão không còn thì giờ để mà ăn cơm nữa. Tuy nhiên, niềm hứng thú tỏa rực khắp thân hình lão, không chỉ ở thần sắc mà thôi. Giọng đã khàn rồi, mà lão không ngừng la hét. Bạch Khai Tâm không nhịn được cười, thốt: - Mê chi mà mê cực độ! Tội quá, rõ là lão sống để đền trả một tiền khiêu! Đồ Kiều Kiều cười nhẹ: - Ngươi cho là cái tội, song lão thì cho là cái thú! Dù cho ngồi ngay trên bãi cứt mà mở sòng, lão cũng chẳng nghe thúi. Bà nhìn người bên cạnh Hiên Viên Tam Quang. Bạch Khai Tâm cũng nhìn theo bà. Đồ Kiều Kiều hỏi: - Ngươi có gặp hắn lần nào chưa. Bạch Khai Tâm trầm ngâm một chút: - Mường tượng có... Đồ Kiều Kiều chớp mắt: - Hắn là ai. Bạch Khai Tâm lại suy nghĩ một chút: - Hiện tại, ta không nhớ nổi... Đồ Kiều Kiều hừ một tiếng. Phía trong, Hiên Viên Tam Quang hét: - Đặt đi chứ! Ta khui chén đây nhé! Trên mặt bàn, con bạc đặt tiền rần rần xuống cả hai bên chẵn lẻ. Bên cạnh, còn có mấy kẻ đang cúi đầu. Hiển nhiên, kẻ thua quá nhiều, canh bạc trước đã qua, canh sau nối tiếp mà chúng chưa trả nợ kịp. Hiên Viên Tam Quang lắc chiếc chén bể, các hạt xúc xắc vang cạch cạch không ngừng. Người bên cạnh lão trừng mắt nhìn, mồ hôi đẫm ướt trán. Hiên Viên Tam Quang hét: - Mở! Chiếc chén theo tay lão, lật ra.