Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Chương 379 : Truy bắt hung thủ
- Tiểu Y mất tích ư?
Tô Chuyết nhíu mày nói.
- Làm sao mất tích?
Lạc Khiêm vội la lên:
- Xế chiều hôm nay Tiểu Y tới tìm ta, nói là muốn kiểm tra xác chết cô gái mới được phát hiện thêm một lần nữa. Vì vậy chúng ta liền đến nơi nha môn đặt thi thể, Tiểu Y kiểm tra một hồi, hình như bỗng nhiên phát hiện ra cái gì đó, rồi vội vã chạy đi. Sau đó nàng cũng không còn tin tức nữa.
Tô Chuyết nói:
- Vì sao ngươi không đi theo nàng?
Lạc Khiêm tự trách đáp:
- Đều tại ta. Ta căn bản chẳng biết nàng phát hiện ra cái gì, chỉ cho là nàng có việc gì gấp nên mới vội rời đi.
Tô Chuyết thở dài, nói:
- Mặc dù Tiểu Y không lớn tuổi lắm nhưng lại rất thông minh. Nhất định là nàng phát giác đầu mối gì nên định tự đi tìm hung thủ!
Lạc Khiêm giật mình, nói:
- Tiên sinh nói vậy... Chẳng nhẽ...
Hắn không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, càng hi vọng suy đoán của bản thân đều là sai lầm.
Cuộc trò chuyện của hai người đã làm kinh động đến những người khác trong viện. Tất cả mọi người đều tụ tập lại, ngay cả Vệ Tú đã đóng cửa phòng cũng mở cửa ra, đứng trước cửa. Tô Chuyết liếc nhìn nàng một cái, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lăng Sương bỗng nói:
- Vừa rồi ta ở trên đường nghe nói Lạc bộ đầu đã bắt được hung thủ của vụ án xác chết phụ nữ, lại chính là hái hoa đạo tặc hai mươi năm trước. Lạc Khiêm, ngươi đừng quá lo lắng. Nói không chừng Tiểu Y chỉ nhất thời ham chơi, không biết chạy đi đâu mà thôi.
Lạc Khiêm được Lăng Sương an ủi cũng hơi chút an tâm. Sắc mặt Tô Chuyết lại ngưng trọng, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tiểu Y mặc dù vẫn còn con nít, nhưng hành sự đã biết nặng nhẹ...
Tô Chuyết nhớ ra lúc ở quán rượu, Đoàn Lệ Hoa chạy tới muốn nói cho y biết phát hiện của nàng. Nhưng mà hắn cản bản không nghe vào tai. Nếu như Đoàn Lệ Hoa đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên hết thảy trách nhiệm đều là của hắn.
Hắn hỏi Lạc Khiêm:
- Các ngươi đi tra xét thi thể nào? Tiểu Y đã nói thứ gì?
Lạc Khiêm đáp:
- Nàng nói Tô tiên sinh bảo nàng rằng trên xác hai cô gái này không có mùi thơm của loại xuân dược kia. Hơn nữa hai cô gái này đều bị hại ở thời điểm Bạch Mã tự bái Phật. Nàng chỉ nói có như vậy, cái gì khác cũng không chịu nói, chỉ muốn để ta dẫn nàng đi xem thi thể.
Tô Chuyết trầm ngâm thật lâu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nói:
- Nhanh dẫn ta đi xem thi thể đó!
Lạc Khiêm hỏi:
- Đến cùng thi thể có vấn đề gì?
- Không kịp giải thích!
Tô Chuyết vội nói.
- Đi mau!
Lạc Khiêm cũng ý thức được sự tình có phần không đúng, vội vàng dẫn theo Tô Chuyết xuất phát. Tô Chuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn Vệ Tú, chỉ thấy ánh mắt của nàng lấp lóe, giống như có chút chờ đợi, lại có thiên ngôn vạn ngữ. Mặc dù nàng không nói ra miệng nhưng Tô Chuyết đã ngầm hiểu. Y nhẹ gật đầu, đột nhiên nói ra:
- Ta chắc chắn sẽ mang cô bé trở về an toàn!
Hai người chạy tới căn nhà lớn bên cạnh Bạch Mã tự, ngoại trừ hai bộ khoái đứng gác trước cổng, những người khác hoặc là đang tìm kiếm tung tích cổ Phật, hoặc là đang lôi kéo thi thể Kế Sơ Cuồng dạo phố. Trong phòng không có một người. Lạc Khiêm trực tiếp mang theo Tô Chuyết tìm tới xác chết kia.
Đã qua một ngày nhưng vẫn không có ai tới nhận xác. Tô Chuyết xốc lên vải trắng che đậy thi thể, thuận miệng hỏi:
- Xác cô gái này không có ai đến lãnh nhận sao?
Lạc Khiêm đứng ở một bên, đáp:
- Đúng vậy, hình như cô gái này đã không còn người nhà.
Tô Chuyết nâng đầu cô ta lên, quả nhiên nhìn thấy sau ót có một khối máu bầm đen sẫm. Y thở dài:
- Quả nhiên là như vậy! Sao mình lại không chú ý tới!
Lạc Khiêm hỏi:
- Rốt cục có vấn đề gì?
Tô Chuyết chỉ vào vết thương sau ót, nói:
- Vết thương trên thân xác của hai cô ngày đều là vết roi quật hoặc bị cắn xé. Duy chỉ có sau ót là bị một khí giới cùn gây tổn thương.
Lạc Khiêm giật mình:
- Là hung thủ đánh ngất các nàng rồi mang vào trong khu rừng đó!
Hắn càng nghĩ càng kinh sợ, trầm ngâm nói:
- Vậy là Tiểu Y phát hiện ra manh mối này nên mới vội vàng rời đi. Vết thương này hình dạng có chút giống như...
Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Là hình cây cuốc!
Y trầm tư một lát, bỗng nhiên lại nhíu mày, giống như gặp được sự tình nghĩ không ra. Một lát sau mới lại hỏi:
- Hôm qua Lạc bộ đầu phái người đi thăm dò xưởng nhuộm ở thành tây, có thu hoạch được gì không?
Lạc Khiêm gật đầu đáp:
- Hôm qua liền có tin tức. Cô gái này đích thật làm công ở xưởng nhuộm, nhà ở ngay phụ cận. Vì thế ta và Tiểu Y liền hỏi rõ địa chỉ, đi đến nhà cô ta nhìn xem. Thành tây toàn là phòng đất cũ nát, nếu không phải vừa vặn gặp được Mộ Dung Bình thì chắc còn tìm không thấy nơi đâu.
- Mộ Dung Bình?
- Không sai.
Lạc Khiêm tiếp lời.
- Hơn nữa, càng trùng hợp hơn chính là nhà của cô gái đầu tiên ngộ hại cũng lại ngay ở phụ cận!
- Cái gì?
Tô Chuyết kinh sợ nói.
- Bọn họ còn là hàng xóm ư?
Sắc trời dần dần tối xuống, mà trong lòng Tô Chuyết càng thêm có một đám mây đen bao phủ. Y bỗng nhiên giật mình, bật thốt lên:
- Lạc Khiêm, nhanh đi tìm cha ngươi, dẫn người tới đó ngay!
Lạc Khiêm hỏi:
- Tới chỗ nào?
- Bạch Mã tự!
Tô Chuyết quẳng xuống một câu, thân đã rời khỏi phòng.
Y không ngừng bước, lướt qua bộ khoái trước cửa chính Bạch Mã tự. Hai bộ khoái kia chỉ cảm thấy một cơn gió xẹt qua, quay đầu nhìn lại đã trông thấy bóng lưng của Tô Chuyết. Bọn họ sao có thể để cho hắn tùy tiện đi vào được, vội vàng rút đao ra, trong miệng hô:
- Dừng lại!
Rồi nhanh chân theo sau.
Tô Chuyết không kịp để ý tới bọn hắn, trên đường gặp được một tiểu sa di, liền hỏi:
- Tiểu sư phụ, Bạch Mã tự thường đặt nông cụ ở phòng nào?
Tiểu sa di giật nảy mình, tiện tay chỉ về phía đằng sau, đáp:
- Ngay ở chân tường phía bắc...
Tô Chuyết nghe nửa câu, thân đã ngoài ba trượng. Y chạy tới tường viện phía bắc, quả nhiên trông thấy một căn phòng nhỏ thấp bé. Căn phòng nhỏ này không có đèn sáng, thậm chí cửa gỗ cũng đang mở. Tô Chuyết lướt thẳng vào, cúi đầu xem xét. Trong phòng bừa bộn ngổn ngang đầy đất các loại nông cụ, xẻng sắt, cuốc hoa.
Tô Chuyết cầm lấy cây cuốc hoa, quả nhiên nhìn thấy bên trên cuốc hoa có một đốm đen. Đó là vết máu tươi dính lại, qua một thời gian thì màu sắc biến thành đen sẫm. Trên đất còn có một cây roi ngựa, phía trên cũng dính vết máu mờ mờ.
Tô Chuyết ra khỏi phòng nhỏ, chợt thấy một cánh cửa nhỏ ở trên góc tường viện. Cánh cửa kia bình thường đều được khóa lại, lúc này lại mở rộng ra. Tô Chuyết không chút suy nghĩ liền xông ra ngoài. Bên ngoài chính là khu rừng cây đó, trái tim của Tô Chuyết nhảy lên thình thịch, trong lòng bàn tay cũng xuất mồ hôi.
Tô Chuyết chạy sâu vào trong rừng cây, nếu như y nhớ không lầm thì nơi đó là địa phương đã có hai cô gái hương tiêu ngọc vẫn. Tô Chuyết không muốn có thêm người thứ ba ngộ hại ở đó, càng không hi vọng người này là Tiểu Y! Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, trong khu rừng cũng càng lúc càng tĩnh mịch.
Nhưng bên trong sự yên tĩnh lại ẩn giấu sát cơ vô hạn.
Ánh mắt Tô Chuyết lại trở nên sáng ngời có thần. Bất luận trước đây hắn sa sút tinh thần cỡ nào, đến giờ phút này rốt cục lại khôi phục thành một Tô Chuyết nhạy cảm, cơ cảnh như lúc trước. Có lẽ y từng tự cho mình là đúng nên phạm vào sai lầm không thể tha thứ. Nhưng y tuyệt đối sẽ không tái phạm lần thứ hai.
Trong rừng cây vẫn như cũ không nhìn thấy một bóng người hoặc một thanh âm nào, nhưng Tô Chuyết đã ngửi được một chút bất an. Bước chân của y cũng chậm lại. Ánh trăng chiếu vào rừng cây, ném lên mặt đất ánh sáng loang lổ. Phía trước không xa có một bóng đen đang chậm rãi di động. Bóng đen đó còn ôm một người trong cánh tay. Người kia không ngừng giãy dụa, nhưng tay chân bị trói, vô luận thế nào cũng không tránh thoát được.
Tô Chuyết lạnh giọng hô:
- Mộ Dung Bình?!
(chưa xong còn tiếp.)
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
116 chương
91 chương
40 chương