Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Chương 357 : Vô pháp vô thiên
Vô Ngã không thèm phủ nhận, nói thẳng:
- Không sai!
Tô Chuyết tiếp tục nói:
- Trên đường đi ta vẫn luôn cảm giác được có người đang theo dõi, thế nhưng mãi mà không phát hiện tung tích của đối phương. Cho tới buổi chiều hôm nay, ta còn tưởng là Cơ Như Phong bám theo ta lần nữa. Thẳng đến khi hắn chết, ta mới từ vết thương trên người hắn mà biết được chân tướng. Chắc hẳn kẻ bám theo ta chính là vị Vô Thiên đại sư sau lưng ngươi!
Vô Ngã gật đầu, nói:
- Không sai!
Tô Chuyết lại nói:
- Ta từng gặp mặt các ngươi một lần ở kinh thành, bởi vậy còn nhớ Vô Thiên đại sư chính là người Thiên Trúc. Nếu hắn đã mang theo mặt nạ rắn, có lẽ bên trong Bát Bộ Thiên Long đối ứng là Ma Hô La Già!
Vô Ngã không nhịn được muốn tán thưởng Tô Chuyết, hắn nói:
- Vô Thiên sư huynh tinh thông Thiên Trúc cổ du già công, thân pháp khác hẳn với người thường, có thể điều khiển cơ thể thành những tư thế không thể tưởng tượng nổi, thậm chí thu nhỏ mình bằng một cái hũ. Bởi vậy, để hắn bám theo ngươi, ngươi không phát hiện cũng không tính là vô năng!
Tô Chuyết nói:
- Về sau ở Phật đường trong thành, Tiểu Liêm phụng mệnh bám theo ta, trong lúc vô tình nhìn thấy Vô Thiên. Vô Thiên nhất định muốn diệt khẩu, đáng tiếc lúc ấy ta và Tịnh Trần vừa vặn đi ra ngoài, Vô Thiên chỉ có thể trốn xa!
Vô Ngã thở dài:
- Cô nương kia đột nhiên xuất hiện, đích xác là ngoài dự liệu.
Tô Chuyết lại nói:
- Về phần kẻ đã giết chết sứ giả Đại Lý quốc và bức Vân Mộc chạy trốn, dĩ nhiên chính là một vị sư huynh khác của ngươi, Vô Pháp! Ta nhớ được hắn là người Thổ Phiên quốc. Mà hung thủ cũng chính là cao thủ Đại Tuyết Sơn giáo của Thổ Phiên quốc và cũng chỉ có vị thượng sư Balan kia có năng lực này. Ta từ trong miệng Vệ Tú biết được sự tích của vị thượng sư Balan này, phát hiện hắn và hình tượng Atula trong Bát Bộ Thiên Long sao mà rất giống nhau đây? Hơn nữa hắn tự xưng là Liên Hoa La Hầu Pháp Vương, trong đó hai chữ La Hầu chính là tên của một vị Đại Atula vương trong kinh Phật!
Vô Ngã thở dài:
- Tô tiên sinh quả thực học thức uyên bác, chỉ sợ đã là trò giỏi hơn thầy rồi!
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu đã đoán được thân phận của hai người này, ta tự nhiên cũng suy đoán thân phận của ngươi chắc chắn sẽ không đơn giản. Cơ Như Phong chết ở Dương Tuyết lâu lớn nhất trong thành, mà ta nghĩ đến kẻ như ngươi rất thích kén chọn loại bỏ, đã tốt còn muốn tốt hơn. Ngay cả chỗ ở đương nhiên cũng phải tốt nhất. Cho nên ta rất nhanh đoán ra Cơ Như Phong nhất định là đã tìm được chỗ đặt chân của ngươi ở Dương Tuyết lâu!
Vô Ngã thở dài:
- Chỉ tiếc ta bị lá che mắt, thế mà không ngờ tới Vũ Tam Lưỡng chân chính cũng ở Dương Tuyết lâu!
Tô Chuyết nói:
- Cơ Như Phong, Phương Bạch Thạch cũng không biết bí mật của ngươi. Nhưng nhất định là hắn nghe được các ngươi đang mưu đồ bí mật kích động đệ tử Cái Bang, cho nên mới bị các ngươi sát hại!
Vô Ngã lạnh nhạt nói:
- Con người có đôi khi biết ít đi thì tốt hơn, tối thiểu có thể sống lâu hơn một chút!
Tô Chuyết nghiêm nghị nói:
- Vô Ngã, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tiếp tục tiêu dao được hay sao? Chỉ cần ta công khai bí mật của ngươi cho mọi người, ngươi sẽ chỉ như chuột chạy qua đường, muốn đặt chân ở Trung Nguyên e rằng không thể nào đâu!
Vô Ngã đáp:
- Ai sẽ tin tưởng?
Hắn nói rất nhẹ nhàng, bên trong tiếng nói không có chút rung động nào. Nhưng mà Tô Chuyết lại cảm thấy câu nói này như ngọn núi cao đè xuống y. Đúng vậy, ai sẽ tin tưởng đây? Ai có thể tin tưởng?
Vô Ngã tiếp tục nói:
- Vô Pháp là thượng sư, pháp vương của Thổ Phiên quốc, được người người kính ngưỡng. Vô Thiên là cao tăng Thiên Trúc, cho dù ở Trung Nguyên cũng có không ít tín đồ. Mà ta thì là chưởng giáo đương nhiệm của Bồ Đề môn, cũng có địa vị không thấp bên trong thiền môn. Lý Tuyên, Đường Mặc tuy rằng đã bại lộ, nhưng ta đã an bài bọn hắn mai danh ẩn tích, ngươi tìm được sao? Vệ Tiềm, Quỷ Ẩn đã chết, có thể nói là không còn chứng cứ. Còn hai người Chu Thanh Liên, Diệp Thiều, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ biết bao nhiêu bí mật của Bát Bộ Thiên Long hả? Bát Bộ Thiên Long trước nay chưa từng xuất hiện trước mặt người đời, Tô Chuyết, ngươi dựa vào gì cho rằng chỉ bằng một câu nói của ngươi, người khác sẽ tin tưởng chúng ta là kẻ thúc đẩy chế tạo vô số âm mưu chứ?
Mỗi câu, mỗi chữ của Vô Ngã có lực sát thương rất lớn. Sắc mặt Tô Chuyết càng lúc càng khó coi, đã sắp không còn lời nào để nói, thậm chí gần như ngạt thở dưới áp lực cực lớn của Vô Ngã. Y thở dài, rốt cục thừa nhận Vô Ngã nói đích xác không nói sai.
Vô Ngã lại nói
- Đến lúc đó chẳng những người đời sẽ cho rằng ngươi bị điên, bằng hữu của ngươi cũng sẽ cho là ngươi phát điên rồi. Tất cả mọi người sẽ không còn tin tưởng ngươi, dù cho ngươi có nói ngàn lần vạn lần. Đến cuối cùng ngươi sẽ trở thành người cô đơn, chết ở một nơi hẻo lánh không người biết!
Mồ hôi trên trán Tô Chuyết chảy ròng ròng xuống, nói ra:
- Nếu ngươi đã hoàn toàn mò thấy tâm tư của ta, mà ta cũng không hề là đối thủ của ngươi. Vì sao ngươi không trực tiếp giết ta? Vì sao còn muốn lưu ta đến bây giờ để ta biết bí mật của ngươi?
Vô Ngã cười đáp:
- Đó là bởi vì ta cảm thấy ngươi còn giá trị lợi dụng! Giống như lần này không phải ngươi đã thành công giúp ta tìm được cổ Phật sao?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Cổ Phật đến cùng có bí mật gì? Vì lẽ gì ngươi trăm phương ngàn kế cũng phải giành được nó?
Vô Ngã cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng tin tức cổ Phật và tin tức quyển sách Tu La hoàn toàn không có liên quan sao? Nói thật cho ngươi biết, pho Thiên Trúc Cổ Phật này cất giấu bí mật lớn nhất của quyển sách Tu La!
Tô Chuyết sợ hãi cả kinh. Vô Ngã cầm cổ Phật trong tay, tâm tình rất tốt, nói ra:
- Ngươi không cần kinh ngạc! Quyển kinh Lục Đạo Luân Hồi lúc đầu được một vị đại sư của bản môn trăm năm trước mang đến từ Thiên Trúc. Môn công phu này tổng cộng có sáu tầng cảnh giới, mỗi khi tu luyện một quyển đều sẽ có chướng ngại khác biệt. Luyện Địa Ngục Đạo thì dễ nhập ma, luyện Ngạ Quỷ Đạo thì dễ bị công lực phản phệ, luyện Súc Sinh Đạo thì dễ bị lạc bản tính. Mà khi luyện tới Nhân Đạo thì sẽ thoát thai hoán cốt, có thể dòm ngó cảnh giới huyền diệu. Công lực của ngươi có vẻ đã đến nhân đạo cảnh giới rồi!
Tô Chuyết lẩm bẩm nói:
- Nói như vậy, ngươi cũng đang tu luyện Lục Đạo Luân Hồi?!
Vô Ngã gật đầu thừa nhận, nói ra:
- Không sai, năm đó vị tiền bối kia trước khi chết đã khắc kinh văn Lục Đạo Luân Hồi trong một thạch động. nhưng do tháng năm kéo dài, một bộ phận Tu La Đạo đã bị nước mưa ăn mòn, khó phân biệt chữ viết. Vì thế ta để Vệ Tiềm đến Thiếu Lâm lấy trộm quyển sách Tu La Đạo. Còn Tiêu Thủy Mặc tự tìm đường chết, đó cũng là sự tình mà ta không thể đoán trước. Chỉ bởi vì việc này cũng làm ngươi liên lụy trong đó, càng khiến ta không kịp chuẩn bị. Sau khi ta lấy được Tu La Đạo, phát hiện trong sách thiếu khuyết một phần bài quyết cuối cùng! Cũng vì vậy mà năm đó vị tiền bối kia mới luyện đến Thiên Đạo về sau bị tẩu hỏa nhập ma!
Sự kinh hãi trong lòng Tô Chuyết lộ rõ trên mặt. Vô Ngã tiếp tục nói:
- Nhiều năm qua ta vẫn luôn thăm dò tung tích của bài quyết cuối cùng. Rốt cục kiên trì không phụ lòng người, ta biết được câu quyết cuối cùng được khắc dưới chỗ ngồi cổ Phật. Thế là ta lại trăm phương ngàn kế truy tìm tung tích của cổ Phật, rốt cuộc biết nó được giấu ở Đại Lý Kim Lan tự!
Sự tình phía sau Tô Chuyết đã biết. Y tiếp lời nói:
- Ngươi nhiều lần muốn đến Kim Lan tự cướp đoạt cổ Phật, Kim Lan tự bất đắc dĩ đành phải dùng tiến cống làm danh, tiễn cổ Phật tới Trung Nguyên. Vì thế ngươi nhân cơ hội bọn họ ở Lô Châu lộ ra sơ hở, xuống tay giết người đoạt bảo!
Vô Ngã cười nói:
- Thông minh!
Tô Chuyết thở dài, nghiêm mặt nói:
- Nếu cổ Phật quan trọng như vậy ta càng không thể để ngươi lấy nó đi!
Vô Ngã bỗng mỉm cười, nói ra:
- Tô Chuyết, võ công của ngươi so với Vô Thiên thì thế nào?
Tô Chuyết suy nghĩ, đáp:
- Nếu như đơn đả độc đấu cũng chỉ sàn sàn nhau!
Vô Ngã cười nói:
- Ngươi còn có thể tự hiểu mình! Vậy so với ta thì thế nào?
- Chỉ sợ là kém xa!
Vô Ngã lại cười:
- Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng có thể bức ta để lại cổ Phật?
Tô Chuyết không biết nên nói gì cho đúng, đột nhiên nơi xa có người hô:
- Tô tiên sinh không thể lưu lại cổ Phật, vậy ta thì sao?
Vô Ngã cùng Tô Chuyết đều cả kinh, đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy cách mấy chục bước bên trên một nóc nhà lớn, bất ngờ có hai người đang đứng, chính là Vệ Tú và cận vệ của nàng, Khúc Mai!
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
116 chương
91 chương
40 chương