Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Chương 325 : Câu hồn đại trận (trung)
Tình hình này thật sự vượt quá Lạc Khiêm dự kiến. Hắn nhìn xem Hà Tướng quân còn đứng, cười lạnh nói:
- Quả nhiên không sai! Hóa ra ngươi mới là chủ mưu phía sau!
Hà Tướng quân "Ha hả" cười to, rút đao ra, gác trên vai Tào phủ doãn đang ngồi liệt dưới mặt đất ở bên cạnh. Hắn đã không muốn quan tâm đến những bộ khoái này, dựa vào ba mươi người trước mặt, hoàn toàn có thể thu nhập bọn chúng. Hà Tướng quân ngồi xổm người xuống, đưa tay vào trong ngực Tào phủ doãn sờ soạng một hồi, cuối cùng cầm ra nửa khối ngọc giác (*). Tiếp theo hắn cười gằn nói:
- Tào đại nhân, ta còn cần ông tự viết một bức thư, thế nào, chỉ cần ông ngoan ngoãn viết ra, ta sẽ cho ông thuốc giải!
(*)Hai hòn ngọc liền nhau gọi là giác (hạt ngọc kép).
Lúc này Tào phủ doãn mới mơ hồ đoán được chuyện gì phát sinh, ông ta chỉ ngón tay vào Hà Tướng quân, nói liên tục hai tiếng:
- Ngươi... Ngươi...
Kế tiếp cũng đã đau đến không nói nổi.
Lạc Khiêm lớn tiếng quát:
- Hà Đạt, lẽ nào ngươi quên là ta đang đứng đây sao?
Hà Đạt chậm rãi đứng dậy, nhìn Lạc Khiêm chằm chằm, đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Hừ hừ, ta chỉ nhìn thấy một cái xác mà thôi!
Nói xong trường đao chỉ ra, ba mươi bốn người trước mặt đều ngửa binh khí, vây quanh đám người Lạc Khiêm.
Lạc Khiêm không sợ chút nào, trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, thành bại ở hành động lần này. Đánh tan nghịch đảng, bắt sống đầu sỏ Hà Đạt!
Hắn chỉ cương đao lên trời, kích thích đấu chí của đám bộ khoái. Hai phe đội ngũ trong chớp mắt chém giết thành một bãi. Mà Tô Chuyết đứng cách đó không xa lại âm thầm kinh hãi. Rốt cuộc y biết vì sao thần sắc của ba mươi bốn tên kia lại quen thuộc như thế. Những tên này rõ ràng giống hệt với hai gã thủ hạ của tên hai mặt đã thấy đêm đó, ngoại trừ sắc mặt bình thường, nhất cử nhất động lại giống như đúc. Chẳng lẽ, những kẻ này toàn bộ biến thành tiểu quỷ câu hồn của gã hai mặt rồi sao?
Cương đao trong tay Lạc Khiêm chỉ xéo chạm đất, bàn chân như gió. Hắn biết rõ đạo lý bắt giặc bắt vua, mục tiêu của hắn cũng chính là Hà Đạt. Nhưng mà Tô Chuyết biết rằng Hà Đạt tuyệt đối không phải là chủ mưu! Hà Đạt cũng không phải là tên hai mặt, vóc dáng của hai người chênh lệch quá lớn. Cho nên Tô Chuyết cũng không tùy tiện xuất thủ. Y nhớ kỹ lời của Chu Thanh Liên, nếu như bây giờ không giữ được bình tĩnh, gấp gáp vận nội lực, e rằng độc khí sẽ công tâm!
Nhưng mà y lại không thể không động thủ! Bởi vì y rõ ràng trông thấy Vệ Tú đứng bên cạnh Đường Mặc, tay che bụng dưới, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống tí tách. Hiển nhiên là nàng đang gắng sức chống đỡ, dĩ nhiên là nàng sớm đã trông thấy Tô Chuyết. Chỉ là, nàng lại không muốn để cho Tô Chuyết nhìn thấy bộ dáng mềm yếu của nàng.
Thế nhưng là Tô Chuyết vẫn nhìn thấy. Y không nghĩ ngợi nhiều được, kình theo ý động, trong chớp mắt đã vọt vào giữa kẽ hở của đám người đang chém giết. Đám người chỉ cảm thấy một cơn gió quất vào mặt mà qua, cũng không thấy rõ bóng người. Mà Tô Chuyết đã đứng bên cạnh Vệ Tú. Một tay ôm eo Vệ Tú sắp không chống nổi, một tay nắm chặt mạch môn của nàng. Rung động truyền đến từ trong kinh mạch Vệ Tú đối với Tô Chuyết mà nói cũng không xa lạ gì. Phương thức vận hành của loại độc khí này cơ bản giống như trong cơ thể Tô Chuyết. Chỉ là luồng chân khí này lại đang du tẩu ở Túc Thiếu Âm Thận kinh.
Tô Chuyết liếc mắt đã thấy rượu ngon còn sót trên bàn, liền nghĩ tới Trần Đình khi chết. Cách hạ độc Hắc Thủy tốt nhất dĩ nhiên chính là hạ trong rượu ngon. Không chỉ vì mùi rượu có thể che giấu hương vị nhàn nhạt của độc Hắc Thủy, còn có thể tăng thêm độc tính vận hành. Đương nhiên, đối với rất nhiều người mà nói, rượu ngon vốn đã là một vị độc dược!
Tô Chuyết không kịp suy nghĩ nhiều, ôm Vệ Tú lách mình thối lui ra khỏi đám người, đứng ra đằng xa. Thẳng đến lúc này, đám người mới phản ứng được. Thân thủ xuất thần nhập hóa của Tô Chuyết khiến cho bọn họ hoảng sợ. Đường Mặc ngay ở bên cạnh, thế mà nhất thời chủ quan, để cho Tô Chuyết dễ dàng ôm người đi, trong mắt lóe ra một đường lệ mang.
Hắn liếc nhìn quần áo Tô Chuyết, lập tức giật mình, nghiến răng nói:
- Ngưu Đức Quý? Hừ hừ, nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là Tô Chuyết đúng không?!
Nhưng Tô Chuyết không đếm xỉa tới hắn. Vệ Tú đã ngất, hô hấp cũng dần dần yếu ớt. Vệ Tú không biết võ công, không hiểu được bí quyết vận hành nội lực, nếu không có giải dược, nàng nhất định sẽ bước theo gót Trần Đình. Tô Chuyết chợt nhớ tới bình sứ nhỏ trong ngực, bên trong còn có Giải Độc Hoàn mà Chu Thanh Liên tặng.
Y không chút do dự móc ra bình sứ, nhét viên thuốc kia vào trong miệng Vệ Tú. Nếu như kịch độc trong cơ thể mình chỉ dựa vào một viên đan dược này cũng là vô dụng, vậy cần gì phải lãng phí trên thân mình chứ? Hiện tại Tô Chuyết chỉ mong Giải Độc Hoàn quả thật có thể giải bách độc, cứu sống Vệ Tú.
Dược hiệu phát huy còn cần một lát, Tô Chuyết nhẹ nhàng ấn bàn tay sau lưng Vệ Tú, chậm rãi dẫn vào lực, thôi thúc hiệu lực của viên đan dược. Sắc mặt Vệ Tú dần dần có chút huyết sắc, Tô Chuyết rốt cục cũng nở nụ cười. Nhưng mà nụ cười này trong nháy mắt liền cứng ngắc trên mặt. Y đã có thể cảm giác được trong thân thể chân khí va đập tứ tán, càng không bị khống chế, đồng loạt muốn xông về phía trái tim.
Tô Chuyết cười buồn bã, nhẹ nhàng đặt Vệ Tú dưới đất. Họ rời xa đám người ở đây, cũng không cần lo lắng nàng sẽ bị tổn thương. Hơn nữa Khúc Mai chắc chắn sẽ mau chóng chạy tới nơi này, đối với việc này Tô Chuyết tin tưởng không nghi ngờ.
Y rắng chống đỡ thân thể, liên tục điểm mấy chỗ huyệt đạo. Thế nhưng biện pháp này đã khó có hiệu quả nữa. Cuối cùng Tô Chuyết bởi vì không nghe theo lời khuyên bảo của Chu Thanh Liên mà ăn phải đau khổ. Y không khỏi cười tự giễu, lẩm bẩm:
- Thần y quả đúng là thần y...
Y ngẩng đầu nhìn Đường Mặc. Ngoài dự liệu của y, Đường Mặc cũng không bởi vì bị y cướp mất thê tử trên danh nghĩa của mình mà ra tay. Đường Mặc chỉ đứng nơi đó, cười lạnh nhìn Tô Chuyết. Có lẽ hắn đã nhận ra Tô Chuyết trúng kịch độc khó giải, đã là nỏ mạnh hết đà. Tứ thư sinh đều tâm cao khí ngạo, bọn hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay với một kẻ hấp hối sắp chết.
Tô Chuyết lại nhìn về phía đám người đang đấu đá. Quả nhiên Lạc Khiêm không phụ y mong đợi, cương đao trong tay múa ra một vòng sáng bạc. Trong thoáng chốc, từng trận hàn quang phảng phất như tuyết rơi từ chín tầng trời. Hà Đạt căn bản không phải là đối thủ, liên tiếp lui về phía sau. Mà Lạc Khiêm một lòng muốn bắt sống, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đắc thủ. Nhưng mà thủ hạ của hắn đã hơi có xu hướng suy sụp. Đầu lĩnh ba mươi sáu động vốn có võ công cao cường, toàn là kẻ liều mạng, bây giờ lại bị khống chế, mất đi bản tính, uy lực đâu chỉ mạnh gấp mười? Đám bộ khoái đã trở thành xu thế đợi làm thịt, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng kêu đau, từng người ngã xuống.
Trong tai Lạc Khiêm nghe thấy đồng bạn kêu thảm, biết rằng không cách nào bắt sống Hà Đạt được. Ánh đao lướt qua, Hà Đạt còn chưa mở miệng kêu la, từ vai trái đến bụng phải đã rách ra một đường, máu phun ra, lục phủ ngũ tạng chảy đầy đất. Lạc Khiêm cũng mặc kệ vung đi máu tươi trên đao, quay thân giết vào đám người.
Đao pháp của hắn tinh xảo, chợt tới chợt lui. Ba mươi bốn người kia tuy là mặc khôi giáp dày cộm nặng nề trên thân, nhưng Lạc Khiêm luôn có thể cắm đao vào nơi khôi giáp không che đến. Trong nháy mắt đã có ba bốn người ngã xuống đất, tình thế lập tức biến đổi.
Tô Chuyết còn chưa kịp cười, đột nhiên một bóng đen không biết từ chỗ nào bay đến. Bên tai giòn giã vang lên tiếng "Leng keng", Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, tên hai mặt quả nhiên đã xuất hiện!
Hắn ta vẫn như cũ đội mũ rộng vành, áo khoác màu đen quấn quanh thân. Hắn đứng trên đất trống, liếc nhìn Tô Chuyết. Ánh mắt của hắn vừa lăng lệ vừa âm lãnh, dường như vừa liếc nhìn đã nhận ra y chính là người giả trang Ngưu Đức Quý. Tên hai mặt hừ một tiếng, nói:
- Thời gian đoạt hồn những kẻ này quá ngắn, cuối cùng không có tác dụng lớn! Món nợ này phải tính hết lên đầu ngươi! Nếu không phải ngươi hại chết tiểu quỷ của ta, ta cần gì dùng những tên ngu xuẩn đó!
Hắn lại nhìn về phía Lạc Khiêm như đang vào chỗ không người, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Nếu ba mươi mấy tên đó đều không ngăn được ngươi, ta không ngại tìm thêm ít nhân thủ!
Đột nhiên hắn đâm khốc tang bổng xuống đất, hét lớn một tiếng:
- Câu hồn đại trận!
Bàn tay bắt không khí, giống như đang bắt cái gì.
Thế nhưng Tô Chuyết rõ ràng trông thấy, bột phấn từ trong tay hắn tung bay về phía đám người ngã xuống đất kêu rên trong phòng khách của lâu. Mà những người kia hút vào bột phấn, lại nghe thấy thanh âm leng keng của khốc tang bổng, thần sắc trong mắt bỗng nhiên ảm đạm, thân thể nhô lên, kéo theo bước chân tập tễnh đi về phía Lạc Khiêm.
(chưa xong còn tiếp.)
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
32 chương
109 chương
165 chương
31 chương
260 chương