Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 74 : Tinh Nghịch Mắng Quan Binh

Chế Vân hừ một tiếng nói “ Các người vừa dùng trò ma quỷ gì đả thương ta?” Cô Bà Bà cười dài nói “Chẳng qua chỉ là lời trêu chọc của một tên tiểu tử, họ chỉ muốn dọa ngươi một chút chớ nên xem đó là thật! Hà hà không biết vị cao nhân kia tên họ là gì, tại sao lại ra tay không chút nương tình với đám người đệ tử của ta làm vậy?” Chế Pháp chắp tay nói “Tại hạ hổ thẹn quá, mong sư thái bỏ quá cho!” Cô Bà Bà quát đám đệ tử nói “Các ngươi còn không quay về chỗ ngồi!” Đám đệ tử nghe sư phụ nói thì thu gươm, rút ra phía sau vẻ mặt ai cũng hầm hầm tức tối nhưng không biết phải làm sao. Chế Vân vạch vết thương ở chân thấy không sâu thì yên tâm, đứng dậy hừ một tiếng nói “Lão sư thái nói hay lắm, ta chỉ đùa với họ một chút mà đã vung gươm đòi lấy mạng ta như vậy, còn gì là đạo lý làm người, đạo lý xuất gia lấy từ bi làm trọng nữa. Lão sư thái nói xem tại hạ nói có phải không?” Nghe nàng nói vậy đám đệ tử Thiên Âm Sơn lại giận dữ tuốt kiếm “Tên vô liêm sĩ nhà ngươi dùng lời cay độc mà chế giễu chúng ta, chẳng qua là muốn mắng sư phụ ta mà thôi!” Cô Bà Bà thở dài đưa tay lên nói “Các ngươi hãy thôi đi! Còn vị thiếu niên kia chớ nên nói bừa, bọn ta dù gì cũng là nữ nhân có số khổ lấy lời cay độc mà phỉ bám thật cũng không có lòng từ bi tốt đẹp gì! Bọn ta không muốn gây chuyện với vị thiếu niên” Chế Vân nhếch miệng cười nói “Vậy thì chán chết, tên tiểu nhị còn lâu mới mang thức ăn về, ta đành trêu thằng bé này vậy!” Nàng quay sang bẹo má còn Huỳnh thị ngồi trong lòng nàng, cậu vẫn còn sợ sệt cảnh đánh nhau trước mắt, lại thấy nàng béo má một cái thì mếu máo khóc. Huỳnh thị thở dài dỗ con nói “Chủ nhân hơi quá lời với họ rồi!” Vốn dĩ nàng vẫn chưa biết Chế Vân là công chúa điện hạ, mà chỉ nghe Chế Pháp luôn miệng gọi nàng là chủ nhân nên cũng tiện lời gọi nàng như vậy, nhưng vồ hình lại làm đám đệ tử Thiên Âm Sơn nghe được lấy làm lạ không biết nàng là ai? Hẳn nhiên phải có gia thế rất lớn, liền có úy kỵ khác hẳn. Cô Bà Bà mắt vẫn không thôi quan sát Chế Pháp, vừa rồi thấy y chỉ với một cái phất tay nhẹ mà đã đánh gục mấy đệ tử của mình, kình lực quả nhiên lợi hại thì đã có ý lo lắng. Lại thấy Chế Pháp sát khí đằng đằng, dáng dấp chưởng pháp vừa rồi không giống với chính người nghĩa gia phiệt, quả thực không nên xem thường, nghĩ nội thương của mình ít ra cũng hơn mười ngày nữa tháng mới hồi phục lại được, thật khó lòng mà biết trước chuyện không may gì xảy ra trong lòng bất giác lạnh thấu xương. May vừa lúc đó tên tiểu nhị cũng vừa về, vẻ mặt hắn thật thảm não vô cùng. Nhìn ra đã biết xảy ra chuyện không hay với hắn, đúng là phía sau hắn còn có hơn chục quân binh đi vào quán, tên võ tướng đi cùng hắn vừa bước vào đã đưa mắt nhìn một lượt rồi nói “ Ngươi nói tất cả là họ?” Tên tiểu nhị gật gật đầu vẻ khép nép nói “Thưa quan lớn đúng như lời tiểu nhân khai thật với ngài!” Tên võ quan thấy trong quán đều là nhân sĩ giang hồ đã có ý kiêng dè nhưng vẫn ậm ự nói “Lão chủ quán đâu?” Tên tiểu nhị chưa kịp trả lời thì trong gian phòng trong lão chủ quán hấp tấp chạy ra, vẻ mặt vẫn còn lạnh toát nói “Bẩm quan gia gọi lão nhân có gì căn dặn!” Tên võ quan đưa mắt nhìn thấy trên sàn nhà vẫn còn mảnh chén bát vỡ thì nghiêm mặt nói “Ở đây xảy ra chuyện gì?” Lão chủ khách điếm chấp tay nói “Ở đây chẳng có gì xảy ra cả, thưa quan lớn!” Tên Võ quan hừ một tiếng nói “Lão già ngươi có ý gian dối đừng trách bọn ta bỏ qua, còn chuyện mua lương thực tự ý dự trữ nhất quyết sử theo phép quân, lão liệu hồn mà làm!” Lão chủ khách điếm cười khổ nói “Vâng vâng thưa quan lớn, chúng tôi nào dám làm trái lệnh trên!” Tên võ tướng đưa mắt nhìn một lượt đám người Thiên Âm Sơn, thấy người nào cũng có vẻ mặt hầm hầm sát khí thì có ý kiêng nể mấy phần, dù gì trên giang hồ đám người Thiên Âm Sơn cũng là những bản môn lớn có uy thế không nhỏ, đám quân binh trước giờ luôn úy kỵ người giang hồ. Hắn khẽ chấp tay nói “Mong các vị sư thái thứ cho hạ quan mạo muội làm phiền, chẳng qua là phép tắc trong thành có quy định, hạ quan chỉ theo lệnh mà thi hành mới đến tận đây để chứng thực, quả nhiên là đúng sự thật. Hạ quan không làm phiền nữa, xin cáo từ!” Đám người Thiên Âm Sơn vẫn còn giận dữ chuyện vừa xảy ra nên chẳng ai buồn lên tiếng, Chế Vân thấy vậy thì hừ một tiếng nói “Các ngươi làm xong phận sự thì cút hết đi!” Tên võ tướng đưa mắt nhìn Chế Vân thấy nàng trong trang phục nam nhân, vẻ người nhỏ nhắn, lại thấy bên cạnh một nam nhân mặt mày lầm lỳ khó nhìn, bên cạnh còn có một phụ nữ yểu điệu xinh đẹp bồng con nhỏ mặt vẫn còn lòng thòng nước mắt, thì nghĩ hẳn đám người này chỉ là bọn điêu dân tầm thường đã có ý không xem ra gì. Vừa nghe nàng ăn nói ngỗ ngược, bực bội sấn bước tới trỏ tay Chế Vân nói “Cái tên điêu dân to gan kia, dám ăn nói với bản quan như vậy à !” Chế Vân hất hàm cười nói “Ta sợ ngươi không dám nói chắc!” Tên võ quan nghe vậy thì nổi giận định thần rút gươm chém đến “Tên điêu dân đáng chết!” Hắn vừa rút chưa ra khỏi vỏ đã bị Chế Pháp hất tay một cái, một mảnh xương gà bay đến găm vào tay phải hắn, kình lực làm ảnh xương xuyên hẳn qua lòng bàn tay hắn, hắn vội buôn chui kiếm ôm lấy tay hú dài một tiếng thảm thiết “aaa tay ta, tay ta!” Đám quân binh nghe chủ tướng kêu la thảm thiết đều ùa đến, khí giới lăm lăm trên tay cùng lúc xông đến Chế Pháp Chế Vân chân đá ghế bay vù vù về phía đám quân binh, hai tên không tránh kịp trúng phải vểu cả trán, còn đang thất kinh thì nàng cười dài trỏ tay nói “Các ngươi còn chưa biết sự lợi hại của ta hay sao, còn muốn động thủ? Các ngươi chết chắc rồi!” Chế Pháp tính khí trước giờ lạnh lùng, ra tay tàn ác, độc đoán vồ cùng nhưng phần phải giả lơ lấy lòng Chế Vân, nếu không y đã ra tay giết sạch đám quân binh này rồi, ngay cả đám người Thiên Âm Sơn nếu gặp y ngày thương không chết cũng trúng phải độc tán của y. Quả nhiên đám người Thiên Âm Sơn thấy Chế Pháp vừa ra tay mà đã ghim xương gà qua lòng bàn tay tên võ quan đã thất kinh, không dám dây vào. Đám quân binh nghe Chế Vân hù dọa, lại thấy tên võ tướng bị trọng thương hồn vía thất tán nào dám liều mạng mà xông lên, chỉ chạy đến dìu tên võ tướng kéo ra ngoài chạy mau không dám nhìn lại “Chạy màu, chạy mau!” Chế Vân thấy vậy lè lưỡi chế giễu nói “Bọn cẩu tử các ngươi chưa đánh đã chạy hết cả rồi hay sao!” Chế Pháp khẽ nói nhỏ “Chủ nhân chớ gây thêm phiền phức, chúng ta phải nghĩ ngơi sáng mai còn lên đường sớm!” Chế Vân quắc mắt nhìn y hừ một tiếng nói “Hóa ra ngươi chỉ mong ta mau chóng quay về kinh đô phải không, ta không thích thì sao!” Chế Pháp lắc đầu nói “Thuộc hạ đâu dám, chủ nhân cứ thong thả hãy về kinh đô cũng không sao cả!” *** Lúc này lại nói bọn Lê Hiểu Bình ở trên gác đương nhiên đều đã chứng kiến mọi chuyện hết cả, lại thấy Chế Pháp vẻ khúm núm trước Chế Vân thì vô cùng lấy làm lạ nhưng không ai lên tiếng nói ra, chỉ chăm mắt quan sát không dám để lộ ra tiếng động nhỏ nào. Đám người Thiên Âm Sơn quay về phòng nghỉ, còn Chế Pháp thuê hai phòng riêng, y ở một mình, còn Chế Vân và Huỳnh thị, đứa bé ở cùng phòng. Khách điếm vừa được chút yên tỉnh, đám tiểu nhị dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị tắc đèn thì nghe bên ngoài có tiếng nói, tên tiểu nhị than ngắn thở dài chạy ra, miệng lầm bầm nói “Ai đó? Khách quán đang có người nghỉ ngơi các người chớ làm ồn cho!” Chỉ nghe một tiếng ‘binh’, tên tiểu nhị đã lăn mấy vòng vào trong, mặt sưng lên một cục tìm bầm rõ lớn, hắn đưa tay sờ trên gò má thấy một cục u lớn miệng méo sệt thì khiếp vía lom khom bò đứng dậy, một người dáng vẻ hung tợn, ăn mặc dơ dáy, đầu tóc rũ rượi đã chớm bạc để xòa trước mặt, đầu chít một khăn nâu cũ, lưng giắt một cây sắt hình thù rất dị dạng, nói là gậy cũng không đúng mà nói là binh khí cũng không phải, vừa cong quẹo vừa xù xì rất lạ mắt. Lão vừa bước vào đã túm lấy áo tên tiểu nhị nói “Cái tên to gan nhà ngươi dám lôi thôi với bọn ta hay sao!” Tên tiểu nhị ôm mặt khổ sở van nài nói “ Bẩm lão nhân gia tha cho cái mạng, tiểu nhân có mắt không tròng đã lỡ lời đắc tội!” Lão vểu môi hừ một tiếng nói “Đắc tội cái con khỉ! Bọn ta tới đây không ngủ nghĩ mà chỉ tìm cái ăn, nhà ngươi mau mang thức ăn ra đây!” Nói rồi buông áo tên tiểu nhị ra, một người khác vừa bước vào cửa đã cười hà hà nói “Lão Tây Sứ đừng làm cho hắn phải sợ!” Người vừa bước vào cũng ăn mặc rách rưới như người kia, vẻ mặt thì có chút hiền lành hơn, tay cầm một bầu rượu vừa uống vừa chép chép môi, lão vừa đi vào trong đã nói thêm với tên tiểu nhị “Ngươi cho ta hai con gà, hai hủ rượu hâm nóng, bọn ta sẽ trả tiền chứ không quỵt ngươi đâu. Đi đi đừng có sợ cái lão đó!” Trên lầu mấy tên tiểu nhị thấy gã dọn dẹp bị đánh cho vêu mặt thì sợ quá không dám ló mặt ra ngoài, chỉ than ngắn thở dài ‘Hôm nay là ngày sao hung hay sao, mà có lắm người hung ác đến đây phá rối lắm vậy!’ Tên tiểu nhị bị đánh ôm mặt chạy vào trong gọi lão chủ, lấy tiền ra ngoài mua mấy món cho khách. Người được gọi là Tây Sứ, đưa tay gải gải đầu tìm một cái bàn trống đập một cái ‘hừ’ lớn nói, làm đám người nấp trong gian phong bên sợ phát khiếp “Đang yên đang lành, tại sao lại triệu chúng ta đến Chiêm Thành làm gì, đường sá xa xôi mãi mà vẫn chưa đến nơi. Lão Bắc Sứ nói xem chuyện gì quan trọng vậy?” Người cầm bầu rượu, được lão kia gọi là Bắc Sứ nói “Lão Tây huynh đừng nói vô trách nhiệm như vậy, tên tiểu tử họ Lý đã có chỉ thị không được trái lệnh đâu, có mệt cái chân cũng phải cố!” Lão vừa nói vừa dóc bầu rượu đã cạn càu nhàu “Phiền ruột quá, lại hết rượu rồi!”