Giang Hồ Nghĩa Hiệp
Chương 70 : Họ Mai Ra Oai
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Ta đi tìm hai ngươi để hỏi chuyện!”
Người có giọng khàn khàn nói “Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
“Ta nghe hai ngươi vừa nói đến Mai tiểu thư ở phủ Diễn Châu, không biết đã đắc tội gì mà lão sư thái muốn giết các ngươi?”
Hai tên đưa mắt nhìn nhau không hiểu người khách trước mắt đã nghe hết những gì, nhưng thấy khí khái, giọng nói điềm tĩnh biết không phải là người tầm thường thì không dám đắc tội, một lúc mới nói.
“Bọn ta chưa gây ra chuyện gì quá đến vị Mai cô nương đó, chẳng qua là vô tình làm chết người tỳ nữ. Trong hoàn cảnh đó chỉ là bất đắc dĩ không ngờ lại mang họa vào người. Từ hôm đó hai bọn ta bị quan binh triều đình tróc nã, sau lão sư thái đó bắt ép hai ta đến phương nam chịu tội. Trước sau gì hai ta cũng chết dưới tay Mai cô nương mà thôi!”
Trần Hưng Lễ cười nói “Hóa ra chuyện là như vậy!”
Cả hai định hỏi Trần Hưng Lễ vốn là ai, tên họ là gì, thì một tên thấy hơi thở nặng nề, hai tay bủn rủn thốt lên một tiếng kêu thảm “Không xong rồi!”
Tên kia vội nói “Mê Hồn Phiến phát tát rồi, chúng ta phải làm sao đây?” Nói rồi hắn cũng đớ lưỡi, hai chân rũ xuống rồi ngã lăn ra đất vô cùng đau đớn.
Trần Hưng Lễ thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi “Các ngươi trúng phải Mê Hồn Phiến của Thiên Âm Sơn?”
Một tên ú ớ mãi mới nói được “Đúng vậy!”
Trần Hưng Lễ gật đầu bước đến điểm lên huyệt Linh Đài hai tên, ngay lập tức cảm thấy bớt đâu đớn đi mấy phần, Trần Hưng Lễ nói “Ta có vài vị thuốc có thể làm giảm cơn đau đớn nhưng không kéo dài lâu được!” Nói rồi lấy trong người ra một lọ thuốc dốc ra mấy viên đưa cho hai tên. Hai tên uống xong lập tức tỉnh táo ra hẳn, lúc này mới dập đầu đa tạ ân nhân mấy cái nói “Đa ta vị ân nhân cứu giúp!”
Trần Hưng Lễ nói “Thuốc của ta hàn tính rất mạnh, các ngươi phải vận công điều tiết nếu không sẽ tổn thương đến nội nhược khí, lúc đó ta không cứu được các ngươi đâu!”
Hai tên nghe vậy thì vội vàng vận công thấy cơ thể đã điều hòa ổn định mới đứng dậy nói “Không biết ân nhân có cách gì để giải độc hay không, mong ân nhân chỉ điểm cho!”
Trần Hưng Lễ nghe vậy cười ha hả nói “Chuyện đó làm sao ta quyết được, hai ngươi nên tìm lão sư thái xin thuốc giải thì hơn!”
Cả hai nghe vậy thì thở dài ngao ngán nói “Chúng tôi tìm bà ta xin thuốc giải, khác nào bảo chúng tôi đến nạp mạng!”
Trần Hưng Lễ nói “Hai ngươi yên tâm, ta sẽ có cách cứu các ngươi!”
Hai tên nghe vậy thì vội vàng chấp tay nói “Không biết đó là cách gì?”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Cơ mật làm sao ta có thể nói ngay ra được! Trước hết các ngươi nên quay lại tìm lão sư thái đừng để bà ta nổi giận mà giết các người, còn chuyện về sau ta nhất định sẽ giúp nhưng với điều kiện các ngươi phải giúp ta!”
Hai tên nghe vậy mừng rỡ rối rít liền nói “Ân nhân cứu giúp chúng tôi quyết làm theo lời!”
“Tốt lắm, vậy các ngươi ghé tai gần, ta nói cho các ngươi biết rõ!”
Hai tên ghé tai đến gần nhưng vừa nghe xong cả hai đều giật thót mình nói “Chuyện đó thật nguy hiểm quá!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Các ngươi không làm theo ý ta, thì ta đành chịu thôi!”
Cả hai thở dài đành ngượng ngạo gật đầu, Trần Hưng Lễ lại buột miệng nói tiếp “Ta gặp họ ở cánh rừng cách đây không xa, các ngươi cứ theo hướng tay chỉ mà đi tìm, nhất quyết đừng để bọn họ nổi điên mà giết các ngươi. Cứ đến tìm Mai tiểu thư nói những gì ta dặn, ta sẽ có cách giúp các ngươi nghe rõ chứ! Lúc này ta còn có chuyện phải làm, ta sẽ đến Châu Sa trước!”
Nói rồi ném cho hai tên một miếng ngọc bội nói thêm “Đây là tín vật của ta cứ đưa cho nàng!” Nói rồi nhún mình một cái đã đi mất, một lúc sau nghe tiếng ngựa hí vang, hai tên thảo khấu biết Trần Hưng Lễ đã đi rồi mới rầu rĩ nhìn nhau, không nói được câu nào chỉ gật đầu đi về hướng Trần Hưng Lễ vừa trỏ tay chỉ cho.
***
Trần Hưng Lễ đi miết, năm ngày năm đêm thì đến Thành Khu Túc {Thừa Thiên Huế ngày nay}, trên đường dân di táng lũ lượt kéo ra ngoài thành, quân binh gấp gáp kiểm tra người ra vào thành rất ngặt nghèo. Trong thành khắp đường phố, đám người bị lưu đầy, nườm nượp đổ về hướng đông thành, không có lấy một bóng người dân nào, chỉ có lại vài hàng quán nhỏ dành cho quân binh. Trần Hưng Lễ thúc ngựa chạy miết, nhưng trời đã bắt đầu sẩm tối muốn tìm một nơi nghĩ qua đêm, cho ngựa ăn uống rồi mai sẽ tính tiếp. Hỏi thăm một lúc mới tìm ra một khách quán nhỏ phía tây thành. Trần Hưng Lễ cho gọi người chưỡng quỷ mang rựu thịt đến, thì gã nói trong thành kể từ lúc nghe tin quân Chiêm Thành sắp bắc trinh thì người dân di tán hết, thương nhân cũng không đến thành nữa, lương thực rất hiếm không có đủ rượu thịt cho hành khách. Lại nói ở phía đông thành có một tửu xuân lầu dành cho các tướng lĩnh triều đình đến chơi, hẳn nhiên là có rất nhiều lương thảo, thịt rượu cần thiết nhưng người dân thường không có đủ ngân lượng đến đó. Trần Hưng Lễ nghe vậy thì gửi ngựa lại cho hắn chăm nom, còn mình bách bộ đến đó. Quả như lời tên chưỡng quỷ nói, gần đó rất nhiều quan binh qua lại, lúc lâu lại có một đám người hảo hán đến, hắn định sải bước đi vào tửu lầu thì thấy phía xa có ba tên hảo hán chạy đến miệng chửi rủa ầm ỷ. Một tên mặt đen tay cầm lưởi búa to bản, một tên mập lùn đầu trọc một trỏm giữa tay cầm móc đinh, một tên gầy gò có hai bứu thịt ở má trái tay cầm đao vẻ mặt vô cùng giận dữ. Ba tên không mảy may đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ mà xông thẳng vào trong tửu lầu, mấy ả kỷ nữ thấy ba tên vẻ mặt hung tợn gian ác thì đều bỏ chạy trốn cả vào trong. Khách khứa đều là những hảo hán có máu mặt hay là những tay quan binh, họ không thích can dự vào chuyện giang hộ từ dưng là không muốn can thiệp vào. Bà tên chạy vào giữa đại sảnh hét toáng, phía trên một tiếng nữ nhân nói.
“Ba tên giang hồ ấy lại đến rồi kìa!”
Người mập lùn đầu một chỏm tóc mắng lớn “Ta phải giết chết tên đó mới hả giận được!”
Phía trên lầu một người trong trang phục trắng nho nhã, vẻ mặt bảnh bao tự tại, hai tay ôm hông hai kỹ nữ đứng trên bậc thang nhìn xuống, thấy cả ba thì cười ngạo nghễ. Trần Hưng Lễ lúc đó cũng vào trong tửu lầu tìm một bàn trống mà quan sát, đương nhiên nhận ra ngay người đứng trên lầu chính là Mai Ẩn ở Thanh Đô bất giác mỉm cười nghĩ thầm ‘Trò hay, không biết là chuyện gì đây!’
Mai Ẩn buông tay hai kỷ nữ cười ha hả nói “Ba vị lại đến nữa rồi!”
Ba tên thấy Mai Ân vẻ hống hách không xem ai ra gì vô cùng tức tối, nghiến răng nghiến lợi trỏ tay mắng “Tên khốn nhà ngươi đừng tự đắc ý quá, chẳng qua vừa rồi bọn ta thua ngươi chỉ là chủ quan mà thôi! Lần này chúng ta quyết đến liều mạng với tên khốn nhà ngươi.”
Mai Ẩn chẳng quan tâm gì đến lời nói đó vẫn thản nhiên cầm chén rượu uống một ngụm cười nói “Đương nhiên, các ngươi muốn thua khâm phục khẩu phục thì ta đành chiều theo ý các ngươi thôi, đừng mong ta dể dãi như lúc đầu nữa nhé!”
Phía sau lưng y có hơn chục tên gia đinh đợi sẵn định thần cùng lúc xông ra, Mai Ẩn đưa tay ngăn lại nói “Bọn chuột nhắt, ta muốn đùa với chúng một tý không cần các ngươi phải ra tay đâu!” Lời nói vừa dứt đã nhún mình một cái nhảy xuống trước mặt ba tên hảo hán cùng lúc tay rút kiếm đánh tới trước mặt ba người nhanh như chớp, cả ba hú lên một tiếng nhảy ra sau mấy bộ tránh né, rồi cùng lúc vung khí giới đến đả kích Mai Ẩn, kẻ đâm tả, chém hữu, xuyên trung, vây quanh Mai Ẩn ở giữa.
Mai Ẩn là tay kiếm cự phách y vốn đã không xem ba người ra gì, đưa kiếm đỡ gạt cùng lúc vô cùng thong thả, miệng cười hả hê.
Trần Hưng Lễ gọi rượu thịt mãi một lúc đám tiểu nhị mới mang đến, vừa uống rượu vừa xem cả bốn người đánh nhau miệng hừ một tiếng lầm bầm “Tên họ Mai này quả nhiên hóng hách xem thường địch thủ, chẳng qua chỉ là hạng người tầm thường!” Vốn lần trước Trần Hưng Lễ chưa thấy tận mắt kiếm pháp của họ Mai khi tỷ thí với Chế Vân, ban đầu có chút không quan tâm nhưng sau mấy mươi chiêu thấy y xuất thủ nhập thần, mỗi chiêu pháp trong lúc khẩn cấp vô cùng lợi hại thì mới gật đầu nghĩ “Quả nhiên kiếm pháp lợi hại!”
Mai Ẩn sau lần tỷ thí với Chế Vân bị nàng dùng độc chưởng làm cho thọ thương may nhờ có Trần Hưng Lễ cứu giúp mới may mắn thoát chết, ít nhiều có thể nhận ra Trần Hưng Lễ nên hắn không tiện ra mặt mà lộ thân phận của mình, lại nghĩ không hiểu sao y lại đến đây, chắc hẳn có liên quan đến Thất Sát Truy Long! Hẳn ba tên hảo hán kia cũng vậy, chẳng biết là xảy ra chuyện gì đây!
Cả bốn đánh nhau đến hồi kịch liệt, Mai Ẩn dùng tuyệt kỷ Thanh La Ảnh kiếm pháp vốn là tuyệt chiêu của họ Mai, quả nhiên kiếm pháp tung ra tám chín phần đều có ý đoạt mạng cả ba tên hảo hán, tình hình lập tức biến đổi nghiên hẳn tiện nghi về phía Mai Ẩn. Ba tên hảo hán mặt mày tái bầm, mồ hôi vã ra như tắm, một tên bị kiếm pháp đâm trúng vai nhảy qua một bên hét“ Khoan đã!”
Hai tên kia cũng nhún người nhảy qua một bên nói “Nhà ngươi võ công hơn bọn ta, bọn ta xin thua vậy!”
Nói xong cả ba đình bỏ ra ngoài, Mai Ẩn cười dài một tiếng lập tức đám gia đinh tủa ra vây kín cả ba chặn lối không cho ra cửa, Mai Ẩn trỏ tay cả ba nói.
“Xin ba vị dừng bước! Chẳng phải chúng ta đã có giao ước trước rồi hay sao, nếu thua cuộc phải cúi đầu bái ta ba cái!”
Nghe nói vậy đám khách khứa trong tửu lầu cùng đám kỹ nữ ồ lên cười nói “Phải rồi, phải rồi, dập đầu bái tạ công tử đi!”
Truyện khác cùng thể loại
850 chương
405 chương
49 chương
59 chương
261 chương
57 chương
23 chương
36 chương
59 chương