Giang Hồ Nghĩa Hiệp
Chương 119 : Máu Mủ Động Thù
Tiếng tiêu của Đinh Lỗ mỗi lúc một yếu ớt, thân hình y run rẩy, mặt mày đỏ ửng xem ra không còn chi trì lâu hơn được nữa.
Lão Cao Thần mặt đã đỏ bừng, thấy hai người Võ, Thích liều sống liều chết đánh chặn thì động tâm nói “Các ngươi liều sống, liều chết với ta à!”
Quả thật ba người Võ, Đinh, Thích kiên quyết liều mạng quyết đấu với lão mà chẳng mảy may gì đến việc sống chết. Cứ càng trúng chưởng lại càng thêm mấy phần cang đảm, bò dậy lao đến. Sau một lúc cả hai người Võ, Thích hồng cản cho bằng được lão đến gần Đinh Lỗ, để y rãnh rang thi triển Thất Tiêu Hợp Âm mà trông thê thảm hết sức, huyết tích nhuộm đỏ y phục.
Lão Cao Thần không có ý giết chết ba người chỉ muốn động thủ thu phục nhân tâm, nào ngờ lại thấy khí khái ba người này ngoan cố, liều sống liều chết chống lại mình. Trong lòng có chút khen ngợi nhưng bên ngoài có rất nhiều người đang chú mục lẽ nào lão lại chủ động ngừng tay lại, vậy thì còn gì mặt mũi danh xưng Huyệt Nhân Thiên Tuế của lão. Giết không đành, rút không xong lão chỉ chừng mực động chiêu, xem ra như vậy đủ bức ba người Võ, Đinh, Lỗ chết giở sống giở rồi.
Hai người Võ, Thích bị lão đánh cho không sao nhấc nổi binh khí, trông người nào người đó thật thảm thương. Lão mới vung kinh đánh tới Đinh Lỗ miệng hét lớn “ Thất Tiêu Hợp Âm của ngươi há gì đến ta !”
Đinh Lỗ dụng tiêu cạn kiệt nội lực, không ngờ chẳng làm cho lão Cao Thần chút suy suyển nào, trong lòng muôn phần buồn bã kiệt lực khó nói nên lời. Phải biết Thất Tiêu Hợp Âm của y danh bất hư truyền trên đời bất tất chỉ đứng hàng thứ hai ma âm sau Nguyệt Cầm Đại Lão Bà ở Quốc Oai {Hà Tây}, ngờ nào chỉ như đàn gãi tai trâu, không làm lão Cao Thần chút nheo mày làm sao y không não lòng cho được. Thật hư bên trong Thất Tiêu Hợp Âm của y đáng sợ thập phần nhưng chẳng mấy đắc dụng với bật Thiên Tôn Cao nhân như lão Cao Thần. Xem quả thiết tưởng với lão chẳng khác gì thứ tiêu bình thường. Không ai hay khi Đinh Lỗ phát Tiêu Âm, lão có chút thất kinh nhưng khi Đinh Lỗ phát tiết nội lực trong tiêu âm thì lão mới thập phần không xem ra gì. Thâm niên của Đinh Lỗ không nhỏ, nhưng vẫn chưa đủ làm lão phải nhọc công vận kình bế thính vẫn thư thã động võ với hai người Võ, Thích chẳng mảy may gì đến y nữa. Nhưng thuật âm đó lại làm cho đám tiểu bối đứng xem bên ngoài thất tiết động tâm, đã có vài kẻ kinh tâm động phách.
Đinh Lỗ trong lòng buồn bã, âm tiết trở nên thê lương, đầu óc như kiệt lực chán nản chợt thấy chưởng lực của lão Cao Thần đập tới làm sao né kịp, hú dài một tiếng đã bị chưởng lực đánh trúng huyệt Đản Trung té vật ra đất thổ huyết không ngừng.
Lê Hiểu Bình đứng bên ngoài đương nhiên đau lòng xót xa nhưng không làm sao kêu họ ngừng tay cho được, chỉ trực kêu lên đã thấy lòng ngực đau nhói miệng ho khan mấy tiếng khổ sở.
Bỗng trước mắt gã chớp chớp mấy thân hình ăn mặc đồ đen che kín mặt, đằng không đáp đất, chỉ chớp mắt đã có bảy người đứng hàng ngang dáng vẻ vô cùng thong dong. Đó chẳng ai khác chính là đám Thất Sát Truy Long xuất hiện ở phủ Chấu hôm trước. Đám người dự hỏa táng lão sư thái đều thất kinh, tay nắm binh khí hướng mắt về đám người vừa xuất hiện.
Lúc đó lão Cao Thần đã ngừng động thủ, hướng mắt nhìn một người trùm áo choàng đen, trường bào bay lất phất trong gió, đứng án trên một tảng đá lớn che khuất ánh mặt trời chói lòa xem ra hắc ám kinh thường, hai tay đan chéo trước ngực dáng dấp không khác gì bảy tên áo đen kia. Xem ra đám người này đã đến đây từ lúc nào nên chủ động tự tại.
Lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng nói “Lại là các ngươi!”
Người áo choàng đen bật cười khanh khách nói “Tính khí ngạo mạn đáng ghét của ngươi vẫn như trước kia, tỏ vẻ đạo mạo gia giáo nhưng hèn lắm.”
Lão Cao Thần hướng mắt nhìn bảy người áo đen, khẽ nhếch miệng khinh bỉ nói “Được lắm! các ngươi đã đến đây thì ta tính toán một lúc vậy. Xem lần này các ngươi trốn thoát làm sao.”
Bên ngoài lão Lâm Ngạc phát tiết hú lớn nói “Cao lão huynh bọn ta xin một phần, cùng lên giết hết đám người chướng mắt này cho xong.”
Lão Cao Thần quay sang nhìn lão khẽ gật đầu nói “Cảm tạ Lâm lão đệ!”
Người áo choàng đen bật cười khanh khách nói “Hay lắm, hay lắm! Các ngươi tự ình là chính nghĩa, hành đạo, hiệp nghĩa, cứu nhân độ thế. Ta muốn xem rõ bản mặt các ngươi thế nào, đủ bản lãnh giết ta hay không. Ha ha ha lão ăn mày đáng ghét kia muốn xen vào chuyện riêng của bọn ta, xem chừng đã chán sống lắm rồi.”
Lão Lâm nghe vậy hóa giận phì nhổ một bãi nước bọt mắng “Ăn nói thối lắm! Ta đây muốn sống thì đã sao? Muốn chết thì đã sao? Ngươi quyết được à. Bọn trộm chó bắt gà các người ẩn ẩn hiện hiện, hành tung đen tối đã không đáng để ta mắng. Mau nói rõ danh tánh, buông hết vải che mặt ra cho ta xem, trông như bọn nữ nhi ẻo lã vậy…!” Lão chợt giật mình khi nghe bên cạnh một tiếng nữ nhận ‘hừm’ lạnh thì khẽ bật cười hê hê “Xin lỗi, ta không có ý nói Hồng muội.” Nói rồi lại trỏ bọn Thất Sát Truy Long nói tiếp “ Mau dỡ hết vũ khí tàng ẩn của ác ngươi ra đấu với ta! Xem hôm nay các ngươi chạy đâu cho thoát.”
Lão bà Hồng Hồng Thị khoát tay cười nói “Rõ ràng là như vậy, để các ngươi thoát thì danh tiếng trấn chủ Ngưu Thị ta còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa!”
Đám bảy tên Thất Sát Truy Long nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, một tên gật gật đầu nói “ Hóa ra là lão Hồng Hồng Thị, trước nay bọn ta chưa hề xâm phạm đến Ngưu Thị, đã không thù không oán sao lão bà lại có ý giúp đám người An Nam này!”
Lão bà Hồng Hồng thị hắng giọng cười dài nói “ ha ha…các ngươi làm anh hùng hảo hán nước Chiêm Thành bọn ta mất mặt trước thiên hạ võ lâm, mang tiếng dùng thủ đoạn bỉ ổi hòng đoạt lợi ở kỳ tỷ đài sắp tới, tiếng xấu không làm sao gột rửa sạch, lý nào các ngươi lại không có tội. Hôm nay lão Hồng ta không thay thiên hạ, trừ các ngươi thì thật đáng hổ thẹn quá!”
Cả bọn Thất Sát nhìn nhau gật gù khẽ bật cười khanh khách, tên vừa rồi lại nói “Danh tiếng Ngưu Thị trước giờ có tốt đẹp gì, giết người, cướp của mánh khóe thủ đoạn còn tàn độc hơn bọn ta, vậy mà cũng lớn giọng chì triết bọn ta quả thật đáng khâm phục, khâm phục!”
Lão Hồng Hồng Thị không mảy may gì đến chỉ cười to hơn nói “Các ngươi biết vậy là hay lắm, trước giờ ta giết người chẳng cần biết tốt xấu ra sao, động đến lòng ái quốc của ta thì càng chết thảm hơn bội phần. Ta trước giờ há thèm để ý đến lời người khác chửi rủa, nhưng làm bọn ta suýt chút nữa không được tham gia đại tỷ thí võ lâm vì các người thì không được!”
Lão Lâm Ngạc nghe vậy gật đầu khoái trá cười nói chen vào “Đúng đó, đúng đó, nói chuyện với chúng làm gì, giết quách chúng cho xong.” Nói rồi bước lên trước mấy bước sống vai cùng lão Hồng Hồng Thị vẻ thỏa mãn mấy phần.
Tên nói chuyện vừa rồi hừ lạnh một tiếng nói “Vậy thì xông lên mà lấy mạng bọn ta đi! Bọn ta há lại sợ chết hay sao.”
Chợt người áo choàng đen đứng trên tảng nhũ thạch cười vọng đến nói lớn “Hay lắm, hay lắm! Các ngươi đích thị là hảo hán. Đến cả ba vị này các ngươi cũng không chút kinh sợ, xem ra ta đánh gia thấp các ngươi quá rồi!”
Người kia cười nhạt nói “Bọn ta vì ngươi đến đây tiêu diệt hết đám người An Nam này, đã quyết một sống một chết với chúng lẽ nào chưa động thủ lại tháo chạy hay sao. Lần này lão nhân ngươi không làm nên chuyện, bọn ta bất tất có sống được hay không chứ.”
Người áo choàng đen phì cười ha hả nói “Không phải các ngươi có ý đợi ta thất thủ, một đao chém chết mà an nhàn sống những ngày còn lại hay sao. Ha ha ha các ngươi hạ sát tên Chu Lan hay lắm, rất đáng phải vậy!”
Cả bọn quắc mắt nhìn nhau khẽ thở dài một tiếng, đám người Lâm, Hồng nghi hoặc đưa mắt nhìn người áo choàng đen, thập phần đều có cùng suy nghĩ “Đám người này hóa ra là tương đồng hội ngộ, nhưng tâm tính ám toán lẫn nhau lúc nào trong lòng cũng có.”
Chợt lão Cao Thần cười khẽ nói “Các người đến đây để nói toàn chuyện ngu xuẩn đó cho ta nghe hay sao, thật nực cười”
Người áo choàng đen ngước mắt nhìn lão gật gật đầu nói “Lão khó chịu khi nghe bọn ta nói chuyện hay sao? Chỉ là tùy cơ ứng biến, đám tiểu nhân đó khó phân định được địch ta, ta chỉ thuận miệng hỏi chúng vài câu có há gì đến ngươi. Loại người chẳng ai đáng để tin cả ha ha ha! Ngươi chẳng phải hận ta thấu xương thấu cốt sao? Trước kia ta với người là huynh đệ cùng máu mũ ruột thịt nhưng ngươi có xem trọng ta không, hay lúc nào đầu óc cũng mưu toan ngấm ngầm muốn diệt trừ ta. Hừ, ngươi nghĩ thế gian này sẽ không ai biết đến chuyện của người làm hay sao, ta khinh! Ta chỉ muốn băm vằm ngươi ra thành muôn mảnh để rửa hận.”
Lão Cao Thần mặt khẽ nheo lại thập phần khó chịu, hai tay lão đã phát kình, tay áo lất phất đã đến cực điểm. “Ngươi cứ nói đi!”
Người áo choàng đen quét mắt nhìn đám người Thiên Âm Sơn, Lò A Bích, bọn Mai Ẩn cùng đám gia đinh của y khẽ nheo mày nói “Lão không sợ đám tiểu tử này sẽ mang chuyện bỉ ổi của ngươi lưu truyền trong dân gian hay sao!” Nói rồi đưa mắt nhìn Cao Bat gật gật đầu nói tiếp “Y là con trai của nhị huynh Cao Kinh có phải không? Hừm, quả nhiên có khí chất anh hùng, vì gia tộc họ Cao mà quyết cạy miệng không nói ra sự thực về đám người Thất Sát Truy Long. Ha ha ha tiểu tử ngươi vì thúc thúc như ta mà giữ bí mật xem ra không tệ, không bạc bẽo như lão thúc bá của ngươi.”
Cao Bát nghe vậy đâm giận nói “Ta với ngươi không có quan hệ gì hết!” Tuy y nói vậy nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía lão Cao Thần, mấy phần không biết người thúc thúc này thân thế trước kia ra sao, tại sao lúc này lại là đại địch của thúc bá. Quả thật trong lòng y muôn phần khó hiểu, chỉ muốn biết ngay bay giờ.
Truyện khác cùng thể loại
850 chương
405 chương
49 chương
59 chương
261 chương
57 chương
23 chương
36 chương
59 chương