Chương thứ năm Hơn trăm năm trước, Huyền Lân Tháp từng là tháp cơ quan, nghe nói được thiết kế cực kì hiểm hóc tinh vi cho nên bóng dáng của nó thấp thoáng trong không ít những lời đồn giang hồ. Ngày nay tuy đã bị mưa tuyết cùng gió sương bào mòn đến cũ kĩ bong tróc, nhưng thân tháp đen nhánh trông từ xa như cự mãng quấn quanh vẫn rất gây chấn động. Hai tay Chúc Tiểu Tuệ xách hộp quà, đi theo sau Triệu Minh Truyền bước lên những bậc thang dựng đứng, thầm nghĩ, nhìn xem, quả nhiên phàm là người giang hồ thì đều thích giả thần giả quỷ, đến Thần Y cũng không khác gì. Khám bệnh trong quán trọ sáng sủa rộng rãi ở bên ngoài không được sao mà phải chui vào cái tháp khổng lồ trông như có ma ám thế này. Nhưng Chúc Yến Ẩn lại rất thích Huyền Lân Tháp vì trong lúc từng tầng từng tầng hướng lên trên y sẽ không kìm được tưởng tượng những cơ quan này năm xưa đã phát huy uy lực kinh tâm động phách đến mức nào, những đao quang kiếm ảnh cùng huyết vũ tinh phong đã qua, nghĩ thôi cũng đủ làm người ta nhiệt huyết trào... Ô? Góc tường lơ lửng một bóng trắng, không nhìn ra là cái gì. Chúc nhị công tử xuất phát từ tò mò duỗi cổ xán vào xem xem, đúng lúc chuẩn xác đối diện với hai hốc mắt tối om của một bộ hài cốt. "Thép rỉ thấu xương khô" trong thơ thì bi tráng thật đấy nhưng áp vào hiện thực cuộc sống thì không ổn, thư sinh trói gà không chặt nào chịu nổi kích thích như vậy. Sau khi thấy rõ thứ đó là gì, Chúc Yến Ẩn hồn phi phách tán tại trận, gào một tiếng rát họng, bước chân dẫm trật mấy tấc, suýt nữa thì thê thảm ngã xuống chân tháp. Chúc Tiểu Tuệ: "Công tử!" Triệu Minh Truyền nhanh tay túm y lại: "Cẩn thận!" Chúc Yến Ẩn hai hàm gõ vào nhau cầm cập: "Đó đó đó là thật thật thật sao?" Triệu Minh Truyền dỗ dành: "Trong tháp cơ quan sao lại không có người chết được." Chúc Yến Ẩn nắm chặt cứng cổ tay hắn, nửa ngày sau còn chưa nói nên lời. Ừ thì cho là thế đi, nhưng người chết rồi sao không đem chôn, để mặc vị anh hùng kia ở đó... Thực xin lỗi, muốn ói. Người trên đỉnh tháp cũng đã nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa vừa rồi. Giang Thắng Lâm đoán: "Có lẽ y thực sự không liên quan gì đến Ma Giáo." Lệ Tuỳ ngồi tựa trên thanh gác mái, thờ ơ lau kiếm: "Chỉ vì sợ ma gào đủ to?" Giang Thắng Lâm: "... Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì cả." Đoạn đường còn lại, Chúc Yến Ẩn được Triệu Minh Truyền cõng đi nốt. Thật ra y cũng không muốn mất mặt như thế nhưng không được, chân nhũn ra rồi. Cho dù nhắm mắt hay mở mắt, trong đâu đều sẽ tự động hiện ra hai cái hốc trống không trên bộ xương kia, cả người lại bắt đầu run rẩy. Do đó Triệu Minh Truyền vừa lao động khổ sai vừa phải liên tục dịu dàng an ủi: "Có khi là giả cũng nên, để đấy chơi chơi doạ người thôi, không có gì đáng sợ." Chúc Yến Ẩn hữu khí vô lực "Ừm" một tiếng rồi ôm Triệu Minh Truyền chặt hơn chút nữa. Giang hồ hiểm ác đúng là giang hồ hiểm ác. Ngàn vạn lần đừng thả ta xuống. Triệu Minh Truyền khó khăn cất tiếng: "Hiền đệ." Chúc Yến Ẩn hức hức đáp: "Ngươi đừng nói, cái gì ta cũng không muốn nghe." Cực kì yếu ớt. ... Quãng cầu thang cuối cùng, Triệu Minh Truyền gần như leo nhanh cho xong. Sắc mặt hắn trắng xanh, bước chân lảo đảo. Chúc nhị công tử nằm bò trên lưng hắn không kịp đề phòng cắm đầu về phía trước, suýt nữa ngã đến miệng gặm bùn vô cùng nhếch nhác. Hai tay phải vịn vào tường mới đứng vững lại, kinh hãi hỏi: "Minh Truyền huynh, ngươi không sao chứ?" Triệu Minh Truyền xua xua tay, dựa vào vách tường thở hồng hộc nửa ngày: "Không sao, chỉ là cổ bị thít nghẹt không thở nổi nhưng hiền đệ lại không cho ta nói." Chúc Yến Ẩn: "..." Không phải, chuyện đó thì ngươi có thể hơi nói một chút chứ. Dược đồng từ trên lầu đi xuống, cung kính thưa: "Tiên sinh đang chờ các vị, mời theo ta." Ngọn tháp sáng sủa hơn phía dưới không ít, trên nóc mở ô thông khí, vị trí khéo léo cho gió lùa nhưng không tạt mưa. Khi Chúc Yến Ẩn bước vào, đúng lúc một chùm nắng xuyên qua ô cửa, ánh vàng rực rỡ tan ra, phủ lên người y như một vầng hào quang, trắng đến phát sáng, thêm dung mạo tuấn tiếu nữa, thoạt nhìn không khác gì thần tiên chân đạp tường vân trong tranh Tết. Ánh mắt Giang Thắng Lâm nhẹ bẫng lướt qua vạt áo của đối phương. Trắng như tuyết, chẳng vương bụi trần, đến một nếp nhăn cũng không có. Huyền Lân Tháp, càng đi lên cao bậc thang càng dốc khó bước. Theo lý thuyết, thư sinh từ Giang Nam tới không thể nhẹ nhàng leo đến ngọn tháp như vậy. Suy nghĩ trong lòng Giang Thắng Lâm xoay chuyển, chẳng lẽ thực sự là y thâm tàng bất lộ, có dính líu đến Phần Hoả Điện? Rõ ràng Lệ Tuỳ ngồi trên xà nhà cũng nghĩ như vậy. Bởi ngay sau đó, một viên ngọc châu bắn mạnh ra từ ngón tay hắn. Chúc nhị công tử không chút đề phòng, còn đang ưu nhã đúng mực duy trì mỉm cười. Y đứng ngay ngắn tại chỗ và ăn trọn phát ám khí đó. Hoàn toàn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau đớn, người cũng mất trọng lượng bay về phía sau. "Á!" Chúc Tiểu Tuệ ôm một đống hộp quà, bị công tử nhà mình nện cho tối tăm mặt mũi, hai người song song nằm dài trên mặt đất, bào ngư rồi sâm núi lâu năm kì công chọn lựa rớt xuống, lăn ra khắp phòng. Chúc Yến Ẩn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn cuộn tròn trên nền đất, không thốt lên được gì. Triệu Minh Truyền đi chậm hai bước cũng chưa hiểu là làm sao, trợn mắt nhìn y bay lên không trung, sợ gần chết: "Hiền đệ! Hiền đệ ngươi không sao chứ!" Giang Thắng Lâm không thấy dấu vết công phu nào từ Chúc Yến Ẩn, y đi đến nâng người dậy, còn thuận tay thử mạch một lần, cũng chẳng phát hiện ra điều gì khác thường bèn nói: "Chắc là động phải cơ quan cổ nào đó rồi bị đánh trúng thôi, không có gì đáng ngại." Thật sự không có gì đáng ngại sao? Triệu Minh Truyền lo xoắn lên, đến giọng nói cũng run theo: "Y không biết võ công còn vừa bệnh dậy, ngay cả tháp này cũng là nhờ ta cõng mới đi lên được đến đây, lại đột ngột bị ám khí đánh bay, chuyện này... làm phiền Thần Y kiểm tra cẩn thận một lần nữa." Giang Thắng Lâm nghe thấy thế biểu cảm cứng lại, tiếp tục duy trì ý cười giả tạo, ép chữ qua kẽ răng: "Hoá ra do Triệu thiếu chủ cõng y lên sao?" Thế thì thật là... có lỗi với vị Chúc công tử này. Lệ Đại Cung chủ sau khi biết được chân tướng lại tựa vào xà nhà, không hề có chút áy náy nào. Hai mắt Chúc Yến Ẩn vẫn nhắm nghiền, tận tuỵ hôn mê, không hề có ý định tỉnh lại. Chúc Tiểu Tuệ vừa giận vừa lo, hoàn toàn không hiểu vì sao phải chọn cái chỗ khám bệnh rách nát tồi tàn cơ quan bay tán loạn như thế này, khiến cho công tử nhà mình đã ốm sẵn còn bị ngất xỉu. Nhưng nó không dám đắc tội với Thần Y, chỉ có thể hỏi đi hỏi lại, thực sự không sao chứ? "Không sao." Giang Thắng Lâm kiên nhẫn đáp, "Quá mức hoảng sợ, mấy canh giờ sau sẽ tỉnh lại thôi." Người cũng hôn mê rồi, đương nhiên không thể nào tiếp tục khám bệnh, đành phải chuyển sang mấy ngày sau. Để tỏ lòng xin lỗi, Giang Thắng Lâm vốn định mời mọi người nghỉ lại trong tháp, tiện chăm sóc nhưng Chúc Tiểu Tuệ nào dám nữa, kiên trì muốn quay về quán trọ. Giang Thắng Lâm không tiện cố giữ chân bèn tự mình tiễn bọn họ ra khỏi tháp rồi dặn dò: "Sau khi công tử nhà ngươi tỉnh lại nếu có bất kì chỗ nào không khoẻ, tuỳ thời đến đây tìm ta." Vì thế người giang hồ hóng hớt trò vui chờ được khám bệnh ở xung quanh lại sợ đến ngây ra. Vị Chúc công tử này, đầu tiên là trò chuyện thân mật với Lệ Cung chủ ngay trên đường lớn, sau đó lại được Giang thần y tiếp đãi nhiệt tình như thế này. Sau lưng y ẩn giấu thân phận tôn quý đến mức nào, hoàn toàn không dám nghĩ nữa. Nhà giàu Giang Nam ghê gớm thực sự. Triệu Minh Truyền vội vàng đánh xe ngựa quay lại quán trọ. Mà chỉ trong thời gian đi một đoạn đường ngăn ngắn đó thôi, đã có không biết bao nhiêu lời đồn nghe có vẻ nửa thật nửa giả nhưng thực ra là đều là giả hết được truyền ra. Lần này có thêm Vạn Nhận Cung tự mình khép màn khuấy vũng nước đục, mức độ sống động đương nhiên cũng đạt đến một tầng cao mới, ví dụ như "Lệ Cung chủ muốn nuôi cá, trời đông giá rét nước hóa băng, Chúc công tử cởi áo xin băng, băng bỗng tự tan, đôi cá chép nhảy ra theo công tử trở về.", thì hỏi xem ngươi có cảm động hay không. Còn "Chúc công tử thường xuyên ra vào Vạn Nhận Cung"; "Chúc công tử cùng Lệ Cung chủ đồng sàng cộng chẩm"; rồi "Chúc công tử và Lệ Cung chủ đến uống nước cũng phải dùng chung một cái chén" các thứ, càng là đi vào cuộc sống sinh hoạt, càng là chi tiết nhỏ dễ bị bỏ qua thì càng có thể thấy là rất thật, rất hợp lý. Vì thế, khi Triệu Minh Truyền về đến quán trọ đã có một đám đông chặn trước cửa, đều đang mong ngóng được làm thân với ông trùm ngầm trong giới Võ Lâm đang ngồi trên xe ngựa. Chúc Tiểu Tuệ cảnh giác hỏi: "Bọn họ là ai?" Triệu Minh Truyền không rõ tình hình: "Đều là bằng hữu giang hồ, chắc đang đợi người, chúng ta vòng qua ngõ sau đi." Kết quả là hắn chưa kịp dật dây cương đã bị các bằng hữu giang hồ rất xa lạ, xa lạ hoặc không xa lạ gì vây kín xung quanh, mọi người vừa hàn huyên vừa duỗi dài cổ liều mạng nhìn vào trong xe ngựa. Chúc Tiểu Tuệ dang thẳng tay che ở trước, lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn làm gì?" "Tại hạ Lưu Khánh Thanh Sơn Phái, đặc biệt tới bái kiến Chúc công tử." "Tại hạ Kỳ Đan Bạch Dương Phái!" "Nghe nói dạo này Chúc công tử thân thể không khoẻ nên Lưu Tông chủ nhà chúng ta cố ý mua chút tổ yến thuốc bổ!" "Băng Tàm Tông đến tặng một đôi gối ngọc giải nhiệt!" "Cửu Tinh Môn! Cửu Tinh Môn! Cửu Tinh Môn! Chúc công tử chúng ta là Cửu Tinh Môn!" Chúc Tiểu Tuệ bị doạ không nhẹ, xoẹt một cái kéo kín giữ chặt rèm xe, kinh hồn táng đảm nghĩ, người giang hồ đúng là chưa trải sự đời quá thể, cho dù công tử nhà ta thực sự phong tư bất phàm, nhưng chen nhau trước xe ngựa rơi lệ gào thét như vậy có vẻ cũng hơi bị lố rồi. Còn Chúc Yến Ẩn vốn đã Ẩn còn đang hôn mê, trong thời gian ngắn không có ý định tỉnh lại, đầu mày khẽ nhíu, hệt như Tây Thi. Triệu Minh Truyền ngơ ngác triệt để. Hắn hỏi mấy người ở gần nhất muốn biết rõ ngọn nguồn sự việc. Nhưng mọi người cùng là lăn lộn trong giang hồ, có một số chuyện thâm tâm hiểu rõ nhưng đâu thể nào nói trắng ra được, sao có thể trước mặt mọi người công khai thừa nhận mình đến đây cốt để dựa hơi bạn thân của Lệ Cung chủ? Làm thế mà coi được ư, mặt mũi đại hiệp định giữ hay vứt, nên chẳng ai cho Triệu thiếu chủ lấy một câu trả lời chính xác, đều chỉ khoanh tay cười thâm thuý khó hiểu, cứ như trúng tà, hiện trường làm người ta sợ muốn chết. Cuối cùng vẫn là nhờ đệ tử Danh Kiếm Môn nghe thấy động tĩnh, ra ngoài hô hào, mạnh mẽ mở đường mới bảo vệ xe ngựa vào được đến hậu viện. Mọi người càng thêm khẳng định thân phận của Chúc công tử chắc chắn không tầm thường, nếu không sao Triệu Minh Truyền lại phải che chở hơn cả lo cho đôi con ngươi của mình như vậy? Không được, cơ hội vẫn phải dựa vào bản thân giành lấy. Triệu Minh Truyền theo dõi Chúc Yến Ẩn nằm trên giường mãi đến khi xác định hoàn toàn không có vấn đề gì nữa mới trở về phòng cách vách, lau mồ hôi mỏng trên trán: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đệ tử bẩm: "Trong thành đồn ầm lên rằng giao tình giữa Chúc công tử và Lệ Cung chủ không hề đơn giản." Triệu Minh Truyền lắc đầu: "Nói láo." Đệ tử thấp giọng: "Cái đấy cũng chưa chắc, nghe bảo có môn phái nọ nhân mạch rộng, đã âm thầm đi hỏi người của Vạn Nhận Cung, tuy không biết cụ thể hai bên trao đổi những gì nhưng sau khi bọn hắn hỏi xong cũng vội vàng khiêng lễ vật tới quán trọ chúng ta tìm Chúc công tử." Triệu Minh Truyền kinh ngạc, chuyện này... Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phai đi từng chút kéo theo tiếng người huyên náo ban ngày dần lắng xuống. Cuối cùng Chúc Yến Ẩn cũng chậm rãi tỉnh lại. Chúc Tiểu Tuệ đi ra ngoài sắc thuốc, bên giường chỉ có Triệu Minh Truyền trông nom. Hắn nâng người dậy, bưng một ly trà ấm tới. Đầu Chúc Yến Ẩn choáng váng, nơi bị ám khí đánh vào trên bụng nhỏ vẫn còn đau rồ, hoàn toàn không biết đây là ai và ta là đâu, hai mắt vô thần đối diện với người đằng trước: "Minh Truyền huynh, biểu cảm trên mặt ngươi là gì vậy?" "Ta có chuyện hỏi thẳng nhé." Triệu Minh Truyền nắm chặt tay y, "Hiền đệ, ngươi thực sự có quan hệ riêng với Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung sao?" Chúc Yến Ẩn mờ mịt mông lung lặp lại: "Ta có quan hệ riêng với Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung?" Triệu Minh Truyền ép chữ qua kẽ răng: "Toàn giang hồ đang đồn nhau, Vạn Nhận Cung dường như đã thừa nhận rồi, thậm chí Giang thần y cũng đối xử với ngươi thêm phần hậu đãi, chuyện này... ta có đáng phải hỏi hay không?" Chúc Yến Ẩn bị ngữ khí muốn gây sự của hắn trấn áp, nuốt khan rồi căng thẳng cho ra một câu: "Khó nói lắm, ta bị mất trí nhớ." Triệu Minh Truyền vỗ chăn cái bộp. Thế thì tám phần là có rồi!