Chương thứ bốn mươi Nam tử mặc cẩm y tên là Chúc Hân Hân. Thời điểm Chúc Yến Ẩn mất trí nhớ mới tỉnh lại, y tình cờ sao đang ở phụ cận Liễu Thành, cho nên từng nhiều lần đến nhà thăm vị đường đệ xui xẻo này, cũng tận mắt chứng kiến màn nổ bay lò luyện đan mang tính lịch sử, nghe nói bị doạ không nhẹ, trở về gặp ác mộng ba ngày liền. Người giang hồ nghe tên y, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, Chúc phủ cũng có lúc theo phong cách tuỳ tiện như vậy ư, chẳng lẽ không nên đặt một cái tên trang nhã có nội hàm hơn chút sao, ít nhất phải làm cho tuyệt đại đa số người nghe không hiểu gì cả. Kết quả là sau khi Chúc Yến Ẩn giới thiệu đường huynh xong, lại thuận miệng nhắc một câu, trong nhà còn đường tỷ kêu Chúc Phi Phi, tên của hai người hợp lại là: "Linh yển kiển hề giảo phục, phương phi phi hề mãn đường; Ngũ âm phân hề phồn hội, quân hân hân hề nhạc khang." (Đông Hoàng Thái Nhất - Khuất Nguyên) Quần chúng trên hiện trường:... Được rồi được rồi. Vốn Chúc Hân Hân đến thăm bạn ở Hằng Thành, nghe tin Chúc Yến Ẩn lăn lộn trong đội ngũ Võ Lâm Minh sắp đến khu vực ấy bèn cố ý tìm sang, định thăm y một chút xem đầu óc ổn chưa. Chúc Yến Ẩn nói: "Sắp ổn." Chúc Hân Hân liếc nhìn một đoàn dã nhân... hiệp khách đi, hiệp khách giang hồ bên cạnh y, lại nhìn thớt Thích Tuyết Ô Chuy đen thùi lùi dưới thân y, cảm thấy hai mắt cay xè: Vậy ư, sao ta không thấy nhỉ. Chúc Yến Ẩn xoay người xuống ngựa: "Khi nào đường huynh quay lại Giang Nam?" "Mấy ngày tới đây thôi." Chúc Hân Hân đỡ y, "Ngươi thì sao, có muốn về cùng ta không? Phương Bắc chẳng mấy mà qua Thu vào Đông, Tuyết Thành còn lạnh hơn nữa, ngươi đi hóng hớt thị phi Võ Lâm Minh làm gì?" "Không phải ta muốn đi Tuyết Thành, là Giang Thần y phải đi Tuyết Thành." Chúc Yến Ẩn mặt không đổi sắc đùn đẩy trách nhiệm, "Ta cũng muốn theo đường huynh cùng về nhà lắm nhưng lại chẳng có cách nào, thật đấy." Giang Thắng Lâm cưỡi ngựa qua đây, giận dữ nói một câu: "Không đi Tuyết Thành nữa, ta cùng các ngươi về Giang Nam!" Chúc Yến Ẩn:? Gia mẫu phong thấp quanh năm, Chúc Hân Hân từng gặp gỡ không ít đại phu, cơ bản có thể chia thành hai phái: một là trường phái lão thần tiên râu tóc bạc phơ, hai là trường phái đại thúc trung niên cơ trí tháo vát. Y tương đối bỡ ngỡ trước chủng loại trẻ trung nõn nà, người lại đầy khí chất giang hồ hoang dại như Giang Thắng Lâm đây, đặc biệt há hốc miệng không khác gì ăn nguyên cái thùng, sau đó trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ tiêu cực bi quan "Não của đường đệ ta sợ là chẳng còn hi vọng gì nữa rồi". Giang Thắng Lâm vừa mới bị Lệ Tuỳ chọc giận ói, người bệnh không phối hợp, đã độc mồm độc miệng thì chớ, mình còn không đánh lại, càng nghĩ càng tức ngực, vì thế lại dứt khoát gào lên hỏi: "Bao giờ thì chúng ta về Giang Nam làm địa chủ?" Chúc Hân Hân hơi nghiêng đầu, ép chữ qua kẽ răng: "Đệ, ngươi xác định đằng ấy là Thần Y thật?" Còn nửa câu sau chưa nói - mà không phải là lừa đảo giang hồ sao, ta thấy khí chất của y rất giống với mấy kẻ bán thuốc tăng lực ở đầu đường Liễu Thành đấy, giọng như chuông đồng, ước mơ cũng chẳng có gì khác biệt, lừa tiền ba năm rồi về quê mua đất. Chúc Yến Ẩn: Ừm. Thế còn được. Tuy Chúc Hân Hân vẫn rất ghét bỏ giọng nói sang sảng của Thần Y giang hồ, nhưng nếu thực sự biết chữa bệnh thì đóng gói mang theo về Giang Nam cũng không thành vấn đề. Y nhỏ giọng phân phó gia đinh hai câu, lập tức có một cỗ xe ngựa kéo thuần trắng cao lớn được đánh đến, rèm vén lên: "Giang đại phu, mời!" Giang Thắng Lâm xuống ngựa chuẩn bị bước lên. Chúc Yến Ẩn kiên định chắn trước xe, không, ngươi không muốn đến Giang Nam. "Tiểu Ẩn!" Chúc Hân Hân ở bên nhẹ giọng trách móc đệ đệ không hiểu chuyện, "Thần Y muốn theo chúng ta về nhà, sao ngươi lại chặn đứng trước xe ngựa vậy, mau mời Thần Y vào trong nghỉ ngơi chứ, Chương thúc đâu? Bảo ông ấy cũng thu xếp đồ đạc cho ngươi... Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi có việc gì?" Từ đầu lòi ra đây, hơn nữa vì sao lại cưỡi ngựa của đệ ta? Lệ Tuỳ cưỡi trên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử. Em ngựa này trước đó được Chúc Yến Huy đặc biệt chọn, vóc dáng tương đối nhỏ nhắn, vừa khéo để phối hợp với Chúc nhị công tử trắng tuyết văn nhã, phối hợp với đại ma đầu thì có vẻ hơi bị tinh xảo quá mức rồi, đặc biệt là khi sắc mặt của đại ma đầu còn không được tốt, sát khí bốc gió đen, như thể một đấm là có thể táng vỡ đầu thớt ngựa vô tội. Chúc Yến Ẩn kịp thời giải thích: "Đây là đường huynh ta. Đường huynh, vị này là bằng hữu giang hồ của ta, Cung chủ Vạn Nhận Cung Lệ Tuỳ." Chúc Hân Hân không có lấy một cắc hứng thú với chuyện giang hồ, nhưng lễ nghĩa nên có vẫn phải có, thấy đệ đệ đã cố ý giới thiệu như vậy, nghĩ cũng biết quan hệ giữa hai người hẳn là không tồi, liền chắp tay hành lễ, còn chủ động bén chuyện: "Vạn Nhận Cung, cái tên nghe thật tráng lệ hùng vĩ, không biết được xây dựng trên ngọn núi cao hiểm trở nào?" Lệ Tuỳ lạnh lùng nói: "Kim Thành, dưới đất." Vẻ mặt Chúc Hân Hân sượng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, thân thiện cười nói: "Thật tuyệt vời." A, thật vô văn hoá. Giang Thắng Lâm còn đang ngồi trong xe ngựa kiên trì thái độ muốn đi Giang Nam làm địa chủ xa hoa truỵ lạc, dù sao cũng nhất định không chịu xuống. Chúc Yến Ẩn nói: "Đường huynh, chi bằng tặng cho ta chiếc xe ngựa này nhé?" "Không vấn đề." Chúc Hân Hân một câu đồng ý, "Nhưng hai ta vốn dĩ sẽ cùng nhau về Giang Nam, xe ngựa qua chỗ ai có gì khác biệt." Ai nói ta sẽ về Giang Nam. Chúc Yến Ẩn một tay nắm dây cương Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, một tay nắm dây cương Thích Tuyết Ô Chuy, xem tư thế này là tính dùng hai con ngựa tự tạo cho mình một cái kết giới có nhân: "Ta không về, ta muốn đến Tuyết Thành." "Ngươi đến Tuyết Thành làm gì?" Chúc Hân Hân tận tình khuyên nhủ, "Nếu muốn nghịch tuyết thì lần sau kêu đám Lan Thịnh đưa ngươi đi Ninh Thành. Bên đó mới là gió cuốn tuyết bay vạn vật trắng xoá chân chính, đúng cái gọi là sơn tuấn cao dĩ tế nhật hề, hạ u hối dĩ đa vũ, tản tuyết phân kỳ vô ngân hề, vân phi phi nhi thừa vũ... Hey, đệ đệ của ta, người đi đâu đấy?" Lệ Tuỳ xách Chúc Yến Ẩn lên lưng Thích Tuyết Ô Chuy, tự mình cũng ngồi phía sau y, dật cương ngựa, tiêu sái bỏ đi. Chúc Yến Ẩn hì hì hì: "Sao ngươi không để ta nói chuyện nốt với đường huynh đã?" Đáy mắt Lệ Tuỳ cũng treo ý cười nhưng ngữ điệu vẫn không cảm xúc, cứ như đại ma đầu lãnh khốc thật vậy: "Không phải lúc này ngươi đang rất vui vẻ?" Chúc Yến Ẩn phủ nhận: "Ta nào có." Lệ Tuỳ không lý luận chuyện đó với y, chỉ hỏi: "Khi nào ngươi về Giang Nam?" "Ta không về, đi xong Tuyết Thành rồi nói." Chúc Yến Ẩn cũng cầm cương ngựa, "Giang Thần y mạnh miệng một chốc thôi, y sẽ không thực sự bỏ rơi ngươi." Lệ Tuỳ nói: "Ta biết." "Vậy ngươi còn cứ cãi nhau với y." "Phương thuốc của y dạo này luôn làm cho ta mơ màng buồn ngủ." Gây nhau còn không phải chỉ vì mấy câu tới lui mãi đó sao. Muốn điều dưỡng tốt phần căn bản của cơ thể thì phải nghỉ ngơi nhiều vân vân. Nhưng càng đến gần Tuyết Thành, Lệ Tuỳ lại càng phải duy trì tỉnh táo tuyệt đối cho nên thỉnh thoảng sẽ đổ thuốc đi, đổi lấy một trận giậm chân đấm ngực của Giang Thắng Lâm. Chúc Yến Ẩn cảm thấy bệnh nhân này thật không nghe lời chút nào, bản thân phải nghĩ một biện pháp giúp đỡ Giang Thần y mới được. Đội ngũ của Chúc Hân Hân cũng chen vào Võ Lâm Minh rồi. Y hạ quyết tâm phải đưa Chúc Yến Ẩn về Liễu Thành - chẳng sợ chọc phải cái gì mà Giáo Chủ Ma Giáo ở Đông Bắc kia, dù sao có Ma thế Ma nữa cũng chẳng ma đến trên đầu Chúc phủ. Chủ yếu vì không muốn cho đường đệ lăn lộn giang hồ nữa - có thể là xuất phát nguyên nhân từ Giang Thắng Lâm - vị con nhà giàu trước mắt ấn tượng với tất cả người giang hồ bất kể Chính phái Tà phái, đều là phường bán thuốc tăng lực ven đường. Nhìn thấy môn phái có vũ khí là Trường Anh Thương, a, thuốc tăng lực. Nhìn thấy có người ngẩng đầu sải bước đi đường, a, thuốc tăng lực. Còn người có âm lượng quá to ầm ĩ như gào, thế thì càng thuốc tăng lực hơn, thuộc vào dạng nhân tài hò hét rồi. Mà nhóm các vị thuốc tăng lực... không đúng, là các vị đại hiệp trước mắt hoàn toàn không biết mình đã bị nặn tròn, còn đang cảm khái đoàn xe Chúc phủ mới tới này xa hoa thanh nhã, mùi thơm nức mũi, càng tuyệt hơn là thế mà lại có cả một đội nhạc sư, chịu hẳn luôn. Lệ Tuỳ hỏi: "Đường huynh ngươi định đi theo Võ Lâm Minh luôn?" "Không đâu, y chỉ tình cờ ở gần đây nên thuận đường tới thăm ta thôi." Chúc Yến Ẩn nói, "Ước chừng sẽ đồng hành hai ba ngày gì đó, đi tiếp về phía trước là quan đạo Lôi Châu rồi, y đi hướng Nam, chúng ta hướng Bắc." Lệ Tuỳ rất hài lòng trước cái "chúng ta" này. Đường huynh ngồi trên lưng ngựa, xa xa nhìn đường đệ, càng nhìn càng thấy thổn thức. Quản gia ở bên kịp thời giải thích: "Có lẽ do Nhị thiếu gia ưng con Thích Tuyết Ô Chuy kia, nhìn công nhận mỡ màng tráng kiện thật. Y đã một lòng hâm mộ giang hồ, tự nhiên là muốn cái gì cũng phải to lớn mà thổ phỉ một chút." "Bỏ đi." Chúc Hân Hân đau đầu, "Ngươi qua hỏi bọn hắn, bao nhiêu bạc mới chịu bán." "Vâng!" Quản gia chạy một mạch đi hỏi giá. Đệ tử Vạn Nhận Cung khả năng là không ngờ rằng thế gian này lại có người dám tới hỏi mua ngựa của Cung chủ nhà mình, nhất thời còn đang ngây ra, không hiểu rốt cuộc đối phương lấy lá gan từ đâu tới. Mà quản gia Chúc phủ cũng bối rối lắm chứ, được hay không được chẳng nói một lời, mấy người giang hồ này bị cái gì vậy không biết. Chúc Hân Hân nghe hết sự việc từ đầu đến cuối: Không được, vẫn phải đưa đường đệ về nhà thôi! Mặt trời dần xuống núi. Đêm nay, mọi người nghỉ chân lại một vùng thôn xóm. Chúc Yến Ẩn ăn cơm đãi ở chỗ Chúc Hân Hân xong, viện cớ chuồn sớm, còn tiện thể gói mang về hai miếng điểm tâm, cầm đi chia cho Lệ Tuỳ. Lệ Cung chủ:... Chúc Yến Ẩn nói: "Bánh Hàn Mai, sư phụ điểm tâm do đường huynh đặc biệt mời từ Vương Thành đến, ngay cả công thức cũng là bí mật, nghe bảo ngàn ngàn vàng không bán." Lệ Cung chủ cắn một miếng: "Ngươi thích?" Chúc Yến Ẩn: "Ừm." Lệ Tùy gật gật đầu, lại nói: "Vừa rồi Vạn Minh chủ tới tìm ta." "Bảo gì?" Chúc Yến Ẩn lấy hai cái chén trà. "Ngày ấy ở sảnh nghị sự Lưu Hỉ Dương muốn nói lại thôi là vì một sự việc khác." Lệ Tuỳ đáp, "Ả đàn bà kia từng kể với gã, trong Võ Lâm Minh đã có không ít người của Phần Hoả Điện trà trộn vào." Chúc Yến Ẩn nhíu mày. Nếu nói có một hai kẻ trà trộn vào, thế tám phần là chỉ Thượng Nho Sơn Trang. Sau khi Đỗ Tiền bỏ trốn, Vạn Minh chủ đã cử hai đại môn phái đuổi theo rồi đến Thượng Nho Sơn Trang tìm hiểu ngọn nguồn. Nhưng "không ít người của Phần Hoả Điện", "không ít" này rốt cuộc là bao nhiêu? Lệ Tuỳ nói: "Lưu Hỉ Dương tự xưng là sợ khiến cho nội bộ Võ Lâm Minh nghi kị lẫn nhau. Thêm vào gã cũng không phân được rõ rốt cuộc đó là sự thật hay chỉ do ả đàn bà kia bịa đặt lung tung vì muốn mua chuộc nên mới không nói ra trước mặt mọi người." Chúc Yến Ẩn chần chừ: "Ngươi cảm thấy Lưu Hỉ Dương có đáng tin không?" Lệ Tuỳ hỏi ngược: "Ngươi thấy thế nào?" "Khó nói." Chúc Yến Ẩn ăn nốt miếng điểm tâm cuối cùng, "Ta chưa giao lưu với gã bao giờ, chỉ có thể từ chuyện của Đàm Sơ Thu nhìn ra, nhân phẩm của Lưu Hỉ Dương quả thực chẳng ra gì." Hai người ngồi thêm một lúc thì Chúc Chương tới nhắc nhở công tử nhà mình nên về phòng nghỉ ngơi. Sau khi Chúc Yến Ẩn rời đi, Lệ Tuỳ cũng đứng dậy ra cửa: "Gọi sư phụ điểm tâm của đối diện tới đây." Lam Yên không hiểu: "Đối diện, vị Chúc công tử mới tới?" Đang yên đang lành mời sư phụ điểm tâm nhà người ta đến làm gì? Nàng mang theo đầy đầu hỏi chấm đi qua. Sư phụ điểm tâm mặt mũi phúc hậu vui vẻ, tên là A Khánh, thấy có hiệp nữ giang hồ xinh đẹp tới mời mình, cực kì phối hợp đến rồi: "Lệ Cung chủ tìm ta có việc gì?" Lệ Tuỳ ném một túi đá quý sang: "Đủ chưa?" A Khánh:... Chúc phủ có tiền, nhưng dưới tình huống bình thường, lương thưởng của sư phụ điểm tâm cũng không cao đến quá mức, cùng lắm thì hơn người bốn năm lần thôi. Cho nên lúc này bỗng nhiên xuất hiện gấp bốn năm mươi lần, còn không phải đi theo người giang hồ mà là đi theo một vị Chúc công tử khác, thế thì làm sao mà lại không được cơ chứ? Chúc Hân Hân còn đang ngủ ngon giữa màn hoa thơm nức, không biết rằng bản thân đã bất giác mất đi đầu bếp yêu quý. Giang hồ, hiểm ác như vậy đấy. *** Nếu đến đây bạn vẫn còn đọc trên web lậu thì chúc bạn cát nhân ắt có thiên tướng.