Giang Hồ Kỳ Cục
Chương 9
Hình Hoan dùng hết sức gật đầu hai cái, từ trên giường quý phi đi xuống, chân vừa chạm đất, một hàn khí lạnh thấu xương xuyên thẳng vào trong tim, nàng hít một ngụm khí lạnh, nhanh chóng nắm chặt tay áo của Triệu Vĩnh Yên, thừa lúc hắn không chú ý dùng chân mình đè chặt lại chân hắn.
Thấy hắn cau mày không vui,đang định nhấc chân rời đi, Hình Hoan liền rơi nước mắt: “Tướng công, ta đối với chàng trung trinh như một, có trời đất chứng giám. Ta không hề biết vị hòa thượng kia là ai. Có lẽ do hắn thấy ta bị khi dễ trong Quần Anh lâu, nên giả bộ giúp ta giải vây để mang ta đi. Thực ra… thực ra hắn vốn là bọn buôn người! Muốn lừa bán ta đi, nhưng người mua thấy ta xấu quá , chỉ muốn mua cân kí, một cân chỉ đáng một đồng tiền, một đồng tiền á. Cái xứng có một cái móc thật to, làm hư cái áo bông của ta, may mắn ta ý chí lực cường, luôn tưởng đến người đang mong chờ ta về hầu hạ, ta liền tràn ngập năng lượng, nhắm thẳng đường mà chạy trốn, chạy đến ngoài ô thì được sư thái trong Trầm Hương Các tới cứu.”
Hình Hoan than thở khóc lóc đem sự việc li kì kể lại một hồi mới xong, lúc này Vĩnh Yên mới phát hiện nàng đang ôm chặt lấy hắn, đầu tựa vào vai hắn khóc lóc thảm thiết.
“Vậy cái áo cà sa kia là sao?” Hắn rất muốn tin nàng, nhưng ít nhất phải giữ tôn nghiêm cho nam nhi không bị hao tổn. Hắn không thấp kém tới mức không bằng một hòa thượng. Song, trực giác mách bảo cho hắn biết loại chuyện quỷ quái này ngay cả quỷ còn không tin.
“Chứng cứ phạm tội.” Nàng siết chặt khuỷu tay, ôm chặt hơn nữa, khó có dịp Triệu Vĩnh Yên không đẩy nàng ra, tùy ý cho nàng làm nũng, phải tích cực tận dụng. “Nhị thiếu gia từng nói, nữ nhi trên giang hồ phải biết tự bảo vệ mình, loại người bại hoại đạo đức, giả mạo thành hòa thượng, cưỡng ép dân nữ tuyệt đối không thể tha thứ. Lần này, Triệu gia trang chúng ta phải vì dân trừ hại. Đây là đạo cụ để lừa gạt của hắn, chắc chắn hắn sẽ quay lại lấy, khi đó chúng ta sẽ bắt hắn giao cho quan phủ.”
“Ngu ngốc, cô nghĩ hắn có thể tự chui đầu vào lưới chạy tới Quần Anh lâu để cho ta bắt sao?” Hắn nhìn nữ nhân mà mẹ hắn chọn, thật là đầu heo, não heo, thân thể heo. Quả nhiên là một con heo béo.
“Hình như là vậy. Vậy phải làm sao đây?”
“Chuyện này đâu có liên quan đến ta, người hắn bán cũng không phải ta.” Cuối cùng hắn cũng chân chính khôi phục tinh thần lại, dùng sức đẩy Hình Hoan té xuống. “Mau mang giày, đến hầu hạ những nhân sĩ giang hồ kia ăn cơm, động tác nhanh lên một chút, sau một canh giờ mà không thấy xuất hiện tại phòng ăn ta liền viết cho một phong hưu thư.”
“Chàng cũng muốn dùng cơm ở Quần Anh lâu sao?”
“Không rảnh.”
“…” Hình Hoan không thể hiểu nổi, chả phải nói lòng dạ con người cũng là ruột thịt sao? Nàng đã hầu hạ hắn hơn hai năm nay tại sao mối quan hệ giữa hai người vẫn không tiến triển mà lại còn xấu hơn ban đầu.
Nàng chép miệng lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi mà không hề ngoái lại, hai tay siết chặt, móng tay bấu vào da thịt, âm thầm tự nhủ cố gắng, cố gắng một lần nữa. Nếu lần này không được thì … coi như xong đi.
*
Cho đến khi bước ra khỏi gian phòng, lúc này Triệu Vĩnh Yên mới suy nghĩ lại những lời nàng vừa nói, cảm thấy rất kì lạ.
“Nhị thiếu gia có gì phân phó?” Tùy tùng đi theo bên cạnh hắn nhìn mãi không hiểu nổi hắn, bèn hỏi.
“Ngươi điều tra xem ở ngoại ô có am ni cô tên Trầm Hương các không?”
“A! Thì ra Hình Hoan không cùng hòa thượng bỏ trốn mà là cùng ni cô à?”
“…”
*
Có thể nói sự việc Hình Hoan nhảy lầu cùng hòa thượng được lưu truyền rất nhiều, càng lúc càng lợi hại.
Thế nên Hình Hoan không thể nào chịu nổi áp lực, rốt cuộc cũng nếm được tư vị của miệng lưỡi thế gian, đưa ra quyết định không bao giỡ nữa xuất hiện trước mặt người giang hồ, bị làm trò cười thực là khổ sở.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác trời đều không muốn chiều lòng người.
Nghe người chủ trì đại hội nói, ba ngày sau Triệu nhị thiếu gia sẽ dẫn dắt mọi người tham quan kinh thành.
“…Ai làm người tổ chức?” Hình Hoan dũng cảm đặt câu hỏi. Tham quan kinh thành? Tên nào ngu xuẩn tổ chức cái này, có tiền boa sao?
“Triệu gia trang!” Mao Sơn chưởng môn – người chịu trách nhiệm hỗ trợ giải thích các thắc mắc.
“…”
Hình Hoan im lặng thu hồi thái độ bất mãn mới vừa rồi dành cho đối phương, nhận lệnh phái người đến biệt viện tìm Triệu Vĩnh Yên.
Kết quả, tìm hết biệt viện của Triệu gia trang cũng không thấy bóng dáng Triệu Vĩnh Yên đâu. Không những thế nàng còn huy động mọi người lục soát các thanh lâu, trà quán, tửu lâu… ở kinh thành nhưng kết quả cũng không thấy.
Nàng đành phải nói Triệu nhị thiếu gia mang bệnh, thân thể không khỏe không thể đi cùng các vị. Mọi việc có thể thông qua nha hoàn là nàng.
Cho nên
“Hình Hoan cô nương, ngày hôm qua không phải cô bỏ trốn với hòa thượng giả mạo sao?”
“…”
“Hình Hoan cô nương, nghe nói người kia thực ra là một ni cô không phải là hòa thượng, có thật vậy không? Mà cũng phải, làm gì có nam nhân nào đẹp như vậy?...”
“…”
“Hình Hoan cô nương, cô không phải là thiếp thân hầu nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân sao? Nghe nói, hai người đó chưa hề viên phòng, có thật không vậy?”
“…”
“Nói như vậy có phải Triệu Vĩnh Yên có bệnh mà không tiện nói ra à? Chậc chậc, thực nhìn không ra, còn tưởng rằng là một nhân tài mới xuất hiện, ai dè lại có bí mật không thể hé răng như vậy.”
Cứ như thế, những chuyện cấm kị của Triệu gia trang đều bị xốc ra bàn luận hết.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
46 chương
31 chương
64 chương
18 chương
473 chương
6 chương