Giang Hồ Đoạt Kiếp

Chương 23 : Lạc Hồn cốc

Con trốt khí Hấp Tinh Đại Tà công do lão quỷ chủ nhân Tử Địa Vô Luân tạo ra, hút lấy lũ chim trời lao xuống. Khi lão thôi không dụng đến Hấp Tinh Đại Tà công thì xung quanh lổn ngổn xác chim trời. Lão chọn ngay lấy một con, dùng Hấp Tinh Đại Tà công nhổ lông, rồi ngoạm lấy để ăn sống. Răng của lão quỷ vừa cắn vào da con chim thì Tiêu Lân thét lên : - Tiền bối đừng làm vậy. Lão tròn mắt nhìn chàng, miệng vẫn cắn xác con chim vừa mới chết. Lão nhả xác chim ra khỏi miệng mình, nhìn Tiêu Lân nói : - Tiểu tử. Ngươi muốn gì? Tiêu Lân từ tốn đáp lời lão : - Vãn bối có thể hầu phục tiền bối mà. - Lão phu không muốn thọ ân ai cả. Lão cúi xuống ngoạm vào xác chim rồi lại trở đầu thi triển thứ khinh thuật quái gở bỏ đi, chẳng màng đến lời đề nghị của Tiêu Lân. Tiêu Lân gom tất cả số chim bị lão quỷ chủ nhân Tử Địa Vô Luân dùng Hấp Tinh Đại Tà công giết chết, xỏ xâu đem về thảo xá. Chàng và Yến Yến nhóm một bếp củi bên ngoài thảo xá để nướng chim. Tiêu Lân thuật lại tất cả những gì mình thấy cho Yến Yến nghe. Nàng buông tiếng thở dài : - Tội nghiệp lão quá. - Nay mai sẽ tới lượt huynh phải tập sống như lão tiền bối đó. Yến Yến nhìn chàng nói : - Huynh không thể như vậy được. - Huynh chẳng có sự lựa chọn nào. Dù sao thì tiền bối kia đã cứu mạng huynh thoát chết khỏi Hủy Nhục Cốt và huynh cũng đã hứa với lão rồi. Với lại huynh cũng tìm cho Yến Yến một lối ra khỏi Tử Địa Vô Luân này. Mùi thịt chim nướng tỏa ra khắp không gian quanh thảo xá. Tiêu Lân và Yến Yến nghe tiếng động trong thảo xá. Chàng nhìn vào thảo xá, thấy lão dị nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ dõi mắt nhìn về đống lửa đang nướng chim. Tiêu Lân bướt đến trước thảo xá : - Vãn bối mời tiền bối đến dự món thịt chim nướng của vãn bối. Lão lắc đầu nạt ngang : - Lão phu nói rồi. Lão không cần thọ ân của ngươi. Tiêu Lân ôm quyền, mỉm cười nói : - Chẳng có gì để tiền bối gọi là thọ ân vãn bối cả. - Lão cũng không cần sự thương hại của ngươi. - Vãn bối có nói thương hại tiền bối đâu. Đây là có công sức của tiền bối mà. Tiền bối có công bắt chim thì vãn bối có công chế tác thức ăn cho người. Không ai thọ ân ai cả, và cũng chẳng có người nào tội nghiệp cho người nào. Lão lưỡng lự rồi nói : - Tiểu tử nói nghe có lý. - Có lý thì tiền bối cần gì ngần ngại chứ. Vãn bối mời tiền bối. Chàng mỉm cười nói tiếp : - Tiền bối ăn bữa chim nướng này, vãn bối sẽ cho tiền bối thấy món binh khí đặc dị của vãn bối. - Binh khí gì? - Sau bữa ăn, vãn bối sẽ cho tiền bối thấy mà. - Tiểu tử không được dựa vào bữa ăn hôm nay mà phủ nhận giao ước với lão đó chứ. - Ăn thì ăn, thỏa ước thì thỏa ước. Lấy chuyện này gắn qua chuyện kia đâu có được. - Tiểu tử nói vậy, lão mới đồng ý dùng bữa với ngươi. Lão nói rồi lại thi triển bộ pháp đi bằng đầu lướt đến bên bếp lửa. Lão ngồi đối diện với Yến Yến. Yến Yến nói : - Tiểu nữ xin được mạn phép hầu hạ tiền bối. Nàng không chờ lão có đồng ý hay không mà xé một con chim nướng đút vào miệng lão. Có lẽ đã quá lâu lâu chưa từng được ăn một miếng thịt chín nào nên khi nàng vừa đút miếng thịt vào miệng lão thì nước bọt đã trào ra hai bên mép. Lão ăn một cách ngon lành thậm chí ngấu nghiến miếng thịt trong miệng mình. Lão xuýt xoa nói : - Ngon quá. Ngon quá. Quả thật là ngon. Tiêu Lân nói : - Rất tiếc ở đây không có rượu. Nếu có vãn bối và tiền bối sẽ đối ẩm với nhau. Lão nhìn sang chàng : - Ai nói không có rượu. Lão phu còn một vò rượu Bách Hoa tửu chôn sau thảo xá, từ lúc lão còn trẻ kìa. Nếu ngươi muốn cứ lấy ra mà uống. Xem như lão đáp lễ hai ngươi. Tiêu Lân phấn khích nói : - Thế thì tốt quá, vãn bối đi lấy rượu đây. Chàng đi lấy rượu, còn lại Yến Yến và lão dị nhân. Lão hất mặt nói : - Nha đầu. Ngươi có đau lòng không khi hai hôm nữa, lão sẽ chặt tứ chi của đại ca ngươi? Yến Yến gật đầu : - Tiểu nữ rất đau lòng nếu huynh ấy trở thành kẻ tàn phế. - Ngươi biết đau lòng à! Nàng gật đầu. Lão dị nhân hỏi : - Ngươi đau lòng vậy ngươi có chịu ở lại Tử Địa Vô Luân này hầu phục đại ca ngươi không? Nàng gượng cười nói : - Ngoài Tử Địa Vô Luân không có chỗ dành cho tiểu nữ. Trong này còn có chỗ. - Ngươi ở lại đây, ngươi không sợ tuổi xuân sắc của ngươi phải chôn vùi trong vùng đất của phế nhân sao? Yến Yến lắc đầu : - Không. Nàng nhìn lão dị nhân, ôn nhu nói : - Tiền bối. Có gì mà tiền bối phải chặt tứ chi của Tiêu huynh? Lão chưa trả lời nàng thì Tiêu Lân ôm vò rượu ra. Chàng vừa bước đi vừa nói : - Rượu đến. Rượu đến. Tiểu quán chủ xin được hầu hạ nhị vị khách quan. Nghe chàng nói lảo phá lên cười. Lão nhìn chàng : - Tiểu tử! Xem ngươi giống tiểu nhị đó. Tiêu Lân bày vò rượu, rồi lấy ba chiếc vỏ cây làm chén. Chàng trịnh trọng mở nắp vò rượu. Mùi hảo tửu lâu năm tỏa ra xông vào khứu giác chàng. Chàng buột miệng nói : - Đúng là hảo tửu. Đúng là hảo tửu. Tiêu Lân trịnh trọng rót rượu ra ba chiếc vỏ cây. Chàng bưng chén vỏ cây đầy rượu nói : - Tiên chủ hậu khách. Kính lão tiên sinh. Tiêu Lân vừa nói vừa áp vỏ cây vào miệng lão. Ngoạm lấy cái vỏ cây đầy rượu, lão ngửa mắt ra sau uống cạn số rượu Tiêu Lân rót ra. Lão nhả chiếc vỏ cây nhìn chàng : - Rượu lâu năm ngon thật. Lão phu những tưởng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội dùng vò rượu này. Tiêu Lân mỉm cười : - Đến lượt vãn bối. Chàng uống cạn số rượu trong vỏ cây của mình. Nhìn sang Yến Yến : - Tửu phùng tri kỷ. Đến lượt Yến Yến. Nàng mỉm cười rồi uống cạn số rượu trong vỏ cây. Lão nhìn Tiêu Lân và Yến Yến : - Hai ngươi làm lão thích thú vô cùng đó. Tiêu Lân rót tiếp rượu ra vỏ cây. Yến Yến nhìn lão : - Tiền bối chưa trả lời câu hỏi của Yến Yến. Lão nhìn nàng : - Nha đầu hỏi gì nhỉ? - Tiểu nữ hỏi vì sao tiền bối muốn chặt tứ chi của Tiêu huynh. Tiêu Lân nhìn nàng : - Có vậy mà nàng cũng hỏi. Yến Yến tròn mắt nhìn chàng. - Huynh biết à? Tiêu Lân giả lả cười nhìn lại lão. Chàng nói : - Tiền bối... Vãn bối có thể thay tiền bối trả lời cho xá muội được chứ ạ. - Tiểu tử thay ta trả lời. Lạ thật đó. Ngươi biết gì mà trả lời. - Vãn bối có thể trả lời trúng, và cũng có thể trả lời sai. - Tiểu tử nói thử nghe coi có đúng không? Tiêu Lân nhìn lại Yến Yến, từ tốn nói : - Nàng biết vì sao tiền bối đây chặt tứ chi của huynh không? Nàng nghiêm mặt lắc đầu. Tiêu Lân phướn mày nói : - Phàm ai muốn tụ thành tuyết công Hấp Tinh Đại Tà công thì cũng đều phải chặt tứ chi mới có thể luyện thành. Tiền bối đây vì không muốn môn thần công tuyệt thế của mình mai một, nên muốn truyền nó cho huynh. Muốn Tiêu Lân tựu thành môn võ công đó nên mới buộc lòng chặt tứ chi của huynh. Chàng chắt lưỡi : - Sau khi tụ thành môn công phu đó rồi huynh sẽ trở thành sát tử chim muông. Lão dị nhân nheo mày : - Tiểu tử. Ngươi phán giải vậy mà nghe được à. Có môn công phu nào luyện mà phải chặt tay chặt chân đâu. Tiêu Lân nhìn sang lão : - Vậy là luyện Hấp Tinh Đại Tà công không cần chặt tứ chi à? Lão buông một câu cộc lốc. - Không cần. - Vậy tiền bối chặt tứ chi của vãn bối để cho giống với tiền bối? - Đúng. Tiêu Lân gật đầu : - Thì ra tiền bối thấy vãn bối vừa có duyên vừa có phận với người nên muốn vãn bối phải thật giống với người. Chàng ve cằm : - Tính như tiền bối cũng được nhỉ. Có như thế ta mới là tri nhãn tri kỷ chứ. Phàm tri nhân tri kỷ thì cảnh ngộ giống nhau. Chàng nói rồi với tay thộp lấy cả con chim nướng ăn ngon lành. Lão nhìn Tiêu Lân ăn chim mỉm cười. Ăn hết con chim đó, Tiêu Lân lại với tay thộp con chim thứ hai. Loáng cái chàng ăn hết con chim thứ hai. Ăn hết con chim thứ hai, Tiêu Lân bê cả vò rượu uống. Lão dị nhân nheo mày : - Tiểu tử! Ngươi làm cái gì thế này. Tự dưng ngươi ăn và uống như thể bữa ăn cuối cùng của ngươi vậy. Tiêu Lân nhìn lại lão, nói : - Thì đây là bữa ăn chín và cũng là bữa uống cuối cùng của vãn bối. Lão nheo mày : - Sao ngươi lại nói vậy? - Thì không phải vậy sao. Khi vãn bối tàn phế như tiền bối thì cũng phải tập cách sống như tiền bối chứ. Cũng phải ăn sống nuốt tươi mới giữ được cái mạng mình. Lão gật đầu. Tiêu Lân nói tiếp : - Chính vì nghĩ đến cái ngày mai đó nên vãn bối phải tranh thủ ăn chín uống chín trước à. Sau này không còn cơ hội dùng một bữa ăn chín như thế này đâu. Chàng nói rồi với tay chộp con chim nướng thứ ba. Lão dị nhân lắc đầu : - Tiểu tử. Ngươi không cần phải vội vã như vậy. Con người có tàn phế thì cũng ăn chín được mà. Tiêu Lân tròn mặt nhìn lão : - Cái gì. Vãn bối không còn tay không còn chân, không biết có bắt chim được không nữa, chứ đừng nói là nhóm lửa nấu ăn cho vãn bối và tiền bối. Nếu có thể làm được chuyện đó thì tiền bối đã không ăn sống uống tươi bao nhiêu năm qua. Lão nhìn qua Yến Yến : - Tiểu nữ đây tình nguyện ở lại đây hầu hạ cho ta và ngươi. Tiêu Lân khoát tay : - Không không. Vãn bối không chịu cho xá muội Yến Yến ở lại đâu. Lão nheo mày nói : - Tại sao tiểu tử không muốn Yến Yến nha đầu lưu lại? - Tử Địa Vô Luân chỉ dành cho những người như Tiêu Lân và tiền bối. Những người không còn tay không còn chân, mới lưu lại đây. Còn Yến Yến xá muội thì phải rời Tử Địa Vô Luân. - Nha đầu đã muốn lưu lại đây. - Vãn bối không cho. Chàng nhìn Yến Yến : - Yến Yến. Tử Địa Vô Luân chỉ dành cho những phế nhân không còn tứ chi, Tiêu Lân không muốn nàng lưu lại đây. Nàng còn phải lập gia thất sinh con sinh cái. Nếu như muội thích lưu lại Tử Địa Vô Luân thì cứ chặt tứ chi mình. Chàng chồm tới nàng : - Yến Yến muốn ở lại không. Nếu như muội muốn ở lại thì Tiêu Lân tình nguyện chặt tứ chi của Yến Yến trước. Lão dị nhân nheo mày : - Sao tiểu tử lại muốn chặt tứ chi của Yến Yến nha đầu chứ? Chàng nhìn lại lão dị nhân : - Còn tiền bối sao cứ gì chỉ muốn chặt tứ chi của vãn bối? - Lão có lý do phải làm vậy. Tiêu Lân ôm quyền : - Vãn bối cung thỉnh nghe nguyên nhân của tiền bối. Chàng rót rượu trong vò ra vỏ cây rồi đút cho lão. Vừa đút chàng vừa nói : - Tiền bối uống một chén để lấy tinh thần nói cho vãn bối biết. Nếu hợp vãn bối sẽ bỏ ý niệm kia mà sang chặt tứ chi mình. Lão uống cạn số rượu trong vỏ cây rồi trầm giọng nói : - Trước đây trên giang hồ có một đôi hiệp khách, mà giới võ lâm ban tặng cho mỹ danh là Hiền Khang Lệ. Họ như bóng với hình, như cây liền cành, như chim liền cánh, nên mới có mỹ danh Uyên Ương song hiệp. Dương Hiệp Mạc Cư, Âm Hiệp Dị Thi Âm. Tiêu Lân nhìn lão nói : - Mạc Cư chính là tiền bối. - Không sai. Mạc Cư chính là lão phu. Thế rồi đôi Uyên Ương song hiệp tiếp nhận được một quyển bí kíp võ công Hấp Tinh Đại Tà công. Cả hai cùng nhau luyện môn công phu đó trong tử cốc. Tử cốc chính là nơi này. Lão nhìn qua Yến Yến : - Nha đầu... Hấp Tinh Đại Tà công muốn đạt đến cảnh giới tối thượng cần rất nhiều chân nguyên thuần dương. Bởi môn công phu đó chuyên dụng cho nam nhân hơn là nữ nhân. Mặc dù vậy lão vẫn giúp Thi Âm có thể luyện thành đến cảnh giới trung đẳng. Lão buông tiếng thở dài : - Thi Âm luyện mãi Hấp Tinh Đại Tà công nhưng không đạt được tới cảnh giới tối thượng trong bí kíp đâm ra hoài nghi lão. Nàng nghĩ hẳn còn có những chương trong bí kíp mà ta âm thầm giấu nàng. Sự hoài nghi đó càng lúc càng âm ỉ trong nàng. Cho đến ngày kia, Thi Âm đã dùng thuốc mê khống chế ta. Nàng buộc ta phải giao những chương kia ra, nhưng lão làm gì có. Tiêu Lân nheo mày nói : - Tiền bối không giải thích với Thi Âm? - Lão đã phân giải nhưng Thi Âm không tin. Cuối cùng thì nàng dụng đến cực hình đoạn tứ chi của ta. Từ đó nơi này mới có cái tên Tử Địa Vô Luân. Yến Yến nói : - Tử Địa Vô Luân do tiền bối đặt ra? Lão gật đầu. Tiêu Lân nói : - Đúng rồi! Phải đặt cái tên đó thôi. Còn ai vô luân hơn Dị Thi Âm chứ. Chàng lắc đầu : - Tối độc phụ nhân tâm. Tối độc phụ nhân tâm. Lão dị nhân nhìn Tiêu Lân : - Tối độc phụ nhân tâm là gì? - Tối độc phụ nhân tâm có ý nữ nhân là người có độc tâm nhất đấy mà. Chàng nói rồi nhìn lại Yến Yến. Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Lân, sắc diện Yến Yến đỏ bừng thẹn thùng. Tiêu Lân giả lả cười : - Tiêu Lân không có y nói xá muội là tối độc phụ nhân tâm. Huynh nói Dị Thi Âm kìa. Dị Thi Âm đúng là tối độc phụ nhân tâm. Chàng nhìn lại Mạc Cư : - Tiền bối nói hết rồi chứ? - Chính vì thế ta thề ai muốn học Hấp Tinh Đại Tà công thì phải chặt tứ chi của mình. - Nếu như vãn bối không học. Lão cười khẩy : - Lão biết khi đặt điều kiện này, nhất định tiểu tử sẽ không bao giờ thụ học công phu đó. Ai lại chặt tứ chi mình để học võ công chứ, nên lão phu buộc ngươi phải tuyên thệ trước phải thụ học Hấp Tinh Đại Tà công. Tiêu Lân gật đầu : - Nếu vãn bối không thực hiện lời giao ước với tiền bối thì ngang nhiên trở thành kẻ bội ước tiểu nhân. Nên phải giữ lời giao ước của mình. - Dù sao ngươi vẫn còn may mắn hơn lão là có được nha đầu ở lại đây hầu hạ ngươi. - Vãn bối không cho Yến Yến ở lại. Lão nheo mày : - Tại sao? Tiêu Lân nghiêm giọng nói : - Bởi vì nơi này là Tử Địa Vô Luân. Tại hạ tự chặt tứ chi mình để thụ học tuyệt công của tiền bối đã là sự vô luân cực kỳ. Song đường sinh ra Tiêu Lân với một nhân dạng đầy đủ, thế mà hủy hoại nhân dạng mình chỉ vì một môn công phu Hấp Tinh Đại Tà công, dùng để bắt chim muông ăn tươi nuốt sống. Đó là một sự vô luân cực kỳ rồi. Chàng nhìn lại Yến Yến : - Muội hiểu huynh chứ. Đã là vô luân thì phải đạt đến cảnh giới quái gở nhất của những con người đang sống trong tử địa này. Do đó muội không thể lưu lại đây được. Chàng nghiêm giọng nói tiếp : - Trong Tử Địa Vô Luân chỉ có những kẻ vô luân thôi. Muội phải ra khỏi đây. Lão Mạc nói : - Tiểu tử. Ngươi đuổi nha đầu đi, thì ngươi tự làm khó cho ngươi đó. - Vãn bối đuổi Yến Yến còn hơn để Yến Yến lưu lại. Lão buông tiếng thở dài, rồi nói : - Tiểu tử. Khi lão trở thành phế nhân không có tứ chi, ngay cả vò rượu ta cũng không uống được. Đến một bữa ăn chín cũng không được. Ngươi biết lão đã thèm như thế nào không? - Nếu tiền bối thèm thì hôm nay vãn bối sẽ bồi tiếp tiền bối. Trước khi trở thành phế nhân như tiền bối. Chàng nói rồi rót rượu ra vỏ cây, bưng cho Mạc Cự uống. Rồi xé chim đút cho lão ăn. Lão nhìn Tiêu Lân, ôn nhu nói : - Yến Yến đi rồi. Lão và tiểu tử phải quay lại kiếp sống như trước đây. - Sống như thế mới đúng là người của Tử Địa Vô Luân chứ. Lão bặm môi nhỏ nhẹ nói : - Ngươi tự chuốc cái khó cho bản thân ngươi ư? Tiêu Lân suy nghĩ rồi nói : - Tiền bối. Chỉ có một cách duy nhất mà Yến Yến có thể lưu lại đây. - Cách gì? Tiêu Lân trầm giọng nói : - Đổi tên Tử Địa Vô Luân thành Lạc Hồn cốc. Lão nhìn Tiêu Lân : - Chỉ như thế thôi à. Tiêu Lân gật đầu : - Có như thế Yến Yến mới lưu lại đây được. - Vậy lão đồng ý. Tiêu Lân nhìn Mạc Cự : - Tiền bối đồng ý rồi à? Lão gật đầu. Tiêu Lân nói : - Nếu đồng ý, tiền bối tuyên thệ với trời đất. Trời đất sẽ minh chứng cho thành ý của tiền bối. Mạc Cự gật đầu. Lão trịnh trọng nói : - Trên có trời, dưới có đất, trước mặt là hậu bối, lão Mạc này tuyên ngôn kể từ hôm nay Tử Địa Vô Luân này trở thành Lạc Hồn cốc. Tiêu Lân chờ lão tuyên thệ xong mới trịnh trọng rót rượu ra ba chiếc vỏ cây. Chàng bưng một chiếc vỏ cây mớm rượu cho lão. - Vãn bối kính tiền bối số rượu tâm phục khẩu phục này. Lão uống xong số rượu, nhìn Tiêu Lân : - Tiểu tử đồng ý cho Yến Yến lưu lại chứ? - Yến Yến lưu lại đây tùy theo ý của nàng. Còn chuyện chặt tứ chi vãn bối hẳn cũng phải gác lại. - Vậy là sao? - Lạc Hồn cốc là nơi người ta vui hoan hỉ. Chẳng lẽ lại chặt tứ chi của vãn bối thì nơi này đâu còn là Lạc Hồn cốc nữa. Chẳng lẽ vừa mới đổi tên Tử Địa Vô Luân thành Lạc Hồn cốc thì ngày sau là những tiếng rú thảm đau đớn sao, trời đất có thể chấp nhận được sự việc đó. Chàng ôm quyền : - Tiền bối đồng ý với vãn bối không. Chàng vừa thốt dứt câu thì một tiếng sấm nổi lên trên bầu trời. Tiêu Lân nhìn lên trời nói : - Tiền bối. Trời đất nghe Tiêu Lân nói quá ư chí lý nên cũng phải lên tiếng với vãn bối. Lão Mạc nhìn Tiêu Lân : - Tiểu tử. Lão phu không ngờ bị ngươi dẫn dụ, cuối cùng cũng phải chấp nhận. Tiêu Lân mừng như mở cờ trong bụng. Chàng ôm quyền xá lão Mạc. - Đa tạ tiền bối. Đa tạ tiền bối. Tiêu Lân đứng lên : - Vãn bối có thứ này định tặng cho tiền bối. Lão nhìn chàng : - Tiểu tử. Phải ngươi định tặng cho lão phu đôi chân bằng cây do ngươi đẽo không? Chàng tròn mắt nhìn lão : - Sao tiền bối biết? - Ta biết tấm lòng của ngươi mà. Lão nhìn sang Yến Yến : - Nha đầu! Tử Địa Vô Luân giờ đã là Lạc Hồn cốc, ngươi và Tiêu huynh của ngươi đã có thể rời khỏi đây lão phu không cản. Yến Yến nhìn lão. Nàng ôn nhu nói : - Mạc tiền bối! Yến Yến đã nói rồi, ngoài kia không có chỗ cho Yến Yến. Yên Yến tự nguyện lưu lại Lạc Hồn cốc, còn Tiêu huynh, Yến Yến không có quyền níu chân người. Lão nhìn sang Tiêu Lân. Tiêu Lân nói : - Khi nào rời khỏi đây vãn bối sẽ thỉnh thị tiền bối. - Ta không cản tiểu tử. Lão nhìn lại Yến Yến : - Nha đầu. Nếu ngươi không chê lão phu là kẻ phế nhân tàn tật. Lão phu sẽ nhận ngươi làm nghĩa nữ. Yến Yến quì ngay lên đối mặt với Mạc Cự : - Yến Yến từ nhỏ đã mồ côi. Nay được nghĩa phụ nhận làm con. Yến Yến cảm kích vô cùng. Ba lạy này xin được ra mắt nghĩa phụ. Nàng nói rồi sụp lạy lão Mạc. Nhận ba lạy của nàng, đôi mắt lão Mạc rưng rưng rướm lệ. Vẻ hoan hỷ lộ hắn trên mặt lão. Lão xúc động nói : - Nghĩa nữ. Tiêu Lân nhìn hai người. Vẻ xúc động của lão Mạc cũng khiến chàng chao lòng, ngây ngất một niềm hoan hỷ không tả được. Tiêu Lân nghĩ thầm : - “Tử Địa Vô Luân cuối cùng trở thành Lạc Hồn cốc và sinh lộ của mình và Yến Yến”. Ba người quây quần với nhau thật vui. Họ vừa uống vừa cất những tràng tiếu ngạo vô cùng khấn khích cho đến khi vò rượu vơi dần và cạn sạch thì lão Mạc cũng chếnh choáng. Lão nói : - Ta say rồi. Phải vào trong đây. Tiêu Lân liền xốc lão lên lưng : - Vãn bối đưa tiền bối vào. - Tốt. Tiêu Lân cõng lão trên lưng bước vào thảo xá. Lão ghé miệng vào tai chàng : - Tiểu tử ngươi lém lỉnh lắm. Sự lém lỉnh của ngươi khiến lão thích ngươi trở thành hiền tế của lão. Bây giờ lão đã có ái nữ rồi, thì ngươi phải là hiền tế của lão phu. Một khi ngươi là hiền tế thì không bao giờ rời khỏi Lạc Hồn cốc này đâu. Ba người chúng ta sẽ sống ở đây đến suốt đời.