Giang hồ dị giới
Chương 27 : Thân phận thật sự. (1)
Quảng Mục Thiên thi triển khinh công chạy như bay, chân không chạm đất, chẳng mấy chốc đã đi được một quãng khá xa. Đến đây, chợt cước bộ của hắn chậm lại, sợ rằng Đan Tâm phía sau đuổi theo không kịp.
Nào ngờ, Quảng Mục Thiên vừa hơi chùn chân một tý thì sau lưng đã truyền đến tiếng gió ù ù. Hắn vội vàng nghoảnh lại xem thì không khỏi một trận kinh ngạc. Phía sau chính là đại ma đạo sư Đan Tâm, hiện nàng đang ngồi trên quyền trượng, ngự không mà bay trông bộ dáng nhạn hạ vô cùng.
Thấy vậy, trong lòng Quảng Mục Thiên thầm nghĩ:
"Quả nhiên ma pháp cũng không phải dạng tầm thường. Công phu ngự không khó như vậy mà cô ta lại dễ dàng thi triển ra. Hơn nữa, đã đi một quãng xa như vậy rồi mà vẻ mặt vẫn thản nhiên như không. Xem ra ta còn có chút khinh thường ma pháp rồi."
Hắn liền buột miệng khen:
"Ma pháp của cô nương quả là lợi hại!"
Miệng thì nói chứ chân vẫn không hề chậm lại, hiển nhiên trình độ khinh công đã đến mức thượng thừa.
Đan Tâm nghe khen vậy thì trên mặt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng chỉ hứ một tiếng chứ không dám đáp lại. Quảng Mục Thiên chỉ nhìn bề ngoài mà đoán mò, nào biết được rằng hiện tại Đan Tâm đang vô cùng khó chịu. Ngự không được xếp vào hàng các loại ma pháp cao cấp bậc nhất, chỉ có ma đạo sư trở lên mới có thể thi triển được. Tuy bề ngoài nhàn nhã, nhưng bên trong phải không ngừng thúc dục ma lực đẩy vào quyền trượng. Chỉ cần mở miệng đáp trả lập tức ma lực trong cơ thể liền tán loạn, tuy không dẫn đến trọng thương, nhưng tốc độ sẽ lập tức chậm lại.
Trong lòng nàng hừ một tiếng, thầm chửi:
"Hừ, ta không mắc lừa tên gian tặc ngươi đâu. Muốn ta chậm lại để thoát thân sao?"
Quảng Mục Thiên không hề biết rằng, một câu nói khen của mình lại bị đối phương suy luận thành ra như vậy, lại còn bị gắn một danh hiệu là "gian tặc". May thay, những lời này chỉ là Đan Tâm tự nói với lòng mình mà thôi nên hắn không thể nào nghe được.
Hai người kẻ chạy, người bay chẳng mấy chốc đã tiếp cận cổng thành Tuyết Nguyệt. Binh lính gác cổng vừa thấy hai bóng người nhanh quỷ dị từ đằng xa tiếp cận đến còn tưởng là ma thú. Lập tức tiếng huyên náo, tiếng còi inh ỏi vang lên, cổng thành két một tiếng liền đóng chặt lại. Hơn chục binh lính cầm trường mâu, khiên giáp đầy đủ dàn thành hai hàng đứng chắn trước cổng thành hộ vệ. Phía trên tường thành cũng có binh lính, bọn họ một tay cầm cung, tay kia cầm bó tiễn. Chỉ cần hai ma thú kia lại gần lập tức giương cung lên bắn.
Cùng lúc đó, Quảng Mục Thiên vừa chạy đến gần cổng thành thì đột nhiên thấy cổng thành đóng lại. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì phía trước hơn chục mũi tiễn phóng nhanh đến, mang theo kình phong vô cùng sắc bén. Quảng Mục Thiên lập tức vung tay lên, một luồng cương khí bắn nhanh ra, hất văng những mũi tên kia đi. Đồng thời, Đan Tâm phía sau cũng đã bay lại gần. Nàng lập tức nhảy xuống quyền trượng, quát lớn:
"Mấy tên mù kia, còn không thấy Đan Tâm đại ma đạo sư ta đây hay sao mà còn dám phóng tiễn. Thật là vô lễ!"
Tên chỉ huy của đám lính kia từ khi thấy hai cái bóng kia đến gần liền biết đó không phải là hai con ma thú rồi. Bây giờ lại nghe một kẻ trong đó tự xưng là Đan Tâm đại ma đạo sư thì trong lóng quýnh lên, hoảng sợ quát mấy tên cấp dưới:
"Mau thu hồi vũ khí, mau thu hồi cung thủ..."
Đại ma đạo sư thân phận cao cao tại thượng không phải nói lại nữa rồi, trên đại lục này vốn chỉ có bảy người mạnh nhất. Bọn họ đều đại diện cho một đế quốc riêng. Danh tiếng, quyền lực không dưới vua chúa. Thảo nào đám lính kia nghe xong liền hoảng sợ như vậy.
Chẳng mấy chốc, cổng thành đã được mở ra. Quảng Mục Thiên chẳng để ý đám lính đang quỳ mọp xuống đất run như cầy sấy kia, mà trực tiếp đi thẳng vào. Đan Tâm cũng muốn trách mắng đám lính vô lễ, nhưng hiện tại thần thú đối với nàng quan trọng hơn, nên chỉ đành bĩu môi mà bước theo hắn.
"Ngươi bây giờ muốn đi đâu?"
Đan Tâm chợt hỏi.
Quảng Mục Thiên đáp:
"Đến chỗ tướng quân Hoàng Bá Đạo. À... Mà ta không biết đường đến đó, ngươi dẫn ta đi đi!"
Đan Tâm nghe đến Hoàng Bá Đạo thì nhíu mày, khó chịu đáp:
"Ngươi muốn tìm hắn làm gì? Ta không dẫn ngươi đi đâu."
Quảng Mục Thiên cười một tiếng, vỗ nhẹ tay vào túi rồi nói:
"Ha hả... Thật không đó!? Thần thú hiện đang ở trong tay ta nha. Muốn có được nó, phải xem thái độ của ngươi như thế nào đấy."
Đan Tâm nghe xong thì thở phì phì, hiển nhiên đang rất giận, chỉ nghe nàng nói:
"Hừ hừ... Được lắm, bổn đạo sư chịu thua ngươi rồi. Nhưng nói trước, ta chỉ dẫn ngươi đến chỗ của hắn mà thôi đấy, rồi ngươi tự mình mà vào."
Nói rồi bước lên trước dẫn đường.
Quảng Mục Thiên vội đuổi theo, song hành cùng Đan Tâm, cười hỏi:
"Không biết ngươi và lão Hoàng kia có xích mích gì sao? Sao mà nghe đến lão ta là lại tức giận vậy."
Đan Tâm chẳng thèm để ý, chỉ đáp:
"Đó không phải là chuyện của ngươi. Tốt nhất đừng quan tâm nhiều thì hơn. À... Mà quên, ta chưa biết tên của ngươi là gì?"
"Tên ta ư? Quảng Mục Thiên."
Đan Tâm nghe cái tên này thì hơi nhíu mày một tý, dường như nàng đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng nhất thời chưa thể nghĩ ra.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bởi vì tò mò đến thân phận của mình. Nên từ đầu tới cuối, Quảng Mục Thiên liên tục hỏi những đặc điểm của người tộc Elf. Bất quá, kiến thức của Đan Tâm cũng vô cùng phong phú, dường như không có điều gì mà nàng không biết, cứ thế mà rành mạch trả lời từng câu một. Đan Tâm một mặt là bởi vì kinh sợ trước thực lực mà Quảng Mục Thiên thể hiện ra lúc còn ở bãi đất trống kia, mặt khác bên cạnh hắn còn có thần thú, nên những câu hỏi của hắn trả lời rõ ràng từng chút một. Chỉ sợ không vừa ý của Quảng Mục Thiên liền không thể tiếp cận được thần thú. Phải biết rằng, thần thú một khi đã nhận chủ thì cực kỳ trung thành, muốn lay động nó trước hết phải dành được thiện cảm của cả chủ nhân nó nữa. Nên Đan Tâm chỉ đành chịu ủy khuất mà đi theo.
Một lúc sau, hai người đã đến trước cổng tòa phủ tướng quân. Đan Tâm lập tức dừng lại, nói:
"Kia chính là chỗ của Hoàng Bá Đạo đấy, ta chỉ dẫn ngươi đến đây thôi. Ngươi đi vào đi, ta sẽ đợi ở bên ngoài."
Quảng Mục Thiên gật đầu cảm ơn rồi tiến đến gõ cửa. Rất nhanh chóng, một tên gia nhân chạy ra mở cửa, vừa thấy một thanh niên bên ngoài liền lên tiếng hỏi:
"Không biết cậu là ai? Gõ cửa phủ tướng quân có việc gì chăng?"
Quảng Mục Thiên liền đáp:
"Tại hạ Quảng Mục Thiên, muốn gặp Hoàng tướng quân để nói chuyện. Có thể dẫn ta đi gặp ngài ấy được không?"
Tên gia nhân kia nghe xong thì giật mình, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức đổi vẻ cung kính đáp:
"Thì ra là Quảng Mục Thiên đại nhân. Hoàng tướng quân có từng dặn dò nếu ngài đến thì phải tiếp đón chu đáo. Không ngờ ngài lại đến sớm như vậy, bọn tiểu nhân đón tiếp không chu đáo. Thật là có lỗi."
Quảng Mục Thiên kinh ngạc, không nghĩ Hoàng Bá Đạo lại dặn dò gia nhân trước như vậy, bèn cười nói:
"Hoàng tướng quân cũng thật là chu đáo. Ta đến mà không báo trước mới thực sự là có lỗi."
Tên gia nhân đứng vội nép sang một bên ra dáng mời:
"Mời đại nhân vào phủ uống chén trà. Hiện tại Hoàng tướng quân đang có công vụ trong quân đội nên không ở trong phủ. Chỉ một lát nữa sẽ về ngay, đại nhân chịu khó đợi chốc lát."
Quảng Mục Thiên nghĩ đợi một lát chắc cũng chẳng sao, dù gì thời gian vẫn còn nhiều. Hắn liền theo gia nhân vào trong phủ. Tên gia nhân dẫn hắn vào trong phủ rồi nhanh chóng gọi người đi thông tri cho Hoàng Bá Đạo.
Vừa bước vào trong, Quảng Mục Thiên liền thấy phía đại sảnh có hai người. Trong đó có một người thu hút ánh mắt của hắn. Đó chính là một thiếu nữ, chỉ thấy nàng có mái tóc màu đỏ như lửa, làn da trắng ngần như tuyết, dung mạo thật tuyệt mĩ vô cùng, dù cho không có vẻ dịu dàng như Nạp Lan Như Ngọc hay vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành như Ngọc Ngưng Nhi, nhưng lại sở hữu riêng được một cỗ ngạo khí, tạo nên mị lực đặc trưng của nàng. Nàng một thân người mặc hỏa hồng kỳ giáp bó sát thân, trên tay cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm tản mát ra hỏa hệ ma pháp nồng nặc, hiển nhiên chính là một ma pháp khí. Thực chất mà nói, Quảng Mục Thiên không hề cảm nhận được hỏa hệ ma pháp đang dao động trên thanh kiếm kia, hắn chỉ dựa vào những luồng năng lượng ba động xung quanh nó rồi đoán ra. Năng lượng của nó tương tự như thanh kiếm hệ hỏa mà hắn đã từng mua, hiện đang vứt ở một xó xỉnh nào đó cũng chẳng biết.
Quảng Mục Thiên ánh mắt quét qua quan sát thiếu nữ, mục quang cuối cùng dừng lại ở giữa khe núi bị áo giáp bó chặt kia. Người ta thường nói: "Đàn ông đích thực, nhìn ngực đầu tiên." Nếu đã là đàn ông thì Quảng Mục Thiên cũng không ngoại lệ. Hắn thầm đánh giá, vòng một của thiếu nữ này thật là lớn, so ra với thiếu nữ bí gặp ở trong khách điếm kia còn lớn hơn vài phần. Nguyên Quảng Mục Thiên lớn lên ở ma giáo, nên những thứ như "Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động."* không hề được dạy dỗ.
⚠ Chú thích: *(Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động: Không hợp lễ thì không nhìn, không hợp lễ thì không nghe, không hợp lễ thì không nói, không hợp lễ thì không hành động.)
Thiếu nữ bị nhìn chòng chọc như vậy thì run lên, nhãn thần sắc bén quét đến, chỉ thấy Quảng Mục Thiên với đôi mắt dâm đãng đang nhìn thẳng vào ngực của nàng. Thiếu nữ giận lắm, hừ lạnh một tiếng, trên người lóe lên quang mang hỏa sắc, nhãn thần tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Quảng Mục Thiên.
Võ giả cực kỳ nhạy bén với sát khí, Ánh mắt thiếu nữ thay đổi liền khiến Quảng Mục Thiên giật mình tỉnh lại. Hắn nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ mang đầy nộ ý, liền hiểu ra vừa rồi ánh mắt mình quả thực đã phi lễ với nàng, bèn nở một nụ cười biểu thị thiện ý. Nào hay nụ cười đó trong mắt thiếu nữ trở thành dâm tiếu.
Cô gái giận dữ hừ một tiếng, quát:
"Hừ! Dâm tặc!"
Khóe mắt Quảng Mục Thiên giật giật vài cái, hôm nay là lần thứ hai trong ngày hắn bị mắng là dâm tặc rồi. Lần đầu là trong khách điếm, lần hai lại ở nơi này, tất cả đều là vô ý mà thôi. Trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ từ khi tới thế giới này tính cách của mình thay đổi nhiều vậy sao?
Còn đang định lên lời giải thích thì trước mặt Quảng Mục Thiên đột nhiên hiện lên một quả cầu lửa đỏ rực. Hơi nóng phả vào mặt nóng rát vô cùng, nếu không phải có Kim Cang Bất Hoại Thân thì chắc cầu lửa chưa phóng đến thì da của hắn đã cháy khét hết cả rồi. Quảng Mục Thiên mặc dù kinh ngạc vô cùng nhưng không vì thế mà hoảng loạn. Hàn băng ngọc kiếm trong tay vung lên, hàn khí tỏa ra lạnh thấu xương. Hỏa cầu cự đại kia chưa kịp phóng đến liền lập tức đã tắt ngúm. Hàn băng ngọc kiếm vốn là vật chí âm chí hàn trong thiên hạ, được xếp vào Bát Đại Kỳ bảo của võ lâm thì chút nhiệt khí kia làm sao sánh kịp. May là Quảng Mục Thiên sử kình vừa phải, chỉ thúc dục hàn khí phóng ra đủ dập tắt hỏa cầu kia mà thôi, nếu không thì cả phủ tướng quân này chắc trở về thời kỳ đồ đá mất.
Đến lúc này, Quảng Mục Thiên mới biết người ra tay chính là cô gái trước mặt. Nàng cầm trong tay một thanh kiếm, lưỡi kiếm còn phảng phất những tia lửa nóng rực. Nếu nhìn sơ qua, không ai lại nghĩ cô gái nóng bỏng trước mặt này lại ra tay đột ngột mà lại ác độc như thế. Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:
"Chiêu vừa rồi thật nguy hiểm. Nếu phải là một cao thủ bình thường dính chiêu đó ắt giờ này đã trở thành món thịt nướng rồi."
Nhưng Quảng Mục Thiên không biết được rằng, đòn hỏa cầu mà cô gái kia vừa thi triển chẳng qua chỉ là một trung cấp ma pháp mà thôi. Bất kỳ một trung cấp ma pháp sư nào trở lên đều có thể đỡ được. Khác với cách đánh đấm của võ lâm giang hồ, ma pháp sư đều là công kích từ xa, tuy bị động nhưng bù lại lực công kích mạnh mẽ vô cùng. Quảng Mục Thiên lại đi so sánh công phu quyền cước của một nhân sĩ võ lâm bình thường với sức công kích của ma pháp thì quả thực chênh lệch khá lớn.
Thiếu nữ kia bị ánh mắt của hắn nhìn như vậy thì bị lửa giận công tâm, trong cơn xấu hổ liền thi triển ra trung cấp ma pháp Liệt Diễm cầu bắn đến. Nàng phóng hỏa cầu ra rồi mới hối hận trong lòng là mình ra tay quá nặng, nếu đó là người thường sẽ bị hỏa cầu đánh chết rồi. Đây lại còn là phủ tướng quân Hoàng Bá Đạo. Nếu giết người ngay tại đây thì không khỏi có chút không ổn. Nhưng hối hận thì cũng đã quá muộn. Nàng niệm chú chưa đến hai giây, hỏa cầu đã bắn đến người thanh niên trước mặt rồi.
Tưởng chừng như Liệt Diễn cầu sẽ thiêu trụi hắn, nhưng trái ngược với suy nghĩ đó. Hỏa cầu bắn đến liền bị Quảng Mục Thiên dễ dàng hóa giải, khiến nàng cả kinh trong lòng.
Chỉ thấy tiếp theo, Quảng Mục Thiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng bước đến. Quanh người hắn tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Ngay cả một người luyện ma pháp hệ hỏa như nàng cũng lạnh run bần bật, hai hàm răng không tự chủ được mà chấn cạch cạch vào nhau.
Bỗng, một bóng đen thấp thoáng, ai đó đã lạng đến cạnh hắn, nghe soạt một tiếng. Quảng Mục Thiên chợt thấy sau cổ lạnh ngắt, một vũ khí sắc bén lạnh toát kề vào, rồi có giọng nói lạnh lùng cất lên:
"Tiến thêm một bước - Sát!"
Diễn biến tuy đột ngột nhưng cũng không khiến Quảng Mục Thiên kinh ngạc cho lắm. Vốn hắn từ khi bước vào đây thì đã có thể cảm nhận được trong hai người phía trước thì có một người là cao thủ võ học rồi (Một là cô gái kia, một là hắc y nhân che mặt.) Bị một người trong đó đột nhiên lao đến kề kiếm vào cổ cũng không ngoài dự đoán của hắn. Nếu muốn tránh né thì quả thực quá dễ dàng. Quảng Mục Thiên chỉ cười khẩy một tiếng, mục quang nhìn thẳng vào hắc y nhân kia, lạnh nhạt hỏi:
"Nếu như theo lời ngươi, ta tiến thêm một bước thì ngươi sẽ giết ta hay sao?"
Hắc y nhân nghe hỏi vậy, liếc mắt nhìn Quảng Mục Thiên một cái, thấy thần quang lấp loáng như điện chớp của hắn chiếu đến, bất giác trong lòng ngấm ngầm sợ hãi, thầm nhủ: "Ánh mắt người này thật sắc bén".
Quảng Mục Thiên thu hồi tinh quang trong mắt, ngón tay chỉ về hồng y thiếu nữ phía trước, lên tiếng chất vấn:
"Cô ta vừa rồi không nói một lời liền ra tay đánh ta. Nếu không phải ta có chút bản lĩnh liền chết rồi ư? Chẳng lẽ ta lại không được phản đòn hay sao? Trên đời làm gì có đạo lý nào như thế?"
Hắc y nhân kia mới rồi bị ánh mắt sắc bén của Quảng Mục Thiên nhìn qua, trong lòng còn sợ, quay sang nói:
"Là lỗi của tiểu thư nhà ta, nhưng chức trách của ta chính bảo vệ tiểu thư nên không thể để ngươi làm hại đến người. Mong lượng thứ!"
"Hừ... Ta cứ tiến đến đây, xem ngươi làm được gì!"
Quảng Mục Thiên chỉ cười khẩy một tiếng, rồi nhẹ nhàng tiến lên trước một bước. Nhưng một bước này cũng chính là lời khiêu khích hắc y nhân phía sau, theo như lời hắn nói, nếu như Quảng Mục Thiên dám tiến thêm một bước sẽ chết. Nào ngờ, Quảng Mục Thiên chẳng thèm để ý, cứ thế mà tiếp tục tiến lên, đây chính là lời khiêu khích trắng trợn.
Hắc y nhân tuy mới vừa rồi còn sợ, nhưng đối diện với lời khiêu khích trắng trợn như vậy cũng không khỏi tức giận, liền vung kiếm chém xuống.
Đáng lý ra, với khoảng cách gần như thế này, Quảng Mục Thiên phải tung người về trước hoặc nhảy sang một bên để tránh khỏi cú chém của hắc y nhân, hoặc là vung kiếm đón đỡ... Nhưng hắn lại đột ngột quay người lại phía sau, các ngón tay thu về, chỉ còn ngón trỏ hóa thành chỉ pháp đâm tới.
Lúc này, tay kiếm của hắc y nhân đang lướt nhanh đến. Chỉ pháp của Quảng Mục Thiên đột nhiên phóng ra nhắm vào huyệt Thái Uyên ở cổ tay hắc y nhân mà đâm tới.
Thế kiếm của hắc y nhân lướt như vậy chính là là tự đưa cổ tay hắn về phía ngón tay của đối phương. Nếu y cứ tiếp tục chém xuống ắt bị ngón tay của Quảng Mục Thiên đâm trúng.
Tên hắc y nhân kia hiển nhiên cũng là một tay kiếm thuật thuộc dạng cừ. Hắn tưởng nhát kiếm của mình địch nhân khó lòng tránh khỏi. Ngờ đâu đối phương lại xoay người lại, ngón tay thuận đà mà nhằm đâm vào cổ tay hắn. Trong khoảnh khắc này, hắn nghĩ tới nếu như trên ngón tay của Quảng Mục Thiên có gia trì ít nội lực thì cổ tay mình chắc chắn sẽ bị chặt đứt rồi.
Trước chiêu số bất ngờ như vậy, lập tức hắc y nhân thu chiêu về, lưỡi kiếm sắp chém xuống liền biến chiêu, xoay một vòng tạt ngang hông của Quảng Mục Thiên chém đến.
Biến chiêu tuy mau lẹ vô cùng nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Quảng Mục Thiên. Hắn cũng lập tức biến chiêu, ngón tay đang đâm ngang, liền thuận đà quay ngang, đâm thẳng nhắm vào huyệt Cưu Vĩ trước ngực hắc y nhân.
Nếu là một người học võ ắt hiểu sự nguy hại khi bị điểm trúng huyệt này. Cưu Vĩ nằm trên rốn khoảng bảy thốn, nếu bị điểm trúng có thể gây chấn động tim, ứ máu, dẫn đến tử vong. Ðứng ngoài coi chiêu này tựa hồ là phép đánh liều mạng để hai bên cùng chết. Nhưng nếu xét ra, tốc độ của Quảng Mục Thiên thì hắc y nhân kia làm sao mà sánh kịp. Lưỡi kiếm của y chưa chém đến hông thì chỉ của Quảng Mục Thiên đã điểm trúng ngực hắn rồi. Trên giang hồ, chuyện ra chiêu sau mà đến trước cũng không phải là hiếm.
Trong đôi mắt của hắc y nhân thoáng hiện lên vẻ kinh dị. Kiếm mới đi được nửa đường vội hồi về đón đỡ. Lưỡi kiếm khoa lên trước mặt thành một vòng ngân quang sáng chói chém vào đầu ngón tay của Quảng Mục Thiên. Chỉ cần ngón tay của hắn tiến thêm một tý nữa thôi là sẽ bị lưỡi kiếm cắt phăng đi, đồng thời thân hình cấp tốc nhảy lùi về sau. Quảng Mục Thiên cũng không thừa cơ mà truy kích, chỉ đứng yên tại chỗ.
Hai người chỉ trong tích tắc kẻ công, người thủ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Chỉ qua vài chiêu đã biết kẻ cao người thấp như thế nào rồi.
Hắc y nhân ổn định thân hình rồi mới thở phù ra một hơi, lòng thầm nghĩ:
"Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu chậm chút nữa thôi thì mình mười phần chết chín phần rồi. Kẻ này chiêu thức thật tinh kỳ, nhưng tuổi còn trẻ như vậy, chắc khí công cũng chẳng cao. Cùng lắm chỉ ở mức Đấu Vương mà thôi. Nếu hắn cố ý không giảng hòa thì ta thử đấu khí công với hắn xem sao."
Nghĩ được vậy, hắc y nhân bèn chắp tay hành lễ, nói:
"Các hạ võ công thật lợi hại, ta xác thực không thể bằng được. Các hạ có thể nể mặt chúng ta đều là nhân sĩ võ lâm mà bỏ qua lần này được không? Tại hạ cảm kích vô cùng."
Quảng Mục Thiên nghe giọng của hắc y nhân kia vô cùng trong trẻo, thánh thót, tựa như là nữ nhân, bèn đáp:
"Muốn ta bỏ qua ư? Đâu có dễ dàng như vậy. Ít nhất, ta cũng cần một lời xin lỗi."
Hắc y nhân nghe vậy thì mừng lắm, vội nói:
"Vậy tại hạ thay mặt chủ công xin lỗi các hạ. Mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi."
Hắc y nhân còn chưa dứt lời thì thiếu nữ kia đã hùng hùng hổ hổ tiến đến, giận dữ quát:
"Hừ... Xin lỗi cái gì mà xin lỗi... rõ ràng là ngươi phi lễ ta trước. Còn dùng ánh mắt dâm đãng kia mà nhìn... nhìn... ta... lại còn bắt ta xin lỗi ư!"
Quảng Mục Thiên lạnh nhạt nói:
"Ta nhìn ngươi thì ngươi có thể tự ý mà giết người hay sao!? Hay lắm, giờ ta cởi đồ ra cho ngươi nhìn, sau đó ta lập tức giết ngươi được hay chăng?"
Nói đến đây, nhãn thần lạnh lùng nhìn về thiếu nữ. Khí thế tỏa ra chỉ nhằm nàng mà trùng kích đến.
Thiếu nữ chỉ thấy trước mặt tối sầm lại, khí thế phóng đến làm nàng cơ hồ nghẹt thở.
"Dừng lại!"
Hắc y nhân quát lớn một tiếng, huy kiếm đâm đến bối tâm của hắn.
Quảng Mục Thiên không thèm quay lại, nghe tiếng gió mà đoán hướng kiếm, tả chưởng đánh về sau theo thế thần long bãi vĩ. Hắc y nhân bị chưởng phong quật trúng, loạng choạng ngã nhào xuống đất. Nhưng hắc y nhân biến chiêu thật nhanh, tay đẩy một cái người phóng vọt lên, giơ kiếm điểm huyệt đạo trên đầu gối Quảng Mục Thiên.
Quảng Mục Thiên hừ một tiếng, giơ chưởng đánh xuống đầu hắc y nhân. Chưởng lực cương mãnh hùng hồn, tưởng chừng như có thể phá bia chặt đá. Hắc y nhân không dám khinh thường, lưỡi kiếm vòng lên bảo hộ đỉnh đầu. Nhưng chưởng của Quảng Mục Thiên nào phải đơn giản, kình phong tạt đến cũng khiến hắc y nhân đầu váng mắt hoa phải vội vã lùi lại.
"Hạ thủ lưu tình..."
Đúng lúc này, phía ngoài cổng một người chạy nhanh đến, chính là Chu Thái phó tướng quân.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
138 chương
60 chương
71 chương
87 chương
119 chương