Giang hồ dị giới
Chương 12 : Dong binh công hội
Ninh Thái Tài nhìn Quảng Mục Thiên bằng nửa con mắt, bộ dáng cao cao tại thượng, nói:
"Lính mới! Linh thú của ngươi ta để ý. Ra giá đi."
Mặc dù là hắn hỏi mua, nhưng trong lời nói lại giống như ra lệnh, bắt buộc người khác phải làm theo.
Quảng Mục Thiên chỉ nhíu mày chứ không đáp lại. Trước đây, trên giang hồ nào có ai dám đứng trước mặt hắn mà dám ăn nói như vậy. Nếu không phải Hoàng Bá Đạo khuyên nhủ, không nên sử dụng võ công nơi đông người, thì chắc chắn bây giờ, mấy tên đứng trước mặt kia đã sớm trở thành một cái xác không hồn rồi.
Đi bên cạnh Ninh Thái Tài có hai tên đồng bọn, đang tỏ ra rất thích thú khi người gặp nạn. Một tên trong đó đứng ra nói:
"Ngươi biết đây là ai không? Là binh đoàn trưởng thứ năm của Huyết Thệ Kỵ Sỹ đoàn. Linh thú của ngươi được đoàn trưởng để ý là phúc mấy đời đó."
Ninh Thái Tài được đồng bọn nịnh bợ, trong con mắt đầy vẻ hưởng thụ.
Quảng Mục Thiên liền đưa mắt quan sát, thấy nơi hông hai kẻ đằng sau giắt dong binh lệnh, bề ngoài màu đen, chắc được làm bằng thiếc, còn tên muốn mua linh thú kia lại làm bằng đồng. Trên mặt lệnh bài là hình hai thanh kiếm đan chéo vào nhau. Hiển nhiên, bọn này đều là những chiến binh.
Thì ra tên đứng trước mặt này là chiến binh cấp đồng, hai kẻ phía sau là cấp thiếc, cao hơn hắn đến hai cấp. Thảo nào càn rỡ đến như vậy. Quảng Mục Thiên cũng không thèm chấp nhặt, cười thầm trong lòng, bàn tay giơ lên, năm ngón tay xòe ra.
Ninh Thái Tài thấy vậy, hiểu ý, ánh mắt ra hiệu cho hai tên đi cùng. Lập tức, một tên thò tay vào túi, móc ra một nhúm đồng vàng, nói:
"Đây! năm đồng vàng. Hủy giao ước đi."
Tiểu Lôi là thần thú, tính cách đã vốn cao ngạo, thấy có kẻ dùng "năm" đồng vàng để mua nó. Sao không giận cho được? Đang định nổi đóa lên, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Quảng Mục Thiên, Tiểu Lôi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nào dám bất mãn thêm, chỉ kêu "chít" một tiếng rồi ngoan ngoãn nhịn xuống. Chủ nhân nó chưa cho phép nói thì không được nói a, nó không muốn bị gõ đầu nữa. Tiểu Lôi không hiểu sao, mỗi lần chủ nhân gõ đầu, rõ ràng không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng lại như cầm thiết chùy mà gõ vào, cực kỳ đau a.
Ninh Thái Tài thấy biểu hiện vừa rồi của Lôi Thú, nụ cười đắc ý trên mặt đột nhiên tắt ngúm. Thay vào đó là một bộ mặt ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng.
Con Ma Thú này có linh trí?
Nếu lúc trước, ý định của Ninh Thái Tài chỉ là ra uy một phen mà thôi. Nhưng bây giờ lại khác, hắn nhất quyết phải có được con ma thú này. Ma thú nhận chủ đã hiếm, ma thú có linh trí lại còn hiếm hơn. Nếu cố gắng bồi dưỡng, sau này chắc chắn sẽ đạt thành tựu không nhỏ.
Thấy tên kia lấy ra năm đồng vàng, Quảng Mục Thiên lắc đầu, cười nói:
"Hình như ngươi hiểu nhầm ý của ta."
Tên kia trừng mắt, chửi:
"Hử! Tên này láo..."
Ninh Thái Tài tiến lên, cắt ngang lời nói của tên đồng bọn, dứt khoát nói:
"Năm ngàn đồng vàng!"
- Năm ngàn!
Tất cả mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên, chẳng lẽ Ninh Thái Tài hôm nay bị đá văng vào đầu? Nên thần trí không được tỉnh táo? Đời nào một kẻ chuyên đi bắt nạt người khác mà lại dám chi ra năm ngàn đồng vàng để mua một con ma thú nhỏ bé kia? Chẳng lẽ nó có gì đặc biệt? Tất cả đều nghĩ, lần này chắc chắn tên lính mới kia sẽ đồng ý.
Nhưng đối lập với suy nghĩ của mọi người, Quảng Mục Thiên lại lắc đầu, cười:
"Ngươi vẫn chưa hiểu?"
Ninh Thái Tài nhíu mày, khó chịu nói:
"Đừng rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt. Ý của ngươi là gì?"
Quảng Mục Thiên mỉm cười, chậm rãi nói:
"Ý của ta là... Năm... trăm... vạn... đồng... vàng."
"..."
- Năm trăm vạn!?
Một câu nói này khiến toàn sảnh đang nhốn nháo trở nên im bặt. Tên này thật liều lĩnh, quá liều lĩnh, dám đùa bỡn cả binh đoàn trưởng Huyết Thệ Kỵ Sỹ đoàn?
"Ngươi dám giỡn mặt với ta!?."
Ninh Thái Tài trong con mắt chứa đầy tức giận. Tên này thật to gan, dám trêu đùa hắn? Nếu không giáo huấn một trận, hỏi sau này đi trên đường hắn còn mặt mũi nào?
Ninh Thái Tài đặt tay vào chuôi kiếm toan rút ra.
Cuối cùng cũng động thủ.
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên:
"Rất có khí phách!"
"..."
Mọi người ngạc nhiên, nhìn về hướng giọng nói đó. Chỉ thấy, đó là một người đàn ông to lớn, râu tóc xồm xoàm gần như che hết đi khuôn mặt của gã. Sau lưng hắn đeo một thanh cự kiếm to lớn, nếu chỉ nhìn vào thanh kiếm thôi cũng đủ khiến một dong binh bình thường phát hoảng. Bên ngực của hắn là tấm huy hiệu sáng lóa, cấp bạc của chiến binh.
Ninh Thái Tài thấy người này thì có vẻ hơi giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ cao ngạo, nói:
"Đinh Phong! Đây không phải là việc của ngươi. Mau biến đi chỗ khác."
"Là Đinh Phong! Thành viên của Ngân Nguyệt dong binh đoàn."
Một người trong sảnh không tự chủ được, thốt lên.
Người tên Đinh Phong, tiến đến chắn trước Quảng Mục Thiên, nói:
"Ngươi không nghe thấy vị huynh đệ này ra giá sao!? Chẳng lẽ không trả nổi tiền liền muốn động thủ? Người của Huyết Thệ kỵ sỹ đoàn thật uy phong a."
Ninh Thái Tài hừ một tiếng, nói:
"Không phải việc của ngươi. Mau tránh ra chỗ khác."
Đinh Phong vẫn không nhúc nhích một chút nào, thong thả nói:
"Ta cứ đứng đây đó! Xem kẻ nào dám động thủ!?"
Ninh Thái Tài hừ lạnh một tiếng, nói:
"Hừ... Một cái Ngân Nguyệt dong binh đoàn nhỏ nhoi mà dám đối chọi với bọn ta sao?"
Ở đây, tất cả mọi người đều biết, Ngân Nguyệt Dong binh đoàn, thực sự có rất ít thành viên. Nhưng họ lại rất nổi tiếng, tất cả thành viên của Ngân Nguyệt dong binh đoàn đều là tinh anh. Tuy chỉ có mười người, nhưng trong đó thì bảy người cấp bạc, ba người cấp đồng. Binh đoàn trưởng cấp bạc của Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn cộng lại cũng chưa chắc đã bằng được a...
Đinh Phong không chịu thua, đáp:
"Nhỏ thì sao? Binh cốt tinh không cốt nhiều. Dong binh đoàn bọn ta đều là những chiến binh tinh nhuệ. Không giống với các ngươi, chỉ là một lũ tạp nham."
"Được... được... ngươi được lắm. Xem như các ngươi may mắn, nhưng không có lần sau đâu. Hãy nhớ đấy! Chúng ta đi."
Ninh Thái Tài giận dữ, nhưng cũng không làm được gì khác. Hắn không đánh lại được Đinh Phong, chỉ đành nhẫn nhục, cùng đồng bọn quay người rời khỏi.
Đợi Ninh Thái Tài đi khỏi rồi, Đinh Phong mới quay lại, hướng Quảng Mục Thiên, hỏi:
"Huynh đệ không sao chứ?"
"Không có gì! Chỉ là mấy con muỗi vo ve mà thôi."
Đinh Phong cười lớn:
"Ha ha ha... Rất có khí phách."
Dừng một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, Đinh Phong đột nhiên hỏi:
" Huynh đệ Muốn gia nhập dong binh đoàn bọn ta không?"
Oanh!!!
Mọi người ở đây không còn tin nổi vào tai mình nữa. Điều này còn chấn động hơn cả việc Ninh Thái Tài dùng năm ngàn đồng vàng mua ma thú nữa. Lão thiên a... Phó đoàn trưởng Ngân Nguyệt dong binh đoàn đích thân mời một tên lính mới cấp sứ, gia nhập? Tên này phải may mắn đến thế nào cơ chứ? Ai cũng hận kẻ đứng đó tại sao không phải là mình?
Nhưng câu tiếp theo của Quảng Mục Thiên lại làm bọn họ ngã ngửa:
"Gia nhập ư? Để làm gì?"
Đinh Phong cũng không ngoại lệ, bị câu hỏi làm cho choáng váng, lát sau mới đáp:
"Ta thấy huynh đệ mới gia nhập Dong binh đoàn phải không?"
Nói đoạn, nhìn huy hiệu đeo nơi hông của Quảng Mục Thiên, rồi nói:
"Là thám hiểm giả à? Nghề này rất ít người dám nhận lắm."
"Vì sao!?"
"Bởi vì nghề thám hiểm quá ít nhiệm vụ, nên rất khó kiếm ra tiền. Với lại... chẳng có gì thú vị cả."
"Ta không hứng thú với tiền... Ta hứng thú với cái thế giới này hơn."
Quảng Mục Thiên được Hoàng Bá Đạo kể rất nhiều điều về thế giới này. Hắn võ công cao cường, nhưng một thân một mình đã lâu, không người thân thích, sau khi rời bỏ võ lâm, lại chui vào núi để nghiên cứu võ học. Đừng nói thế giới mới này, ngay cả giang hồ hắn cũng chưa một lần thám hiểm qua. Vốn trước đây, hắn cũng rất thích đi du ngoạn đây đó, nhưng hoàn cảnh lẫn thời gian không cho phép. Quảng Mục Thiên cực kỳ hứng thú với một nơi tràn đầy những thứ mới lạ như này, nhiều chủng tộc, nhiều yêu quái (theo quan điểm của Quảng Mục Thiên thì ma thú là yêu quái. Mặc dù đã được Hoàng Bá Đạo nhiều lần nhắc nhở.). Lần này, thế giới này, cuộc sống mới này, hắn quyết định phải sống sao cho đáng sống.
Đinh Phong cũng không miễn cưỡng, chỉ nói:
"Vậy cũng được. Ngươi thử xem nhiệm vụ thám hiểm cấp sứ là gì đi?"
Quảng Mục Thiên theo lời, tiến đến xem cột nhiệm vụ dành cho cấp sứ. Hắn càng đọc càng khó chịu, bởi những nhiệm vụ này... Quả thực... chán phèo. Nào là thu thập thảo dược, tìm thú lạc, tìm đồ bị mất,... mà mỗi nhiệm vụ lại chỉ được cộng một hoặc hai điểm. Ví dụ như nhiệm vụ tìm thú lạc ở đây. Chỉ trả tiền chứ không được cộng điểm. Mới chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngán ngẩm rồi. Thật là thất vọng quá đi. Trong lòng Quảng Mục Thiên thầm chửi Hoàng Bá Đạo:
"Vậy mà hắn bảo nơi này thú vị lắm chứ?"
Hắn liền quay sang hỏi Đinh Phong:
"Tại sao lại toàn mấy cái nhiệm vụ tạm nham thế này? Vậy chẳng khác nào bọn chạy vặt sao?"
Đinh Phong liền giải thích:
"Bởi vì thám hiểm luôn đi cùng với rủi ro. Thường là thám hiểm những nơi chưa được khám phá đến. Dong Binh Công Hội sợ ảnh hưởng tới tính mạng của các thám hiểm giả nên yêu cầu chỉ khi nào cấp vàng mới được nhận nhiệm vụ cấp cao hơn."
"Vậy cấp vàng trở xuống thì chỉ là những nhiệm vụ tạp nham này sao?"
Đinh Phong gật đầu, nói:
"Đúng vậy. Thế mới bảo: Nghề thám hiểm chẳng chút nào thú vị...."
Quảng Mục Thiên không nói gì, bước sang xem những nhiệm vụ cấp vàng. Quả nhiên, đúng như lời Đinh Phong nói. Những nhiệm vụ thám hiểm cấp vàng bên dưới đều có dòng chữ nhỏ: Chưa được khám phá, độ khó 5*.
Thấy hắn trầm ngâm hồi lâu, Đinh Phong lại hỏi:
"Sao rồi? Gia nhập với bọn ta không?"
Quảng Mục Thiên không nghĩ nữa, dứt khoát:
"Được rồi! Ta gia nhập."
Hắn cũng không muốn suốt ngày làm tên chạy vặt a. Đường đường một cao thủ võ lâm lại đi tìm "thú lạc" thì còn mặt mũi nào nữa?
Thấy hắn dứt khoát như vậy, Đinh Phong liền sảng khoái cười một tiếng, bàn tay to lớn thô kệch đưa ra, nói:
"Hay lắm. Dong Binh Đoàn bọn ta là Ngân Nguyệt dong binh đoàn. Ta là phó đoàn trưởng Đinh Phong. Hân hạnh!"
Quảng Mục Thiên bắt tay Đinh Phong, trả lời:
"Ta là Quảng Mục Thiên."
"Vậy Quảng Mục Thiên huynh đệ. Hai ngày sau, chúng ta sẽ tập hợp ở phía tây Tuyết Nguyệt Thành. Bọn ta mới nhận một nhiệm vụ cấp bạc, săn bắt Hỏa Diễm Tê Ngưu. Lúc đó ta sẽ thông báo với Đội trưởng. Đương nhiên, huynh đệ sẽ phải trải qua mấy ngày khảo nghiệm. Nếu vượt qua được thì sẽ chính thức gia nhập."
Quảng Mục Thiên ngạc nhiên:
"Nhưng ta mới cấp sứ? Làm sao có thể nhận nhiệm vụ cấp Bạc được?"
"Chẳng lẽ nữ phục vụ kia không nói cho huynh đệ biết?"
Quảng Mục Thiên lắc đầu.
Đinh Phong bèn giải thích:
"Trong trường hợp một thân một mình thì đương nhiên chỉ nhận nhiệm vụ với cấp độ tương đương. Nhưng nếu gia nhập một dong binh đoàn thì sẽ được nhận nhiệm vụ ngang với cấp của đoàn trưởng. Nhưng số điểm của mỗi nhiệm vụ, người có cấp thấp hơn đương nhiên cũng sẽ nhận được điểm thấp hơn. Ví dụ như một chiến binh cấp đồng, nhiệm vụ bạc săn Hỏa Diễm Tê Ngưu, được cộng hai mươi điểm. Nhưng do là cấp đồng, nên chỉ được cộng một nửa, tức là mười điểm. Cấp thiếc được cộng năm điểm. Còn huynh đệ cấp sứ nên chỉ được cộng ba điểm mà thôi."
Thực chất, nữ phục vụ cũng không phải là không nói với hắn. Chẳng qua là nàng vừa mới thấy một con thần thú ngay bên trong dong binh công hội, nên có phần hoảng sợ, thành ra đầu óc lũ lẫn, quên nói với hắn.
Quảng Mục Thiên nghe vậy, liền hiểu ra. Cũng phải thôi, những người cấp thấp hơn trong trận chiến cũng chỉ góp sức một phần nhỏ, nên sẽ được cộng ít điểm hơn.
Tuy nhiên, nếu so ra với những nhiệm vụ tạp nham ở cột sứ này, thì ba điểm là một con số không hề nhỏ.
Đinh Phong tiễn Quảng Mục Thiên ra khỏi đại sảnh công hội. Trước khi đi, còn không quên dặn dò:
"Vậy hai ngày sau gặp lại. Mục Thiên huynh đệ nhớ cẩn thân một chút. Tên vừa rồi tính cách tiểu nhân, rất có thể sẽ tìm đến trả thù. Nên cẩn thận đề phòng."
"Được. Ta sẽ cẩn thận."
Rời khỏi Dong Binh Công Hội. Thấy trời vẫn còn sớm, hắn thử đi dạo một vòng quanh Tuyết Nguyệt đế quốc.
...
Quảng Mục Thiên cưỡi ngựa không nhanh không chậm. Cứ đi như vậy, chẳng mấy chốc đã cách Dong binh công hội rất xa. Đột nhiên, hắn thấy một cửa hàng lớn, trên đề biển: "Cửa hàng Ma pháp khí."
"Ma pháp khí!? Là binh khí chăng?"
Hắn từng nghe Hoàng Bá Đạo kể rất nhiều về binh khí ở đây, trong lòng có chút tò mò liền tiến vào xem thử.
Nhìn xem trước mắt, cửa hàng mặt tiền rất lớn, trang sức cực kỳ là xa hoa.
Cửa hàng này rộng rãi, ít nhất mấy chục mét vuông, các loại binh khí, khôi giáp, kiếm, đao... đều được bày la liệt lên kệ gỗ, tản ra từng đợt hàn quang.
Nhìn thấy Quảng Mục Thiên tiến đến, một lão bản chừng ba mươi tuổi, cách ăn mặc nam tử ra đón chào, mỉm cười nói:
"Khách quý muốn mua Ma Pháp Khí?"
Thần thái tiếp khách rất cung kính và không a dua, nịnh nọt, làm cho người ta cảm giác rất thoải mái.
"À... Ừ... Xem một chút."
Lão bản lại mỉm cười:
"Trong tiệm Ma Pháp Khí chủng loại rất nhiều, ngài cứ tự nhiên chọn lựa!"
Nói đoạn hơi nghiêng thân.
Quảng Mục Thiên gật đầu, bước dạo một vòng. Thử cầm vài thanh kiếm lên xem, hắn cảm thấy kiếm ở đây rất kỳ lạ, khác hẳn với trường kiếm của võ sĩ giang hồ. Nếu xét ra thì những thanh kiếm ở đây đều khá dài, nhưng thuộc loại bản dày, lưỡi cùn không được sắc bén. Trọng tâm của kiếm lại nằm ở phần thân. Mũi kiếm sắc nhọn, nếu đánh nhau thì dùng để đâm là chủ yếu. Khác hẳn với kiếm của võ lâm nhân sĩ, trọng tâm kiếm nằm ở phần chuôi, lưỡi kiếm mỏng, dễ uốn, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Nếu hai thanh kiếm va chạm vào nhau, Quảng Mục Thiên chắc chắn đến chín phần, kiếm của nhân sĩ võ lâm sẽ bị gãy trước. Tuy nhiên, nếu nó nằm ở trong tay một cao thủ về "khí" thì lại là một chuyện khác.
Quảng Mục Thiên chần chừ hồi lâu rồi chọn ra một thanh kiếm có độ nặng vừa ý bèn mua.
Dù sao thanh Hàn Băng Ngọc kiếm cũng không phải đồ miễn phí, không thể cứ thế mà lấy sử dụng được.
Mặc dù, trước đây, hắn là một cao thủ giang hồ, sở trường là chưởng pháp. Không cần dùng đến binh khí cũng có thể một tay chế địch. Nhưng đây lại là một thế giới khác. Quảng Mục Thiên cũng không khinh thường chút nào. Cẩn tắc vô áy náy. Lỡ như gặp một con "yêu quái" mạnh hơn gấp chục, gấp trăm lần Tiểu Lôi thì sao? Đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp.
Lão bản thấy hắn một hồi lâu mới chọn ra được một thanh kiếm bình thường, thì có vẻ hơi thất vọng. Nhưng dù sao cũng là khách nhân. Liền cười niềm nở:
"Quý khách quả là tinh mắt. Đây là thanh kiếm có khắc Ma Pháp hệ hỏa."
"Ma pháp!?"
Quảng Mục Thiên cầm thanh kiếm lên quan sát kỹ. Quả nhiên, trên lưỡi kiếm có những hình đồ cùng những chữ viết kỳ dị.
Đương nhiên, hắn cũng biết mình không thể kích hoạt ma pháp trên thanh kiếm này. Mà dù sao hắn cũng chẳng cần kích hoạt làm gì. Quay sang hỏi:
"Cái này ta muốn! Bao nhiêu tiền?"
Lão bản nở nụ cười nói ra:
"Kiếm hệ hỏa, khắc ma pháp cổ ngữ cấp thấp. Giá ba mươi đồng vàng. Tiên sinh, ngài thấy thế nào?"
Quảng Mục Thiên cũng không phải là người biết trả giá, dứt khoát gật đầu, cười nói:
"Được!"
Nói rồi móc tiền ra, trả ba mươi đồng vàng.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
138 chương
60 chương
71 chương
87 chương
119 chương