Giang Đông Song Bích
Chương 32 : Người mù
Editor: Vện
Lại một năm thu qua đông đến, tuyết vừa tan, con đầu lòng của Tôn Sách chào đời. Chu Du chọn tên cho nó là Tôn Thiệu. Chu Du cũng đón một bé trai, Tôn Sách đặt tên là Chu Tuần.
“Bên huyện Ngô đưa tin.” Tiểu Kiều nói, “Hôm nay Tôn Lang ra ngoài săn thú rồi sang thăm chúng ta.”
Chu Du nói, “Sao lại đi săn thú, cũng làm cha rồi mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi.”
Tiểu Kiều, “Không biết y tính ở mấy ngày?”
Chu Du nói, “Ta đi sắp xếp, nàng đang ở cữ, cứ nằm nghỉ đi, đừng làm việc nữa.”
Sau lần từ biệt trước đó, đã nửa năm Tôn Sách Chu Du không gặp nhau. Chu Du thấp thỏm, không biết phải nói chuyện thế nào, vừa ho vừa dặn người bày tiệc, quét tước phòng ốc, chờ Tôn Sách.
Qua buổi trưa, Chu Du bứt rứt không yên, không biết Tôn Sách đến đây làm gì, hay là do con nhỏ ra đời, lần trước làm căng quá nên muốn quay đầu. Hoặc chỉ đơn thuần là đến thăm…
Hoặc có lẽ là nhớ hắn.
Chu Du đánh đàn trong phòng, lòng nôn nóng lạ thường. Dây đàn đứt đoạn nhiều lần cũng chẳng buồn nối lại, ho khan mấy tiếng, dựa vào giường ngủ. Được một chốc thì mơ thấy ác mộng, hoảng hốt tỉnh dậy, lại chẳng nhớ nổi đã mơ thấy gì, hắn nửa tỉnh nửa mê ngồi cho đến hoàng hôn.
Thuộc hạ đã bày tiệc rượu, Tôn Sách lại rề rà chưa tới, Chu Du bảo Tiểu Kiều ăn trước, hắn ngồi chờ y.
Khí trời lạnh dần, tuyết bay lất phất, mãi đến lúc lên đèn, rượu đã hâm ba lần, thức ăn nguội lạnh từ lâu. Xem ra Tôn Sách sẽ không đến, Chu Du hậm hực, cũng không muốn ăn cơm.
Đến canh hai, bên ngoài vang tiếng vó ngựa, Chu Du sửa lại vạt áo, đứng dậy nghênh đón. Ánh đuốc rọi sáng một đường, người vào phủ không phải Tôn Sách mà là lính liên lạc.
“Báo—”
“Không đến chứ gì?” Chu Du thuận miệng nói, “Thôi, khỏi phải nói.”
Chu Du xoay người, định về phòng, lính liên lạc thở hổn hển, bẩm, “Hôm nay tướng quân rời thành săn thú, trên đường đến Đan Dương thì bị thích khách tập kích…”
Chu Du chấn động, tính quay lại, một lưỡi dao sắc bén đã phóng đến sau lưng!
Chu Du nhất thời hoảng hốt, suýt bị thích khách đánh lén, lập tức xoay lại, thấy ánh mắt thích khách toát vẻ bạo tàn. Chu Du quát lớn, “Người đâu!”
Chu Du chạy vào phòng khách, ném bay chén trà, sau đó lật tung bàn trà, ấm chén phóng tới. Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, hắn rút kiếm Xích Quân, quét một đường, ép thích khách lùi về sau, vệ binh ngoài cửa chạy đến.
Trong phòng đổ vỡ, thích khách đã bị khống chế, Chu Du nói, “Đừng giết hắn!”
Thích khách phát ra tiếng cười tràn ngập thù hận, Chu Du nói, “Trói lại.”
Thích khách chậm rãi cúi đầu, im lặng, Chu Du hoảng hốt, tiến lên kiểm tra, thích khách giấu thuốc độc trong răng, một khi cắn vỡ túi thuốc sẽ chết ngay, không cứu kịp.
Rốt cuộc là ai? Chu Du không ngờ có người hận hắn đến vậy, lúc bình tĩnh lại, nhìn rõ vũ khí tên kia, trên lưỡi dao là kịch độc lóe ánh xanh, ngẫm lại mà hãi hùng, nếu bị vũ khí này cắt trúng e là gặp máu chết ngay.
“Báo—” Lại một người khác đưa tin.
Giữa đêm, tim Chu Du đập như trống.
“Thái thú đại nhân.” Người đưa tin nói, “Tôn tướng quân ra khỏi thành săn thú bị ám sát, đã rút về huyện Ngô.”
Người đưa tin dâng lên một cái hộp, mở ra, bên trong là một mũi tên gãy vấy máu.
“Chỗ nào bị trúng tên?” Chu Du run giọng, cảm giác như âm thanh này không thuộc về mình nữa.
“Trúng tên ngay mặt.” Người đưa tin nói.
Chu Du, “Tình huống ra sao?”
Người đưa tin nói, “Gò má bị thương, chưa trúng chỗ hiểm.”
Chu Du gắng bình tĩnh, kiệt sức dựa vào hành lang, Tiểu Kiều chạy đến, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã bị dọa sợ.
Chu Du cho người đưa tin lui ra, về phòng thu dọn đồ đạc.
“Quá nguy hiểm.” Tiểu Kiều nói, “Chu Lang.”
Chu Du vừa gói đồ vừa nói, “Phải qua xem, nếu không ta không yên lòng.”
Tiểu Kiều đè tay lên túi hành trang của Chu Du, hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Kiều không thể ngăn cản, nói, “Đi đường cẩn thận.”
Chu Du gật đầu. Lúc rời Đan Dương, hắn dẫn theo hai trăm binh sĩ, chạy thâu đêm đến huyện Ngô, chiến mã rã rời. Vừa đến huyện Ngô, hai đầu gối của Chu Du suýt ngã khuỵu.
Trong phủ Thái thú, Tôn Quyền ngồi cùng một đám mưu sĩ, bên ngoài thông báo Chu Du đến, mọi người ngừng nói chuyện.
“Sao rồi?” Chu Du hỏi, “Đại phu đâu?”
Vành mắt Tôn Quyền đỏ bừng, Chu Du thấy không khí đại sảnh nặng nề, nhất thời lòng như tro tàn.
“Chẳng phải nói bắn trúng mặt à?” Chu Du run giọng, “Nghiêm trọng thế sao?”
Một đại phu nói, “Mũi tên bắn trúng tướng quân được bôi độc phân hủy, vết thương thối rữa nghiêm trọng, chỉ có thể dùng thuốc kiềm chế chứ không giải được.”
Đại phu khác nói, “Giờ đang là mùa đông, tốc độ thối rữa còn chậm, vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, Đô đốc an tâm.”
Chu Du hỏi rõ tình hình, đến hậu viện lạy mẹ và Tôn phu nhân, cũng trông thấy Đại Kiều. Đại Kiều khóc đến mức không thở được, “Huynh khuyên chàng đi, ta thấy… chàng có ý định muốn chết.”
Chu Du nói, “Chỉ bị thương trên mặt, không sao đâu, nghĩ thông rồi là ổn thôi.”
Đại Kiều nức nở, “Gương trong phòng bị đập vỡ cả, chỉ sợ chàng nghĩ quẩn.”
“Để ta vào xem.” Chu Du thấp giọng nói, “Đừng lên tiếng.”
Đại Kiều dẫn Chu Du đến ngoài phòng Tôn Sách, Chu Du nhìn qua khe cửa, dưới nắng chiều, trong phòng âm u, một người nằm trên giường không nhúc nhích, băng vải bọc kín mặt.
“Ta hiểu rồi.” Chu Du quay lại nói với Đại Kiều.
“Chàng không cho ai nhìn mặt.” Đại Kiều nói, “Ta muốn đổi thuốc chàng cũng không chịu…”
“Để ta chăm sóc y.” Chu Du nói.
Chu Du ra ngoài sai người mang mảnh vải đen đến, đến trước dãy hành lang, hắn dùng vải đen bịt mắt mình, lần mò đến ngoài phòng Tôn Sách, đẩy cửa vào.
“Cút ra!” Tôn Sách quát lên.
“Là ta.”
Chu Du khép cửa lại, cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng.
Sắc mặt Chu Du tái nhợt, đứng dưới ánh sáng mù mờ, cười với Tôn Sách.
“Đệ…”
“Là ta.”
Chu Du suy nghĩ, nói, “Bệnh can khí* tích tụ lâu ngày, đỏ mắt, đại phu cho đắp thuốc, bảo ta nghỉ ngơi mấy tháng.”
*Chỉ chứng đau lườn, buồn nôn, dễ cáu gắt.
“Bá Phù?” Chu Du không nghe tiếng động, lại gọi.
Tôn Sách không trả lời, Chu Du vịn đồ vật trong phòng, chậm rãi lần tới bàn tay Tôn Sách trên giường. Tay Chu Du lạnh lẽo, tay Tôn Sách nóng rực, từ từ siết lại.
Chu Du quỳ trên đất, tìm cổ tay bắt mạch cho Tôn Sách, vải che mắt thấm ướt một mảng.
“Có sốt không?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách vẫn không trả lời, hệt như đã chết, Chu Du gập đầu gối y lên, ngồi bên cạnh, vươn tay sờ trán y. Tôn Sách thở dài, cuối cùng dựa vào vai Chu Du, Chu Du liền ôm lấy y, hai người không nói gì.
“Đau không?” Chu Du hỏi.
Tôn Sách im lặng một lúc lâu, nói, “Ta có lỗi với đệ, Công Cẩn.”
Chu Du nói, “Ai băng bó vậy, không được băng quá kín.”
Tôn Sách đáp, “Ta bảo bọn họ bọc kín đấy.”
Trên đầu, trên mặt Tôn Sách quấn kín băng vải, vết thương vẫn chưa khép miệng lại bị bọc kín, mủ không ngừng ứa ra. Cách tốt nhất là dùng nước sạch rửa kỹ, bôi thuốc, để trần, mùa đông vết thương khép lại nhanh hơn, sẽ không thối rữa.
“Tháo ra nhé.” Chu Du nói, “Tháo ra mới mau lành.”
Chu Du vươn tay tháo băng vải cho Tôn Sách, da thịt dính vào lớp băng, hắn không dám dùng sức, Tôn Sách chỉ nắm tay Chu Du, siết rất chặt.
Chu Du không nhìn thấy, đương nhiên chẳng thể làm gì, ho khan vài tiếng, toàn thân phát run, hỏi, “Đau không?”
“Tê tê.” Tôn Sách nói, “Mũi tên có độc.”
Chu Du nói, “Rửa sạch vết thương, băng bó ngoại thương, chỉ cần cẩn thận trừ độc là an tâm rồi.”
Tôn Sách không nói gì, Chu Du tháo từng lớp băng vải, lúc chạm vào da thịt y chỉ thấy nóng rát, hiển nhiên vẫn chưa khử trùng, miệng vết thương bị nhiễm khuẩn nên phát sốt. Chu Du ra ngoài dặn người dùng than đun sôi nước trong chậu đồng, chờ nước nguội rồi cẩn thận từng chút rửa vết thương cho Tôn Sách.
Tiếp đó dùng xuyên tâm liên phối với các vị thuốc lưu thông máu lành da giúp Tôn Sách hạ nhiệt giảm đau. Chu Du làm rất chậm, giống như hắn và Tôn Sách chẳng còn chuyện gì khác để làm, việc quan trọng duy nhất là tỉ mỉ lau mình cho Tôn Sách, rửa sạch máu và mủ trong vết thương.
Làm xong đã mất hết một ngày, đang trời đông giá rét mà Chu Du ướt đẫm mồ hôi.
“Được rồi.” Chu Du nói.
“Băng lại đi.” Tôn Sách nói.
“Để vậy mới mau lành.” Chu Du nói.
Tôn Sách không kiên trì nữa, Chu Du lại sai người dâng cháo, thổi nguội đút cho Tôn Sách. Tôn Sách bị thương ở gò má, ăn cơm uống nước đều tác động đến vết thương, Chu Du liền cho người cắt ống sậy, cắm vào bát cháo để Tôn Sách hút từ từ.
“Ta đi ăn cơm.” Chu Du nói.
Hắn bưng chậu nước ra ngoài, lúc về phòng liền cởi vải nhìn, máu và mủ xen lẫn trong nước bẩn, phản chiếu dung mạo hắn và mùi thuốc khó ngửi, hai mắt hắn đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi.
Lúc Chu Du quay lại, một bàn Ngô thị, mẹ Chu, Tôn Quyền, Đại Kiều đều đang chờ hắn. Chu Du ngốn hai ba ngụm đã xong bữa, nói, “Sẽ khá hơn.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Chu Du ăn xong liền chuẩn bị về phòng Tôn Sách, Đại Kiều chạy theo sau gọi, “Công Cẩn.”
Chu Du thở dài, quay lại nói, “Không biết ngày sau thế nào, nói chung hãy qua được một cửa trước mắt rồi tính.”
Tôn Sách nằm trên giường, Chu Du vừa vào liền cởi áo, nới lỏng đai lưng, sờ trán Tôn Sách.
Chu Du mặc áo trắng, đến gần, dùng môi đo thân nhiệt Tôn Sách.
“Ăn no chưa?” Tôn Sách hỏi.
“Đừng nói chuyện.” Chu Du nói, “Kẻo động đến vết thương, huynh ngủ ở trong đi.”
Tôn Sách nói, “Gương mặt ta không thể lành lại như cũ, hệt như quái vật, đệ mà thấy hơn nửa là muốn bỏ đi.”
“Dù huynh là quái vật.” Chu Du nói, “Ta cũng tình nguyện ở cùng huynh, chỉ cần huynh không chê.”
Tôn Sách nhếch khóe môi, phát ra âm thanh như tiếng cười, lại như không phải.
Chu Du dựa vào giường, áo trắng quần trắng, quanh mắt quấn vải đen, như một người mù anh tuấn, lại nói, “Nếu vết thương của huynh để sẹo, sợ ta ghét bỏ thì ta chọc mù mắt là được chứ gì.”
Tôn Sách không nói. Lát sau, y đưa tay qua phủ lên mu bàn tay Chu Du.
“Đệ biết trên tường đối diện có cái gì không?” Âm thanh của Tôn Sách khó nén nghẹn ngào.
“Đừng khóc.” Chu Du vội nói, “Nước mắt chảy là công sức hôm nay coi như bỏ, nhịn xuống… huynh khóc cái gì?”
Giọng Tôn Sách vẫn mang chút nức nở, Chu Du cố gắng dời sự chú ý của y, lại hỏi, “Trên tường đối diện có cái gì?”
“Diều.” Tôn Sách đáp.
“Ừ, có diều.” Chu Du nói.
“Chờ ta lành vết thương.” Tôn Sách nói, “Ta không muốn gánh vác gì nữa, về hồ Sào thả diều, uống rượu như ngày xưa.”
Chu Du hỏi, “Diều hình dáng thế nào?”
“Là cái mà chúng ta mua lúc nhỏ.” Tôn Sách nói, “Qua mười năm bị hỏng hai lần, ta tự tay dán lại đấy.”
Chu Du “ừ” một tiếng, nói, “Ta lại chẳng nhớ nổi.”
“Màu xám.” Tôn Sách thong thả nói, “Cánh xanh lam, mắt màu đen… lông chim xanh lục, có thể xếp lại.”
“Đuôi đâu?” Chu Du hỏi.
“Đuôi đủ màu.” Tôn Sách nói, “Rơi mất rồi, bị Tôn Quyền bứt rụng.”
Chu Du nhớ lại, hai đứa trẻ cùng đi thả diều nơi cố hương, diều đón gió bay xa, kéo dây là sẽ quay lại. Hệt như ý muốn của Tôn Sách, Chu Du chính là cánh diều kia, một đầu dây nằm trong tay Tôn Sách, chỉ cần kéo một cái, hắn sẽ trở về bên cạnh y.
“Có rượu không?” Tôn Sách hỏi.
“Không được uống rượu.” Chu Du nói, “Lành rồi ta uống với huynh, ngủ đi.”
Chu Du thả màn, nằm kế Tôn Sách, hai người không nói chuyện. Nửa đêm, Tôn Sách đang ngủ bỗng dưng run bần bật như thấy ác mộng.
“Công Cẩn… Công Cẩn…” Tôn Sách toát mồ hôi, tay chân co giật, đúng là gặp ác mộng.
“Ta ở đây.” Chu Du gọi, “Bá Phù? Tỉnh tỉnh! Bá Phù!”
Chu Du đặt tay lên trán Tôn Sách, Tôn Sách sốt sao, hét lớn một tiếng, lăn xuống giường.
“Ta không sợ!” Tôn Sách la lên, “Ta không sợ ngươi đâu!”
“Bá Phù! Tôn Sách!” Chu Du quát to.
Tôn Sách tựa vào bàn, nôn hết cháo, Chu Du không gọi người, tiến đến ôm y, lớn tiếng gọi, “Bá Phù!”
Tôn Sách vẫn còn hoảng sợ, thở hổn hển, nôn khan, được Chu Du ôm về giường.
Tôn Sách sốt cao, toàn thân nóng như lửa, cách một lớp áo mà Chu Du vẫn cảm giác được y nóng như hòn than, độc chưa trừ, vết thương nhiễm trùng, lại toát mồ hôi khiến y vô cùng suy yếu.
“Bá Phù.” Chu Du gọi, “Dậy đi.”
Bên ngoài có người đẩy cửa vào, Tôn Sách lập tức quát lên, “Không được vào! Không ai được vào đây! Bằng không ta giết!”
Chu Du liền buông màn che Tôn Sách. Tôn Sách trợn mắt, thở dốc, môi run run nhìn Chu Du, Chu Du cúi đầu, áp đôi môi lạnh lẽo lên môi Tôn Sách.
Khi còn bé, mỗi khi Chu Du gặp ác mộng, mẹ Chu sẽ làm vậy để trấn an hắn, quả nhiên, Tôn Sách dần bình tĩnh lại.
“Ta mơ thấy Vu Cát…” Tôn Sách nói, “Còn mơ thấy Hứa Cống.”
Chu Du đoán lần ám sát này hẳn là do môn khách của Hứa Cống, nhưng hắn không dám nói, chỉ động viên, “Chuyện ma quỷ toàn là hư vô, đừng tự dọa bản thân.”
“Ta mơ thấy… ta mơ thấy có người tìm ta đòi mạng.” Tôn Sách run giọng nói, “Là Vu Cát đã cứu ta, hắn bảo ta quay đầu lại, quay đầu lại… đừng tiếp tục giết người.”
Chu Du cười nói, “Đừng sợ, Bá Phù.”
Rốt cuộc Tôn Sách cũng bình tĩnh, vẫn nắm chặt tay Chu Du.
Chu Du vừa xuống giường, Tôn Sách đã hoảng hốt, “Đi đâu?”
“Quét dọn.” Chu Du nói, “Rồi sắc thuốc an thần cho huynh.”
Tôn Sách vẫn đổ mồ hôi, Chu Du nhúng khăn vào nước lạnh chườm lên trán y, viết phương thuốc bảo Lỗ Túc đi nấu. Mấy ngày liền Tôn Sách không ăn uống được gì, vừa sốt cao vừa nóng lạnh, khí huyết suy nhược, lại mang thương tích. Rắc rối hơn là vừa rồi bị kinh động, miệng vết thương nứt toác, máu tràn vào xoang mũi, trong cổ họng toàn là mủ và bọt máu.
Chu Du không dám cho người vào dọn, mắt hắn không thấy đường, loạng choạng lau sạch bãi nôn của Tôn Sách.
“Công Cẩn, ta lạnh…” Tôn Sách run rẩy.
Chu Du lập tức lên giường ôm Tôn Sách, Tôn Sách siết chặt hắn, nói, “Lạnh, lạnh…”
Vải bịt mắt lại ướt nước mắt, Chu Du cố gắng giữ vững giọng nói, “Chờ chút nữa uống thuốc, uống vào là đỡ hơn.”
Tôn Sách hít vào một hơi, bình tĩnh trở lại.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài gõ chuông sớm, tuyết phủ đầy sân, Ngô thị, mẹ Chu, Đại Kiều, Lỗ Túc cùng đám Trương Chiêu muốn vào quan sát, nhưng Tôn Sách cực kỳ mẫn cảm, không cho ai vào. Chu Du lại mời đại phu đến, buông màn, cầm tay Tôn Sách cho người ta bắt mạch.
Các đại phu mặt mày nghiêm trọng, không dám qua loa, Chu Du ra ngoài, nói, “Đêm qua bị ác mộng quấy nhiễu, ta đã cho y uống thuốc an thần.”
“Tâm bệnh khó trị.” Đại phu nói, “Trước hết chỉ cần bình tâm tĩnh khí, nếu không chịu nhìn thẳng vào diện mạo, chỉ sợ thương thế sẽ chuyển biến xấu. Theo ngài thấy, mủ đã biến thành dạng gì rồi?”
“Ta không thấy.” Chu Du nói, “Y không muốn bôi thuốc, phải dỗ mới chịu uống. Hay là đổi thuốc khác.”
Đại phu buông tay, nói, “Ta bất lực, trong lòng tướng quân có điều bế tắc, không khỏi được.”
“Công Cẩn.” Đại Kiều từ hành lang chạy đến, “Bá Phù đang gọi huynh, làm sao đây?”
Chu Du lập tức chạy đến trước phòng Tôn Sách, nghe Tôn Sách gọi từng tiếng đứt quãng “Công Cẩn”, “Công Cẩn”…
Chu Du run bần bật, đột nhiên không có sức đẩy cánh cửa kia, quay đầu chạy qua hành lang, lao vào tuyết, tháo vải đen, quỳ trên mặt tuyết lớn tiếng khóc rống.
Tiếng khóc tràn ngập nỗi tuyệt vọng, hai tay hắn cào mặt tuyết, nằm dưới đất khóc một lúc lâu, sau đó dùng tuyết lau mặt, chà đến nỗi gương mặt đỏ ửng, tóc mai lông mày toàn là vụn tuyết.
Quá Ngọ, Chu Du trở lại.
“Công Cẩn.” Tôn Sách vừa nghe bước chân đã biết là hắn.
Chu Du chống bàn, mò đến bên giường, “ừ” một tiếng.
“Đại phu nói sao?” Tôn Sách hỏi.
“Nói cho huynh uống thuốc.” Giọng Chu Du rất nghiêm túc, “Rồi sẽ khỏe lại. Huynh không chịu uống là ta bỏ đi đó.”
Giọng Tôn Sách rất yếu, nói, “Cổ họng ta bị nghẹt, máu không chảy xuống được.”
Chu Du đỡ Tôn Sách ngồi dậy. Tôn Sách cao gần chín thước, bốn ngày liền không ăn không uống, hôm qua khó khăn lắm mới ăn được một chút lại nôn ra hết, toàn thân bốc mùi mồ hôi chua, gầy đi gần hai mươi cân, người nhẹ đến mức khiến Chu Du đau đớn.
“Uống thuốc trước đã.” Chu Du nói, để Tôn Sách dựa đầu giường.
Tôn Sách vẫn đang sốt, dùng ống sậy uống thuốc, không bao lâu lại phun hết ra, ho khù khụ, trong miệng toàn là máu.
“Ta mơ thấy Lữ Bố.” Tôn Sách nói, “Lữ Bố mang đầu đến lấy mạng ta…”
“Lữ Bố tìm huynh làm gì.” Chu Du không biết nên khóc hay cười, “Cũng đâu phải hai ta hại chết gã.”
Tôn Sách nói, “Biết ngay đệ sẽ nói vậy mà, Hứa Cống cũng tới đòi giết ta.”
Chu Du nói, “Có ta ở đây, đừng sợ.”
Trên người Chu Du dính đầy bã thuốc Tôn Sách phun ra, biết y không uống được nữa, vừa rồi đã uống được một chén, phải nghỉ một chốc, nhưng vẫn phải bôi thuốc.
Chu Du lấy nước sạch rửa mặt cho Tôn Sách, dùng lông chim cẩn thận xoa đều thuốc, Tôn Sách ngửa mặt nằm trên gối.
“Công Cẩn, có lúc ta vừa rất thương đệ, cũng vừa hận đệ.”
“Tại sao?”
“Hận đệ không nghe lời ta.”
“Ta cũng có lúc hận huynh.”
“Lúc nào?”
“Ví dụ như bây giờ.” Chu Du thở dài, buông chén thuốc, “Ta cũng hận huynh không chịu nghe lời ta.”
Ánh hoàng hôn rọi qua khe cửa, Tôn Sách ho vài tiếng, khó khăn vẽ ra một nụ cười. Chu Du lấy khăn lau sạch nước bọt và máu trào ra từ khóe miệng Tôn Sách.
“Ta thấy hai ta quen nhau lâu như vậy, cãi đi cãi lại, rốt cuộc cũng chỉ là ai nghe lời ai…” Tôn Sách lên cơn ho, Chu Du vội xoa lưng cho y.
“Chỉ cần huynh hồi phục…” Chu Du nói, “Sau này cái gì ta cũng nghe huynh hết, đừng ho, vết thương lại rách ra bây giờ.”
Tôn Sách mất sức nằm trên giường.
Chu Du nói, “Chỉ cần huynh khỏe lại, huynh muốn ta làm gì cũng được, nếu vì gương mặt này mà huynh không muốn sống, ta cũng…”
Mặt trời xuống núi, trong phòng tối mù, một giọt nước rơi vào chậu đồng, phát ra âm vang.
Không biết ai thổi sáo, chiều tà Tây Sơn, trước mắt Chu Du là bóng tối, lỗ tai khẽ giật, nghe tiếng sáo uyển chuyển bỗng chốc cao vút lên, rung động tận tâm can.
“Đệ cũng thế nào?” Tôn Sách hỏi.
“Ta cũng không sống nữa.” Chu Du thấp giọng đáp, cầm tay Tôn Sách đặt lên ngực mình.
“Giờ nào rồi?” Tôn Sách hỏi.
“Lên đèn rồi, huynh ngủ chút đi.”
Chu Du nằm sát bên Tôn Sách, Tôn Sách chưa ngủ, Chu Du lại nói, “Ngủ đi, đêm nay sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.”
“Ta lạnh.” Tôn Sách nói.
Chu Du luồn tay vào áo Tôn Sách, chạm vào xương sườn y. Đây là ngày thứ năm sau khi trúng tên, mới đầu Tôn Sách sốt đến dọa người, giờ đã dần giảm bớt, Chu Du hơi yên lòng, ôm y, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho y.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
21 chương
19 chương
38 chương
206 chương
10 chương