Giang Đông Song Bích

Chương 30 : Hôn lễ

Editor: Vện “Ưng ý cô nương nhà ai?” Mẹ Chu ôn hòa cười hỏi. “Kiều gia.” Tôn Sách nói, “Nè, Công Cẩn, tính quỳ đến bao giờ?” Chu Du lẳng lặng quỳ, dường như không cảm giác được đầu gối đau buốt, tiếng nói của Tôn Sách như vọng về từ nơi nào rất xa. “Kiều gia.” Chu Du cười nói, “Phải rồi.” Chu Du phủi bụi trên áo, lên ghế ngồi, sau đó Tôn Sách nói gì hắn không hề nghe thấy, âm thanh lúc thì quanh quẩn bên tai, lúc lại phiêu lãng chân trời. Tôn phu nhân cầm tay Chu Du, Tôn Sách vỗ vai Chu Du, mọi người cùng cười to, mà hắn lại chẳng nhớ nổi họ nói gì. Đêm xuống, mưa đông dai dẳng. Chu Du ấn mạch mẹ Chu, mẹ Chu cầm quyển sách, mắt đã mờ, hỏi, “Du Nhi, trong đây viết cái gì? Con đọc cho mẹ đi?” Chu Du nhìn lướt qua, đó là sách dạy lễ nghi Trương Chiêu viết cho Tôn Sách, nói, “Không cần đâu, việc vặt ấy mà. Còn chuyện thành thân cần chuẩn bị những gì, giờ nào bắt đầu, khi nào kết thúc?” “Chỉ trong một ngày thôi.” Mẹ Chu rất vui, nói, “Đã bói bát tự của con và Sách Nhi với hai cô nương Kiều gia, không tương khắc chút nào, đúng là ý trời.” Chu Du thở dài, hỏi, “Mẹ còn nhức đầu không?” “Không.” Mẹ Chu nói, “Nhưng đầu gối đau, mấy ngày nay mưa dầm.” Chu Du lấy hòm thuốc ghim châm cho mẫu thân, mẹ Chu đột ngột nhận tin con trai sắp thành thân, thổn thức không ngừng, “Năm đó mẹ và Tôn phu nhân đã hứa hôn cho hai đứa lúc còn trong bụng mẹ, đâu có nghĩ rồi cũng đến ngày hôm nay. Sách Nhi đã lớn, Du Nhi của mẹ cũng lớn rồi.” “Hai người hứa hôn cho tụi con từ lúc còn trong bụng mẹ hả?” Chu Du ngước mắt nhìn mẹ Chu. “Ừ.” Mẹ Chu đáp, “Ngày xưa đã hẹn, nếu sinh một nam một nữ thì sẽ kết thông gia, bây giờ hai đứa kết nghĩa anh em cũng quá tốt rồi.” Chu Du nói, “Hai người hớn hở quá nhỉ, còn định cho con thành thân với Bá Phù nữa.” “Con không biết thôi.” Mẹ Chu cười, vuốt ve gương mặt tuấn tú của Chu Du, “Cha con mất sớm, mẹ luôn lo lắng không ai sắp xếp hôn nhân cho con, Sách Nhi vẫn nhớ mà giải quyết chu toàn, còn gì tốt hơn, cha con dưới suối vàng có thể yên lòng được rồi.” Chu Du không trả lời, vành mắt đỏ ửng, hồi sau, nước mắt yên lặng chảy dọc gò má. “Thôi mà.” Mẹ Chu cười nói, “Đây chẳng phải là việc vui sao?” “Con không thành thân.” Chu Du nghẹn ngào. Mẹ Chu nói, “Đừng ngốc thế, sao con lại không muốn thành thân?” Chu Du lắc đầu, tay cầm châm phát run. Mẹ Chu vươn tay ôm hắn, “Chớ nói những điều trẻ con như vậy…” Chu Du nằm trong lòng mẹ Chu, khóc nức nở, tấm lưng run rẩy. Nam nhi chín thước lại bật khóc như đứa trẻ ngây ngô. Chỉ qua một đêm mà phủ Thái thú huyện Ngô đã thay bộ cánh rực rỡ, mái ngói được lợp mới, lụa đỏ đèn cầy đâu đâu cũng thấy, như áng mây lửa giáng trần. Một màu đỏ trang trọng như lớp áo gấm bao phủ đất trời, trải dài vạn dặm non sông, khiến người ta khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, không thể trở mình. Tôn Sách còn cho người bứng gốc cây mai vào trồng đầy vườn, hương hoa mai thơm ngát xông vào mũi. Hôm đó thị vệ giăng đèn kết hoa, sắc mặt Tôn Sách lại đen hơn cả màu áo. Việc Tôn Quyền một mình dẫn binh rốt cuộc bại lộ, tin tức đã truyền vào phủ Thái thú, Tôn Sách nổi trận lôi đình. Chu Du đang thử áo cưới, lễ vật của Tào Tháo vừa gửi đến, Chu Du lập tức đến đại sảnh quỳ xuống. “Phản rồi!” Tôn Sách mặc áo tân lang đỏ viền đen, đá một cước vào bàn trà, chén bát rơi vỡ đầy đất. “Chủ công.” Lỗ Túc đứng bên ngoài nói, “Chu đô đốc cũng không biết chuyện này.” “Không biết?!” Tôn Sách giận dữ quát, “Tất cả do một tay đệ làm ra! Đệ phái Lã Mông đến Đan Dương làm gì! Lúc này còn dám nói ta là không biết?!” “Là ta làm.” Chu Du nói, “Tiền trảm hậu tấu, xin chủ công trị tội, hay là chém ta đi, cuộc hôn nhân này coi như bỏ.” Tôn Sách không ngờ Chu Du sẽ nói vậy, Chu Du giật lụa đỏ trên vai ném một bên, xoay người đi thẳng ra ngoài. “Sao thế?” Vừa khéo Tôn phu nhân đi qua hành lang, “Lại cãi nhau à?” Tôn Sách nghẹn một bụng lửa giận, không nói nên lời. “Lập tức phái người bắt Tôn Quyền về đây cho ta!” Tôn Sách quát. Nhưng đã trễ rồi, trận Quan Độ đã kết thúc, Tôn Quyền cùng Tào Phi dẫn quân tập kích Ô Sào, lại được Triệu Tử Long giúp sức, Viên Thiệu khinh địch, cuối cùng thảm bại, người thừa kế cuối cùng của Viên gia tứ thế Tam công trốn về Liêu Đông, nương nhờ Công Tôn Toản. Tào Tháo toàn thắng, thâu tóm Ký Châu, Tư Lệ, Trường An, Từ Châu. Tôn Sách chiếm Ngô Quận, Giao Châu, Di Châu. Lưu Biểu đóng ở Kinh Châu, Lưu Chương thống trị Ích Châu. Trung Nguyên trải qua mấy chục năm binh đao loạn lạc, rốt cuộc hạ màn sau đại chiến Quan Độ. Tối đó, Chu Du mặc áo cưới đứng trước bản đồ, nói với mọi người, “Hiện nay phương Bắc đã bình định, Tào Tháo đã đưa tới công văn và lễ vật thành thân, lấy đường sông làm ranh giới cai trị, hai kẻ thù lớn của chúng ta là anh em Viên Thuật, Viên Thiệu đã bại trận. Đào Khiêm qua đời.” “Tào Tháo dốc toàn lực đánh trận này, nguyên khí đã cạn.” Lỗ Túc nói, “Trong vòng mười năm tới sẽ không đủ sức phát động chiến tranh, chúc mừng chủ công.” “Chúc mừng chủ công.” Trương Chiêu cười nói. “Chúc mừng chủ công và Chu đô đốc.” Trương Hoành nói. Tào Tháo thắng trận, kế hoạch của Chu Du thành công mỹ mãn, một nghìn binh mã Đan Dương, hai nghìn ở Thọ Xuân, tổng cộng là ba nghìn quân tập kích kho lương của Viên Thiệu, xoay chuyển hoàn toàn thế cục. Tào Tháo phái người dâng đại lễ chia vui với hôn nhân của Tôn Sách Chu Du. Mới đầu sắc mặt Tôn Sách chẳng mấy dễ nhìn, được quần thần uyển chuyển khuyên nhủ mới dịu xuống. “Chủ công đã đoán trước ý đồ của kẻ địch.” Chu Trị cười nói. “Đúng thế, bây giờ có thể rảnh tay đối phó Kinh Châu rồi.” Chu Du nói. Hắn biết đánh hạ Kinh Châu là mục tiêu hàng đầu của Tôn Sách, từ ngày vào huyện Ngô, Tôn Sách vẫn nhớ mãi không quên, khắc sâu chuyện trả thù cho phụ thân. “Ta đề nghị đầu năm sau khởi binh đánh Kinh Châu.” Lỗ Túc nói, “Bên Tào Tháo có ý kết thông gia…” “Không được.” Tôn Sách nói, “Dù nhà ta có con gái cũng nhất quyết không gả cho người của Tào gia.” Chu Du nháy mắt ra hiệu cho Lỗ Túc, Lỗ Túc không nói tiếp, đáp, “Vậy ta viết thư từ chối.” Lỗ Túc đứng lên hành lễ với Tôn Sách, rời đi. Lỗ Túc làm việc nhanh gọn dứt khoát, vừa bị phản đối đã lập tức đi viết hồi âm, Chu Du không thể không thừa nhận hắn không có bản lĩnh này, coi như có đồng ý, hắn cũng sẽ nghĩ cách khác thuyết phục Tôn Sách. Tôn Sách còn một em gái út ở Trường Sa là Tôn Thượng Hương, nếu hai bên đồng ý, lần sau Tào Phi đến sẽ dẫn Tôn Thượng Hương sang xem mắt. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là việc nhà Tôn gia, hắn không tiện xen vào. Quần thần tiếp tục chúc mừng, nghị định sang năm phái thủy quân, lục quân khai chiến với Lưu Biểu, sau đó lần lượt tản đi. Chu Du thu dọn công văn, vừa định đi, Tôn Sách gọi, “Đứng lại.” Chu Du nhìn Tôn Sách. “Chúng ta biến thành như vậy từ khi nào?” Tôn Sách không nhìn Chu Du, mắt liếc chỗ khác. Chu Du thở dài, nói, “Là ta không đúng.” Tôn Sách nói, “Có người nói đệ và ta cùng là chủ công.” Chu Du vừa nghe liền biến sắc, thầm nghĩ lại là ai thọc gậy bánh xe? Nhưng chưa kịp suy xét kỹ, Tôn Sách lại nói, “Đệ không phục ta, ta cũng không nghe đệ, đệ suy nghĩ sâu sắc hơn ta, tầm nhìn cũng toàn diện hơn ta, không tệ.” Chu Du muốn nói y quá ngoan cố, có nhiều chuyện không phải là ai đúng ai sai, nhưng cuối cùng vẫn không thốt thành lời. “Ta không muốn làm chủ công gì hết.” Chu Du nói, “Cũng không có bản lĩnh đó.” “Bọn họ nói đệ chịu nghe khuyên răn, ta thì không.” Tôn Sách giương mắt nhìn Chu Du, “Mấy ngày qua ta đã nghĩ kỹ, chung quy là ta không đủ mưu lược, chỉ hợp cầm binh đánh giặc, không hợp cai quản một thành, hay là hai ta đổi chỗ cho nhau, thấy sao?” Chu Du hoảng hốt, đây không phải chuyện nhỏ, lập tức buông công văn, quỳ trước mặt Tôn Sách. “Thần không dám…” Chu Du run giọng nói, “Nếu chủ công nói vậy, thần chỉ có một đường chết…” Bất luận lời của Tôn Sách xuất phát từ thật tâm hay chỉ là thăm dò, thần tử đi quá giới hạn phải nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Chu Du không dám hó hé nửa lời, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng gọi, “Bá Phù…” Chu Du đỏ bừng hốc mắt, cố nén xót xa trong lòng, dường như có một lưỡi kiếm vô hình từng chút cắt đứt mối liên hệ giữa hắn và Tôn Sách. Thiếu niên Tôn Sách mặc áo trắng, nét mặt cô độc đưa tang phụ thân, đi trên sơn đạo ẩm ướt ngày xưa đâu rồi? “Lúc trước huynh nói muốn ta làm phụ tá cho huynh.” Chu Du nói, “Dưới Hàm Cốc Quan, ta vẫn còn nhớ.” “Ta không biết đã xảy ra chuyện gì.” Chu Du run giọng, “Ta cho rằng phụ tá là giúp huynh hoàn thành việc chưa làm, sửa chữa những việc chưa chu toàn… mỗi khi vượt quyền đều là xuất phát từ ý định ban đầu, từ ước hẹn giữa ta và huynh năm đó.” Tôn Sách nhìn Chu Du, bỗng dưng có hơi áy náy. Tôn Sách nói, “Đệ cũng sẽ khóc à?” Chu Du quỳ trên đất, nhìn bóng đổ của mình. Tôn Sách, “Là ta không tốt, đứng lên đi.” Tôn Sách tiến đến đỡ Chu Du. Tôn Sách cười nói, “Ta nghĩ đệ sẽ nghiêm mặt trách mắng ta vài câu…” “Tha cho ta đi.” Lúc này Chu Du chỉ thấy quá mệt mỏi, “Ta không biết phải làm gì mới vừa lòng huynh.” “Ta không biết phải nói chuyện thế nào trước mặt huynh.” Chu Du nhìn Tôn Sách, ức chế trong lòng không kiềm được nữa, cuối cùng nói hết suy nghĩ, “Từ lúc vào Ngô Quận, ta cảm thấy mình nói gì cũng dễ dàng chọc huynh nổi giận, rằng điều gì ta làm cũng là sai.” “Là ta không tốt.” Tôn Sách nói, “Thôi, mấy ngày nay tâm thần bất ổn. Đệ về trước đi, lát nữa đến uống rượu với ta, được không?” Chu Du gật đầu, không dám nhiều lời, lập tức rời khỏi phòng. Vừa đi thì sang tìm Lỗ Túc, hỏi, “Lúc ta không có mặt, ai ở gần chủ công nhất?” “Bị nói gì rồi?” Lỗ Túc hỏi. Chu Du hít vào một hơi, bứt rứt không yên. Lỗ Túc nói, “Y chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, yên tâm đi, lúc ngươi không có ở đây, ngày nào y cũng nhớ ngươi.” Chu Du kể lại lời của Tôn Sách, Lỗ Túc nói, “Con cáo già Trương Chiêu sẽ không nói vậy đâu, những người khác đều biết hai ngươi thân thiết, càng không dám gây sự, lúc này đang buổi rối ren, phân nửa người trong phủ hướng về ngươi, chắc chắn không xảy ra việc này.” “Theo ta đoán…” Lỗ Túc nói với Chu Du, “Y bảo ‘có người nói’, tức là chỉ nghe lời truyền miệng, hơn nữa chính y cũng thật sự nghĩ như vậy, nếu ngươi không an tâm thì cứ hỏi thẳng y.” Đêm khuya, Chu Du đến tìm Tôn Sách, Tôn phu nhân đang nói chuyện trong phòng, giọng truyền ra bên ngoài. “Tại sao con không nghe lời Công Cẩn?” Tôn phu nhân nói, “Cha con từng nói việc nhà Tôn gia cũng là chuyện của mọi người, nếu muốn gả Thượng Hương thì nó đương nhiên sẽ đồng ý.” “Mẹ! Đừng nói nữa!” Tôn Sách mất kiên nhẫn, “Lúc này còn muốn dạy dỗ con nữa sao? Con sắp thành thân rồi.” Tôn phu nhân lại nói thêm gì đó, Chu Du không tiện nghe, xoay người đi. Hôm đó Tôn Sách bị mẫu thân càm ràm cả đêm, Chu Du chờ ngoài hành lang, chịu không nổi ngủ gục. Nửa đêm Tôn Sách ra ôm hắn vào, đắp chăn cho hắn. Đợt tuyết đầu mùa kéo dài đến tháng Chạp, kỳ hạn thành thân của Chu Du Tôn Sách sắp đến, Kiều Huyền để con gái ở lại thành chuẩn bị cho hôn lễ. Tôn Sách ngồi trên ghế cao, Chu Du và quản sự kiểm tra lại quy trình một lần cuối. Hôm nay tâm trạng Tôn Sách rất tốt, còn trêu ghẹo Chu Du, “Hay lát nữa thả tân nương đi rồi hai ta động phòng?” Chu Du nhớ lại lần Tôn Sách làm càn trong suối nước nóng, không khỏi đỏ mặt. “Lúc trước có dạy đệ rồi đúng không?” Tôn Sách nói, “Qua đây, ngồi lên đùi ta, ca ca dạy cho động phòng phải làm gì.” Chu Du ném xấp giấy, định mắng lại, bỗng dưng nghĩ đến điều gì, nhịn không được nói, “Đêm đó ta về suy nghĩ, không biết ai là tên hèn hạ nói lời không biết trên dưới?” “Nói gì?” Tôn Sách đã quên từ lâu. Chu Du đáp, “Nói huynh thích hợp làm gì, ta thích hợp làm gì.” Tôn Sách cười hỏi, “Hứa Cống, còn nhớ lão không?” Chu Du ngẩn người. Tôn Sách sai người lấy công văn đến, ném lên bàn, nói, “Đây là thư Hứa Cống mật báo với triều đình, dâng lên thiên tử, nói ta làm người ngang ngược tàn bạo, không đủ tài đức thống trị Ngô Quận, không bằng đệ.” Tim Chu Du như ngừng đập, chiêu này của Hứa Cống quá ác độc, chẳng khác nào rút củi đáy nồi, mật thư đưa tới triều đình sẽ rơi vào tay ai? Còn ai ngoài chư hầu Tào Tháo đang khống chế thiên tử! Một khi Tào Tháo nhận được thư, không chừng sẽ thu hồi ấn của Tôn Sách, phong Chu Du làm Thái thú Ngô Quận. Dù sao Tào Phi cũng từng bị Tôn Sách cấm cửa không cho vào, Tào Tháo cũng biết Tôn Sách và Tào gia không vừa mắt nhau, giữ lại sẽ thành tai họa, chi bằng châm ngòi tiêu diệt từ sớm. Chu Du hỏi, “Hứa Cống đâu?” Tôn Sách nói, “Đang tìm lý do giết lão, cho người bắt rồi.” “Không được.” Chu Du nói, “Không được tùy tiện giết Thái thú triều đình, nếu bị truy cứu thì rắc rối to, tha cho lão một mạng đi.” Tôn Sách nói, “Biết ngay sẽ bảo vậy mà.” Nói xong Tôn Sách không hé răng lời nào nữa. Trong đầu Chu Du rối như tơ vò, Hứa Cống từng được hắn xin tha, lúc mới vào Ngô Quận, Tôn Sách đã muốn giết lão tế cờ. Bây giờ Hứa Cống dâng thư lên triều đình gây chia rẽ, nếu xích mích thật sự bùng nổ, để Tào Tháo thay thiên tử ban chiếu thì chỉ sợ không thể giãi bày trong đôi lời. “Giờ đệ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy.” Tôn Sách nói, “Giết hay không?” “Ngày thành thân…” Chu Du nói, “Tha cho lão đi, coi như đặc xá, lưu đày đến Giao Châu.” Khóe môi Tôn Sách nhếch nụ cười lạnh. “Giải Hứa Cống lên đây.” Tôn Sách ra lệnh. Nhìn nét mặt Tôn Sách, Chu Du có dự cảm không lành, quả nhiên, Hứa Cống mặc áo tù bị giải đến, mặt như màu đất, run bần bật. “Chủ công.” Chu Du nói, “Nghe ta một lần được không?” Tôn Sách, “Hứa Cống, bức mật thư này là do ngươi viết?” Hứa Cống quỳ rạp dưới đất, run giọng nói, “Chủ công tha mạng… tha mạng…” “Thuộc hạ của ngươi lớp lớp anh tài.” Tôn Sách cười giễu, “Lại tụ tập cướp gà trộm chó, để chặn phong thư này của ngươi, vệ binh của ta đã chết mười bảy người.” Chu Du rùng mình, Tôn Sách giận dữ quát, “Tha ngươi thì ai đền mạng cho thuộc hạ của ta! Kéo ra ngoài, chém!” Hứa Cống kêu thảm thiết, Chu Du biến sắc, “Chủ công!” Tôn Sách phất tay, tính cứng đầu trỗi dậy, không nghe ai nói, Chu Du trơ mắt nhìn Hứa Cống bị lôi đi. “Nói đi.” Tôn Sách nhướn mày, cười với Chu Du. “Đêm nay tân hôn…” Chu Du nói, “Giết người là điềm rất xấu, chủ công! Hứa Cống là mệnh quan triều đình, vây cánh đông đảo, mặc dù chết chưa hết tội, nhưng vùng Cối Kê, Dư Hàng chưa ổn định, chỉ sợ ngày sau sẽ tạo phản, chi bằng giải quyết lần lượt mối nguy ngầm, giữ mạng lão…” Bên ngoài vang lên một tiếng trầm đục, tiếng la hét của Hứa Cống và lời khuyên của Chu Du im bặt. Chu Du không nói gì nữa, hành lễ, cáo từ. Hoàng hôn, mọi thứ cho hôn lễ đã sẵn sàng, huyện Ngô đốt đèn sáng trưng, toàn thành treo đèn hoa chúc mừng thành chủ Tôn Sách và Đô đốc Chu Du. Hai tân lang không nói chuyện với nhau, mặc áo cưới đỏ thẫm, sóng vai đi dưới hành lang giăng đèn kết hoa, vào phòng. Khung cảnh này như giấc mộng phù du, ánh sáng rực rỡ trùm lên đôi mày Chu Du, hóa thành vô vàn hồi tưởng quá khứ, hiện tại, tương lai. Tôn Sách cười chắp tay với quần thần, luôn miệng bảo chung vui, Lỗ Túc đi đằng sau, đưa hai người vào phòng bái đường. “Ta từng nghĩ cả đời này sẽ không cưới vợ sinh con.” Chu Du nói. “Đừng ngốc thế.” Tôn Sách thản nhiên nói. Chu Du nói, “Khi còn bé, đại sư câm trên Cô Sơn nói mệnh ta sẽ không thành gia, chỉ biết lập nghiệp. Sau đó ta nghĩ, hay là theo làm phụ tá cho huynh cả đời, đến khi nào huynh không cần ta nữa, ta sẽ về Cô Sơn quanh quẩn trong chùa, sớm chiều gõ chuông chờ huynh đến uống trà.” Vẻ mặt Tôn Sách không được tự nhiên, Chu Du lại nói, “Không ngờ huynh lại thay ta sắp đặt cuộc hôn nhân này…” Hai người đứng trước sảnh chờ tân nương, Chu Du tiện tay chỉnh vạt áo cho Tôn Sách, lại quỳ một gối cột chắc dây giày cho y. “Chẳng hiểu thế nào lại cùng thành thân nữa.” Chu Du nói. “Công Cẩn.” Tôn Sách nói, “Đệ thường bảo ta tính tình con nít, nhưng đệ nhìn lại mình đi, đệ mới là đứa trẻ mãi không chịu lớn, có đàn ông nào mà không thành thân chứ?” Chu Du cười đáp, “Cưới vợ rồi phải chín chắn hơn, nhớ nghe lời vợ, đừng đối xử với Đại Kiều như ta, bớt liều mạng, cũng đừng cứng đầu nữa.” Tôn Sách muốn nói gì, trong đầu có nghìn vạn câu chữ, dưới ánh nến hồng, trông vừa phiền muộn vừa đau thương, và cả một chút không kiên nhẫn. Y nhíu chặt đôi mày, thấy Chu Du lùi ra liền vươn tay nắm lại, Chu Du bình tĩnh tránh đi. “Công Cẩn.” Tôn Sách gọi. Lúc này, cửa phòng mở. Nữ quyến vây quanh Đại Tiểu Kiều cùng bước vào, mẹ Chu và Ngô thị cũng xuất hiện. Tôn Sách Chu Du cùng nâng mắt nhìn ra cửa. Tôn Sách như ngọc như tùng, Chu Du hào hoa phong nhã. Tôn Sách mang khí phách như chim ưng xẻ dọc trời cao, Chu Du lại vững vàng như núi, điềm tĩnh như mặt hồ. “Tân nương đến—” Người chủ trì xướng cao. Tôn Sách Chu Du cùng tiến đến dắt tay Đại Tiểu Kiều, bên ngoài không ngớt tiếng trầm trồ, Lỗ Túc Trương Chiêu phát bánh kẹo và lụa đỏ cho các nữ quyến, quý phủ bị dân chúng vây kín. “Bái cao đường—” Hai đôi tân lang tân nương cùng quỳ xuống lạy hai vị mẫu thân. “Hợp cẩn— kết thúc buổi lễ—”