Giang Đông Song Bích
Chương 14 : Thoát xác
Editor: Vện
Đêm đến, Viên phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, Chu Du cùng Tôn Sách sóng vai ngồi trên giường, ngâm chân trong chậu gỗ, Tôn Sách dựa vào người Chu Du, lười biếng nói, “Sáng nay ta đã thả Phi Vũ, báo cha ta phái binh chờ chúng ta ở phía Bắc Uyển Lăng.”
“Trời băng đất tuyết.” Chu Du nói, “Khổ cực cho các tướng sĩ.”
Tôn Sách lại nói, “Cậu ta đang ở Uyển Lăng, chỉ cần vào Đan Dương là an toàn.”
Cậu Ngô Cảnh của Tôn Sách là Thái thú Đan Dương, Chu Du biết chỉ cần ra khỏi Thọ Xuân, chuyện còn lại hắn không cần bận tâm nữa. Tôn Sách nhích lại gần, đứng dậy lấy khăn lau khô chân cho Chu Du, Chu Du trầm ngâm một lúc, nói, “Huynh không phải lo mẹ ta bị uy hiếp.”
Tôn Sách nói, “Chuẩn bị trước không bao giờ thừa.”
Chu Du, “Viên Thuật đã có ngọc tỷ, chuyện giam cầm mẹ huynh và Tôn Quyền không thể tiết lộ, chúng ta chỉ việc chạy trốn, lão phải biết ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói với ai.”
Tôn Sách lại nói, “Lão không dám đụng đến ta, ta sợ lão nhắm vào đệ. Lần này đệ đừng đi đâu hết, cứ theo ta, ta sắp xếp cho hai mẹ con đệ đến Đan Dương, trước hết hai nhà ở cùng nhau, chờ ta ổn định tình hình rồi tìm phủ cho đệ.”
Chu Du không nói, chỉ lẳng lặng nghe, Tôn Sách uống rượu nhiều đau đầu, cười nói, “Ngủ thôi ngủ thôi, mai mùng một, có để sẵn tiền mừng tuổi cho đệ rồi.”
Chu Du nhoẻn cười, nhớ tết năm nào hắn cũng dẫn Tôn Sách đến nhà họ hàng đòi lì xì mua kẹo, thuận miệng trêu, “Lớn từng này rồi còn muốn mừng tuổi, tính mua kẹo ăn hả?”
Nói thì nói vậy, tối đó Chu Du ngủ rất ngon, biết sắp thoát khỏi Thọ Xuân, tảng đá trong lòng triệt để buông xuống. Sáng hôm sau, Tôn Sách luyện côn trong sân, Chu Du tinh thần hăng hái dọn chăn đệm, phát hiện dưới gối có nhét một bao lì xì.
Chu Du buồn cười, bao tiền nặng trịch, chắc là ngân lượng, mở ra xem, nhất thời ngây ngẩn.
Đó là một tấm lệnh bài gỗ lim mạ vàng, trên mặt khắc dòng chữ: Kiến uy trung lang tướng – Chu.
Lật qua nhìn, mặt sau khắc ấn Thái thú Trường Sa của Tôn Kiên cùng ấn của Tôn Sách.
Cửa phòng bật mở, Chu Du cầm kiếm lao ra như gió, tiếp côn pháp của Tôn Sách, hét lớn một tiếng “Được”, hai người so chiêu trong sân. Chu Du quét kiếm, tuyết bay đầy trời, cánh mai cuốn theo gió, kiếm pháp kiên cường mà tráng lệ. Côn pháp của Tôn Sách lại như phong ba bão tố, một hóa mười, mười hóa trăm, côn ảnh trùng điệp, cuồn cuộn như biển sóng dâng trào, mạnh áp đảo.
Chu Du mặt không biến sắc, xoay vòng kiếm Xích Quân, chiêu thức của Tôn Sách có mạnh đến mấy cũng chỉ như thuyền con bị cuốn vào xoáy nước, trước sau không thể lay động.
“Tuyệt!” Triệu Vân đứng một bên tán thưởng, Chu Du thấy Triệu Vân đến liền thu kiếm lùi về sau, Triệu Vân vung trường thương nhảy vào tiếp côn của Tôn Sách. Chiêu thức biến hóa thành diều hâu vồ thỏ, hồ điệp nương hoa, hai người nhảy lên, cánh mai vần vũ giữa trời.
Tào Phi nhìn mà hoa mắt, hai người đều dùng binh khí dài, mỗi khi côn thương quét ra đều tạo thế mở rộng, tiêu sái cực điểm. Tôn Sách hét một tiếng, dùng toàn lực, côn ảnh như mưa áp chế Triệu Vân, mãi đến khi Triệu Vân không chống đỡ được, quát lên, đâm một thương ngược gió!
Côn thương “keng” một tiếng, Tôn Sách xoay người nhảy ra, hai người thu chiêu.
Tôn Sách người ướt mồ hôi, thở hồng hộc, trước đó luyện võ gần nửa canh giờ, so chiêu với Chu Du, lại thêm đánh với Triệu Vân, quả thực đã kiệt sức.
“Thân thủ rất tốt.” Triệu Vân cười nói, “Xem ra ngày đó Tử Long lo bằng thừa rồi.”
“Nào có.” Chu Du nói, “Nếu không có Triệu tướng quân cứu giúp, hai chúng ta đã bị Lữ Bố bắt đi rồi.”
Triệu Vân cười không nói, Chu Du thấy y đánh với Tôn Sách một chập mà tay vẫn vững, không thở gấp, đủ biết võ công bỏ xa hai người, vừa nãy ra tay chỉ là muốn thử công phu bọn họ thôi.
Tôn Sách về phòng thay áo, Triệu Vân hỏi Chu Du, “Hiền đệ học kiếm pháp từ đâu? Có thể cho mượn kiếm nhìn chút không?”
Chu Du dùng hai tay dâng kiếm, cùng là mượn xem nhưng Triệu Vân khiêm tốn lễ độ hơn Lữ Bố nhiều, Chu Du giải thích, “Vừa rồi không phải kiếm pháp Trung Nguyên, bốn năm trước học mười sáu chiêu từ một vị cao nhân hải ngoại.”
Triệu Vân gật đầu, ngắm kỹ kiếm Xích Quân, nói, “Kiếm pháp của hiền đệ thuộc Thủy trong ngũ hành, thế như biển rộng, gió quét vạn trượng, đáng gờm, Tử Long không mời mà đến nhìn lén mấy chiêu, mong hiền đệ chớ để bụng.”
Với bản lĩnh của Triệu Vân, đời nào đi học trộm kiếm pháp, Triệu Vân trầm ngâm một lát, trả kiếm, nói, “Ta từng học từ tiên sư không ít chiêu thức, gọi là Kiến Long Tại Điền*, chẳng hay hiền đệ có nguyện ý cùng ngu huynh bàn luận một phen?”
*Lời hào Cửu nhị của quẻ Kiền, có nghĩa: Con rồng đã hiện ra trên mặt ruộng.
Chu Du giật mình, biết bàn luận là giả, Triệu Vân muốn tiện thể dạy hắn mấy chiêu, lập tức muốn học hỏi. Qua một nén nhang, Triệu Vân dạy Chu Du ba chiêu Kiến Long, lại chỉ điểm mấu chốt trong đó, nói, “Kiến Long Tại Điền, cao nhân ẩn mình, chiêu này chủ đạo là ẩn, cuối cùng mới hiện”.
“Vâng.” Chu Du thành khẩn nói, “Được Triệu huynh chỉ điểm, vô cùng cảm kích.”
Tôn Sách đã thay áo, Triệu Vân và Tào Phi vào phòng ngồi, Tôn Sách cười hỏi, “Chuyện của Triệu tướng quân đến đâu rồi?”
Triệu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên mệnh lệnh mà Công Tôn Toản giao phó vẫn chưa hoàn thành, đang nghẹn một bụng lửa.
“Muốn mượn của ta bao nhiêu người.” Tôn Sách vui vẻ nói, “Kế tiếp Công Tôn đại nhân tính làm gì?”
Triệu Vân vội đứng dậy đa tạ Tôn Sách, Chu Du không còn gì để nói, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong đã muốn thu xếp giúp người khác, cũng chẳng sợ bị Triệu Vân chê cười.
Nhưng Triệu Vân lại hết sức cảm kích, nghiêm túc nói, “Ngu huynh xin nhận ý tốt của Bá Phù hiền đệ, nhưng hỏa lực của lệnh tôn tập trung ở Hàm Cốc Quan, nên lấy đại cục làm trọng, lệnh tôn có thể bắt Đổng tặc đã là tạo phúc cho muôn dân trăm họ. Nếu vì lòng riêng của Tử Long mà để hiền đệ phân tán binh mã, thậm chí khiến Trung Nguyên thất thủ, hỏi huynh sao có thể an lòng?”
Tôn Sách nghiêm mặt, “Triệu đại ca nói đúng, là ta không suy tính kỹ càng, mau mời ngồi.”
Triệu Vân thở dài, nói với Chu Du Tôn Sách, “Đêm qua ta suy đi nghĩ lại, thấy trước hết vẫn nên rời khỏi đây, nhưng Viên đại tướng quân như có kế hoạch khác, nói chờ đến tháng ba năm nay, Viên Thiệu sẽ truyền tin cho chủ công, khi đó bàn sau.”
Chu Du thầm nghĩ chẳng lẽ lão cũng muốn giam giữ Triệu Vân, không biết Viên Thiệu có ý đồ gì với Hà Bắc, trên thực tế Ký Châu đã là địa bàn của lão… Chu Du Tôn Sách đột nhiên hiểu ra, cùng nhìn nhau.
“Thế nên mấy ngày nay…” Triệu Vân nói, “Ta đang nghĩ cách trốn đi.”
Tào Phi không vui, “Viên Thiệu đã muốn bắt huynh, từ đây về Liêu Tây cũng phải hơn nghìn dặm, làm sao chạy thoát được?”
“Không trốn được cũng phải trốn.” Triệu Vân nói, “Không thể chờ nữa, tiếp tục trì hoãn e sẽ có biến, hôm nay đến đây vì muốn từ biệt Tôn huynh đệ và Chu huynh đệ.”
Chu Du ra dấu bảo hai người kia bình tĩnh, lấy một tấm lệnh bài đặt lên bàn.
“Ta đã tính hết rồi.” Chu Du nói, “Đêm Nguyên tiêu chúng ta cùng đi, chia thành ba nhóm, ta sẽ dẫn các huynh thoát khỏi truy binh của Viên Thuật.”
Triệu Vân nhìn lệnh bài xuất thành, nhìn Chu Du, lại nhìn Tôn Sách.
Nửa tháng sau, Thọ Xuân đón tết Nguyên tiêu.
Một năm mới đến, vạn vật đổi mới, vầng trăng sáng treo nơi chân trời, chợ đêm Thọ Xuân phồn hoa náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, chi chít như sao.
“Đi!” Tôn Sách hào hứng chạy ra nói, “Đi rước đèn đi!”
Chu Du nghĩ đêm nay phải chạy trốn, căng thẳng muốn đau dạ dày, vậy mà Tôn Sách còn vô tư đòi đi chơi, Chu Du quả thực muốn tẩn y một trận.
“Ta không đi.” Chu Du nói, “Huynh dắt Tôn Quyền đi đi, nhớ về sớm.”
“Sợ cái gì.” Tôn Sách nói, “Hôm nay có cả Tử Long theo, có gì đâu mà lo? Tới một tên giết một tên, tới hai tên giết cả đôi, đi thôi.”
Chu Du bất đắc dĩ, chỉ đành đứng dậy đi theo Tôn Sách.
Lúc qua hành lang lại gặp Viên Thiệu, Viên Thuật, Chân Mật và Dương Hoằng muốn đến vườn hoa ngắm đèn, hai bên trò chuyện vài câu, Viên Thuật chỉ cười ha ha, cho Chu Du Tôn Sách ra ngoài chơi, Dương Hoằng lén nháy mắt, Chu Du khẽ gật đầu, ra hiệu đã an bài thỏa đáng.
Ra khỏi phủ Đại tướng quân, đây là lần đầu tiên Tôn Sách được ra ngoài sau khi đến Thọ Xuân, y nắm tay Chu Du, tay kia dắt Tôn Quyền đi dạo trên phố. Chu Du sắp xếp người Viên Thuật giao cho chờ ngoài thành, Triệu Vân cũng dẫn Tào Phi đi chơi, không biết đang ở đâu.
Tôn Quyền không biết chuyện tối nay chạy trốn, còn cười hỏi Tào Phi đi đâu, Chu Du mua cho nó cái chong chóng, cùng Tôn Sách thay phiên cõng nó, kẻo bị người khác chen lấn. Đêm xuống, trai thanh gái lịch trong phố toàn là tình nhân, thấy Chu Du và Tôn Sách dẫn theo một thằng nhỏ như tạc từ ngọc, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, cảm thấy nhóm này thật thú vị.
“Ta muốn ăn cái kia.” Tôn Quyền nói, “Đó là gì vậy?”
“Không được ăn.” Tôn Sách nói, “Ăn nhiều lát nữa chạy không nổi.”
“Cho ăn miếng thôi mà!” Tôn Quyền lớn tiếng.
“Con của Tào Tháo dạy hư đệ rồi…” Tôn Sách dở khóc dở cười, “Giờ biết trả treo nữa hả?”
“Thôi mua cho nó đi.” Chu Du nói.
Chu Du sợ nhất con nít khóc hoặc đánh nhau, cảm giác thật bất lực, chỉ lo Tôn Quyền mất hứng ăn vạ giữa đường thì coi như sụp đổ hình tượng, lần nào Tôn Sách cũng phải nhượng bộ Chu Du, móc tiền đưa cho hắn, “Nhanh đi nhanh đi.”
Chu Du mua hai phần bánh gạo, một cho Tôn Quyền, một cho mình, Tôn Sách hỏi, “Sao ta không có?”
“Huynh nói không ăn mà?” Tôn Quyền nói.
“Phải rồi.” Chu Du trêu, “Huynh nói không ăn mà?”
Bánh gạo nóng hổi rắc đầy đậu phộng, Tôn Sách quả thực bị một lớn một nhỏ này chọc tức chết, Chu Du mỉm cười bẻ nửa cái bánh đưa cho y, Tôn Sách cầm ăn, Tôn Quyền chen vào đám đông, hô luôn miệng, “Tào Phi! Tào Phi!”
Triệu Vân đặt Tào Phi ngồi trên cổ, hai người đang xem múa rối, Tôn Quyền leo lên người Tôn Sách, Tôn Sách đành phải xách Tôn Quyền đặt lên vai, chen vào.
Triệu Vân nhìn Chu Du, Chu Du khẽ gật đầu, ý bảo đã sắp đặt xong.
“Dọn đồ chưa?” Chu Du hỏi.
“Không có hành trang.” Triệu Vân thấp giọng nói, “Viên phu nhân đã chuẩn bị lộ phí cho Tào Phi.”
Múa rối diễn vở “Thất Thước Ký”, nói về sông Ngân Chức Nữ, Tào Phi ngơ ngác nhìn, mắt đỏ lên, Chu Du chọc nó, “Đừng nói thật sự mến đại mỹ nhân rồi nha?”
“Bậy.” Tào Phi nói, “Chờ mấy năm nữa ta về lấy nàng làm vợ.”
Triệu Vân cười không ngừng được, suýt hất ngã Tào Phi, ba người xem múa rối một lát, Tôn Quyền phát hiện Tào Phi thương tâm, kéo tay nó, hỏi, “Ngươi… nói với Chân tỷ rồi hả?”
“Ừ.” Tào Phi đáp, “Ta nói ta sẽ quay lại.”
Diễn múa rối xong, cuộc vui đã tàn, năm người ngồi sóng vai ở bờ sông, nhìn ánh đèn muôn màu muôn vẻ bên kia, Tôn Sách ôm đầu gối, đạp tảng đá bên bờ, đèn hoa như cảnh mộng, lung linh đến mức không chân thật. Chu Du biết Tôn Sách đang căng thẳng, chỉ sợ có biến bất ngờ.
Đèn đuốc tắt lụi, dẹp chợ, Triệu Vân dẫn hai đứa trẻ đi mua bánh rán, Chu Du đứng ở cửa chợ, nói, “Đi thôi.”
“Ta vẫn chưa từ biệt Chân tỷ.” Tào Phi nói.
“Không được quay lại.” Chu Du cau mày, “Sau này sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Tào Phi suy nghĩ, tuy không muốn nhưng biết lúc này không thể liên lụy mọi người, chỉ đành từ bỏ.
Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, Tôn Sách lên xe, Ngô thị đã chờ sẵn trong xe, Chân Mật cũng ở đó, nàng hành lễ với mọi người, xuống xe dặn dò Tào Phi, Tào Phi mắt đỏ ửng, thấp giọng bảo biết rồi, nắm tay Chân Mật, Chân Mật chùi mắt cho Tào Phi, lấy một chiếc nhẫn đồi mồi đặt vào tay nó.
“Các vị…” Chân Mật dịu dàng nói, “Sau này còn gặp lại.”
“Viên phu nhân bảo trọng.” Triệu Vân ôm quyền nói.
Chân Mật rời đi, mọi người lần lượt lên xe, Triệu Vân thấy Tào Phi như mất hồn, liền nói, “Sau còn gặp mà.”
Tôn Sách cười nói, “Người ta đã có chồng rồi, ngươi thật sự muốn cưới nàng à?”
Tào Phi đập Tôn Sách một cái.
Chu Du vốn căng thẳng, lại bị chuyện của Tào Phi chọc tức cười, Ngô thị lau sạch tay hai đứa nhỏ, xe chạy qua hậu viện phủ tướng quân, Triệu Vân dắt ngựa, hộ tống đoàn người tới trước cổng thành.
Vì đêm nay tổ chức hội rước đèn tết Nguyên tiêu nên cổng thành mở đến giờ Tý, Tôn Sách đưa họ đến cổng thành, cáo biệt mẫu thân và Tôn Quyền, xoay người đi.
Chu Du hồi hộp, trình lệnh bài, quan thủ thành nhìn bọn họ mấy lượt, thuộc hạ hiển nhiên đã nhận tin tối nay Chu Du ra khỏi thành, ba người, một già hai trẻ, xác nhận thân phận, bên cạnh quan thủ thành còn có người được phủ tướng quân phái đến kiểm tra xe ngựa, chắc chắn không giấu ai trên xe.
Chu Du nhận ra quan văn kia, là thuộc hạ của Dương Hoằng, nhưng theo lý thuyết thì gã không thể biết hắn có mấy tấm lệnh bài, quan văn kiểm tra xong định thả họ đi, lại bị quan thủ thành cản lại.
“Các ngươi có ba người.” Binh sĩ canh phòng hỏi, “Mà chỉ có một lệnh bài, là sao?”
Chu Du nói, “Sao ta biết được! Ngươi sai người về hỏi Dương đại nhân đi! Dân chúng trong thành đã đi hết, chúng ta có việc không thể không đi! Đây là lệnh của Công tào ta, nếu làm chậm trễ, đừng trách ta không khách khí!” Nói rồi Chu Du lại nhìn quan văn kia, hỏi, “Có phải vậy không?”
Quan văn cũng không quyết định được, tối nay có rất nhiều người ra khỏi thành, phần lớn là từ Thọ Xuân về các huyện gần đó ăn tết, ngựa xe như nước, xe của Chu Du dừng ở cổng thành, chặn đường đi của những người phía sau, quan thủ thành chỉ biết tối nay có người trong phủ tướng quân rời thành, thuộc hạ Dương Hoằng phái đến lại ù ù cạc cạc, sợ trì hoãn lâu bị khiển trách, đành phải cho qua.
Dù sao thì kiểm đủ nhân số là được, những chuyện khác chẳng cần quản làm gì.
Chu Du ngồi vị trí đánh xe, vung roi, giục ngựa chạy ra khỏi thành, quay đầu lại nhìn dân chúng tụ tập ở cổng thành ngày càng đông, lại tìm không thấy Triệu Vân.
Triệu Vân một tay dắt ngựa, một tay dắt Tào Phi.
“Dừng lại.” Quan binh nói, “Thân phận thế nào? Chưa thấy bao giờ.”
Tào Phi móc lệnh bài ra, “Phủ tướng quân, nè.”
Quan binh vẻ mặt nghi ngờ, Triệu Vân mặc võ bào quý báu, đeo kiếm chuyên dùng của thị vệ, nói lưu loát tiếng Hà Bắc, vênh mặt hất hàm bảo, “Vị này là cháu của Viên Bản Sơ đại nhân, tết Nguyên tiêu muốn lên đường về Ký Châu, ngươi ở doanh trại nào? Chức quan gì? Gan to quá rồi!”
Triệu Vân đứng ở cổng thành, tướng mạo đường hoàng, ngọc thụ lâm phong, trời sinh như cái giá treo đồ, ăn mặc chỉnh tề, Tào Phi thì mày rậm mắt to, đậm mùi sách vở, tay đeo nhẫn đồi mồi của Chân Mật, giơ ra trước mắt quan thủ thành.
“Nhận ra chiếc nhẫn này không?” Tào Phi hỏi.
Quan thủ thành không dám ngăn cản, vội cho hai người qua.
“Mau.” Chu Du hội họp với Tào Phi và Triệu Vân, Triệu Vân ôm Tào Phi lên xe, thay quần áo, ngụy trang thành phu xe, ngồi vào vị trí đánh xe của Chu Du, Chu Du thì nhảy lên ngựa của Triệu Vân.
“Người tháp tùng đâu?” Triệu Vân hỏi.
“Sắp xếp ở trạm dịch.” Chu Du nói, “Tối nay chạy thâu đêm, tối mai tìm nơi nghỉ trọ, huynh đưa Tào Phi đi trước, những người khác cứ giao cho ta.”
Triệu Vân hỏi, “Có bao nhiêu tên?”
Chu Du ra dấu tay, ý bảo hai mươi, Triệu Vân nói, “Ta, đệ cùng Bá Phù là đủ giải quyết hai mươi người.”
“Không thể làm bừa.” Chu Du nói, “Chỉ sợ Tôn phu nhân và hai đứa nhóc bị đe dọa.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, cùng nhìn cổng thành phía xa.
Triệu Vân nói, “Bá Phù kêu ta nói với đệ, nếu qua một chén trà mà không chờ được thì hãy đi trước.”
“Chờ thêm lát đi.” Chu Du trầm giọng nói, “Về phủ, thay quần áo, ra lại cổng thành cũng phải mất chút thời gian.”
Để qua mắt Viên Thuật, Tôn Sách và Chu Du đã bàn trước, khi chợ tết Nguyên tiêu kết thúc sẽ về phủ tướng quân một chuyến, vào phủ rồi mới nghĩ cách bỏ chạy. Nhưng cách này vô cùng nguy hiểm, chẳng may Thọ Xuân đóng cổng thì Tôn Sách sẽ kẹt lại trong thành.
Tử sĩ ở trạm dịch ngoài thành không chờ được Chu Du cũng sẽ sinh nghi, báo cho Viên Thuật, tất cả sẽ gặp nguy.
Mắt thấy dân chúng đều đã rời thành, cổng thành Thọ Xuân từ từ khép lại, “ầm” một tiếng, ngăn cách đèn hoa rực rỡ với màn đêm bên ngoài.
“Nguy rồi.”
Tiếng vang đó khiến Chu Du như rơi xuống vực sâu, hắn nhìn Triệu Vân, Triệu Vân nói, “Trước hãy bình tĩnh, đừng hoảng, nếu không kịp ra khỏi thành, chẳng lẽ đệ với Bá Phù không an bài bước tiếp theo sao?”
“Viên Thuật nói phải chờ đến ngày mai.” Chu Du lo lắng, “Nhưng không chừng tối nay lão đã ra tay giết y…”
“Đi trước.” Triệu Vân quyết đoán nói, “Tin tưởng y, sa!”
Chu Du quay đầu nhìn Thọ Xuân, hít sâu một hơi, khẩn cầu Tôn Sách nhất định sẽ đuổi kịp.
Lành dữ chưa biết, cõi lòng Chu Du trĩu xuống, Triệu Vân vừa định đánh xe, Chu Du lại nói, “Chờ chút, một khắc thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
244 chương
140 chương
41 chương
4 chương
12 chương