Thần Niên khóc dở mếu dở, vặn lại: “Lát nữa đánh cho chàng sưng mắt lên, để chàng cũng phong tình giống thế nhé.” Phong Quân Dương mỉm cười không nói gì, chỉ nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn Thần Niên, ánh mắt đong đưa toát ra vẻ phong lưu, nhìn đến mức khiến Thần Niên ngây người. Hắn ở bên đó không nhịn được bật cười ha hả, nghiêng đầu thấp giọng nói nàng: “Nàng thích kiểu phong tình thế nào? Ta sẽ làm cho nàng xem.” Những lúc riêng tư không có ai, hắn luôn thích trêu chọc nàng như vậy, số lần nhiều dần, nên Thần Niên không động một tí là đỏ mặt tía tai như hồi mới đầu nữa, vì thế nghe xong những lời này của hắn còn cố ý khen: “Ái chà, A Sách, cái nháy mắt vừa rồi của chàng đẹp lắm, lát nữa cũng dạy ta với nhé!”. Khuôn mặt Phong Quân Dương cứng đờ, nâng tay lên lấy đốt ngón tay cốc vào trán nàng một cái, sầm mặt xuống nói: “Tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, tuyệt đối không truyền ra ngoài!”. Hai người giống như cố ý quên hết những lời hôm qua Triều Dương Tử đã nói đi, không mảy may nhắc đến thương thế của Phong Quân Dương. Thần Niên lại bị Phong Quân Dương ép viết hai trang giấy lớn, rồi mới được hắn cho phép đi ăn sáng. Vẫn như trước là Thuận Bình dẫn người đứng ở bên hầu hạ, mới ăn được một nửa, thì Vân Sinh từ tiểu viện của mình đi sang, vào đến cửa nhìn thấy Thần Niên đang ăn cơm cùng Phong Quân Dương thì thoáng sững người, ánh mắt đảo nhanh giữa hai người, rồi cố ý cười nói với Phong Quân Dương: “Biểu ca huynh thật là thiên vị, mời Tạ tỉ tỉ qua đây ăn cơm nhưng lại không gọi muội.” Thần Niên đứng dậy chào hỏi với nàng ta: “Vân Sinh tiểu thư.” “Nàng không cần phải để ý tới muội ấy, ngồi xuống ăn cơm của nàng đi.” Phong Quân Dương nói với Thần Niên xong, mới quay sang nói với Vân Sinh: “Muội ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì cũng ăn luôn ở đây một chút đi.” Vân Sinh cười xua xua tay, đi tới bên cạnh yên lặng chờ, mãi cho đến khi Phong Quân Dương ở bên kia ăn uống súc miệng xong xuôi, mới lên tiếng hỏi: “Biểu ca, huynh có tin tức gì của cô mẫu và Nhàn Nhi ở Ký Châu không?”. Nhàn Nhi là con gái của Tiết Trực, mẹ đẻ Phong thị là vợ kế của Tiết Trực. Phong thị xuất thân từ Vân Tây, chỉ sinh được một mụn con gái là Nhàn Nhi, vì không có con trai, nên không tham gia vào cuộc tranh giành Ký Châu, vẫn yên ổn bình an ở trong Ký Châu cho đến giờ. Phong thị trước kia đã từng đón con gái về Vân Tây một lần, trên đường về lại ở lại nhà đường tỉ ở Thái Hưng mấy ngày, đó cũng chính là lúc Vân Sinh quen biết Nhàn Nhi. Hai người các nàng tuổi tác xấp xỉ nhau, tính tình cũng coi như hòa hợp, thời gian ở cùng nhau tuy ngắn, nhưng mối quan hệ lại rất tốt. Lúc trước hai châu Thanh Ký rối ren bất an, Vân Sinh ngoài việc lo lắng cho Phong Quân Dương, còn lo lắng cho một người khác nữa, đó là Tiết Nhàn Nhi. Phong Quân Dương để cho Thần Niên đến thư phòng luyện chữ trước, đợi nàng đi rồi, mới quay lại trả lời Vân Sinh: “Ta đã phái người tới Ký Châu thăm cô mẫu và Nhàn Nhi rồi, bọn họ hồi âm lại nói rằng hai người họ mọi thứ vẫn ổn cả, Tiết Thịnh Hiện ở đó đối xử với cô mẫu cũng có thể coi là kính trọng.” Vân Sinh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói: “Muội sợ nhất di mẫu và Nhàn Nhi ở chỗ Tiết Thịnh Hiển bị hắn trút giận, lại sợ Tiết Thịnh Hiển gả bừa Nhàn Nhi đi đâu đó.” Tiết Thịnh Hiển vì muốn có được sự ủng hộ, rất có thể sẽ đem muội muội cùng cha khác mẹ ra liên hôn, chuyện này cho dù có thật sự xảy ra, thì Phong Quân Dương cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Hắn khẽ mỉm cười, lại nói: “Đường huynh của muội có khả năng sẽ vòng lại Ký Châu quay về, chuyện có liên quan đến Nhàn Nhi, tới lúc ấy muội cẩn thận hỏi lại huynh ấy là được.” Đường huynh của Vân Sinh chính là Hạ Trạch, hắn đã lấy được Nghị Bình, sau khi bố trí phòng ngự cho Nghi Binh xong tự khắc sẽ quay ngược về phía Tây. “Thập nhi ca sẽ tới Thanh Châu sao?” Vân Sinh vui sướng reo lên. Phong Quân Dương gật đầu: “Có lẽ sắp tới rồi.” Tiết Thịnh Anh chiếm Thanh Châu, Hạ Trạch đoạt Nghi Bình, hai người bọn họ xâu xé sạch sẽ địa bàn của Dương Thành. Tuy nói rằng sau khi sự việc xảy ra đều không hẹn mà gặp đổ hết tội lỗi lên đầu trại Thanh Phong, nhưng Trương gia ở Tĩnh Dương lại không ngốc, thông gia của nhà mình cũng bị giết, đương nhiên sẽ không chịu cam lòng bỏ qua, nên Hạ Trạch nhất định phải quay lại Thanh Châu thương nghị đối sách cùng Tiết Thịnh Anh. Vân Sinh nghe xong tự nhiên thấy rất vui, tâm tư xoay chuyển đang muốn hỏi thăm về chuyện của Thần Niên, ai ngờ còn chưa đợi nàng mở miệng, Phong Quân Dương đã hờ hững nói: “Những gì có thể nói với muội, huynh đã nói cả rồi, không thể nói thêm gì nữa, muội bám lấy huynh hỏi cũng vô dụng thôi. Hiện giờ huynh còn rất nhiều việc quan trọng phải xử lý, muội ngoan ngoãn quay về tiểu viện của mình đợi đi, đừng có gây chuyện rắc rối cho huynh, nếu không huynh sẽ lập tức sai Trịnh Luân đưa muội quay trở về Thái Hưng!”. Vân Sinh thấy hắn rất nghiêm túc, không dám dò hỏi gì thêm nữa, ngoan ngoãn dẫn thị nữ quay về tiểu viện của mình. Phong Quân Dương cũng chưa đến thư phòng tìm Thần Niên ngay, mà chỉ ngồi yên lặng một mình trong phòng. Hồi lâu sau, Trịnh Luân cùng Thuận Bình đi từ ngoài vào, báo cáo đơn giản lại những chuyện xảy ra trên đường hộ tống Vân Sinh quay về Thái Hưng cho Phong Quân Dương nghe, lại cẩn thận kể đến chuyện hắn đã gặp Hạ Trăn cha của Vân Sinh ở Thái Hưng. Phong Quân Dương nghe xong lại hỏi: “Có xảy ra chuyện gì khác thường không?”. Trịnh Luân là thuộc hạ được Phong Quân Dương coi trọng và tin tưởng, tính cách tuy rằng có hơi cứng nhắc, nhưng làm việc lại rất cẩn thận trầm ổn, hắn suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ là phản ứng nhanh chóng của quân đội Thái Hưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, từ lúc thuộc hạ đưa tin đến khi Thập nhị công tử dẫn quân xuất chinh, chỉ mới trong hai ngày ngắn ngủi.” Lúc Trịnh Luân đưa tin đến Thái Hưng đã là ngày hai mươi ba tháng Tám, mà ba ngàn tiên phong thiết kỵ của Thái Hưng do Hà Trạch thống lĩnh cuối tháng Ba đã đuổi được tới Thanh Châu. Phong Quân Dương trầm mặc suy tính một lát, khóe miệng lộ ra đôi chút mỉa mai, lạnh nhạt chế giễu: “Quả nhiên thật không hổ danh thiết kỵ Thái Hưng tốc độ nhanh như sấm.” Hắn cho Trịnh Luân lui xuống trước, còn mình ngồi ở trong phòng hồi lâu, rồi lại gọi Thuận Bình đến bên cạnh, thấp giọng dặn dò hắn: “Ngươi nghĩ cách giết hai người, phải làm thật kín kẽ thần không biết quỷ không hay.” Thuận Bình sau lưng đã lung lạc không ít những cao thủ giang hồ cho Phong Quân Dương, mấy loại chuyện âm thầm lén lút như ám sát này đều do hắn phụ trách, vì thế khi nghe xong cũng không cảm thấy kinh hãi, chỉ thả hai tay xuống đứng ở đó đợi Phong Quân Dương nói tiếp. Phong Quân Dương ở bên này ngừng lại một lúc lâu, rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Lão Kiều và Triều Dương Tử.” Thuận Bình nghe xong mí mắt liền giật giật, cuối cùng vẫn kìm được không hỏi thêm bất cứ điều gì, bình tĩnh tuân mệnh nói: “Vâng.” Phong Quân Dương liếc nhìn hắn một cái, nói: “Hai người bọn họ võ công đều vô cùng lợi hại, đặc biệt là lão Kiều, nếu như không có bản lĩnh một đao chắc chắn giết chết được, thì đừng ra tay vội.” Thuận Bình đáp: “Tiểu nhân hiểu rồi.” Phong Quân Dương nhẹ phất tay, nói: “Ngươi lui xuống trước đi, đóng cửa phòng lại, ta muốn yên tĩnh một lát, đừng để người khác tới làm phiền ta.” Thuận Bình cúi đầu cẩn thận lui ra ngoài, theo lời dặn dò của Phong Quân Dương lặng lẽ đóng cửa phòng lại. Tia sáng trong phòng có đôi chút ảm đạm, Phong Quân Dương rủ mi mắt xuống lặng lẽ ngồi trên ghế, gắng gượng trước mặt người khác lâu như vậy, khí lực trên người dường như đã dùng cạn, rất lâu sau mới thở một hơi dài, mệt mọi dựa vào lưng ghế phía sau. Tối qua, Thần Niên tưởng hắn đã ngủ rồi, cứ âm thầm khóc suốt, nhưng lại không biết rằng kỳ thực hắn đã thức trắng cả đêm. Hắn không sợ, chỉ là không muốn chết như vậy. Ba năm…… thời gian quá ngắn, những việc muốn làm lại quá nhiều, dường như có tính toán thế nào cũng không kịp để thực hiện những tham vọng của hắn. Hắn muốn chia rẽ Giang Bắc, hắn muốn đoạt Giang Nam, hắn muốn dẫn quân Bắc phạt, hắn muốn thống nhất thiên hạ. Vân Tây muốn nhất thống thiên hạ, nên giờ tuyệt đối không thể để Giang Bắc lọt vào tay thế lực khác, cho dù là họ Hạ ở Thái Hưng. Cũng chỉ có Giang Bắc chiến trận không ngớt, thì Vân Tây mới có thời gian đoạt được Giang Nam, mới có thể có thời gian tập hợp lực lượng tiến hành Bắc phạt.