Giang Bắc Nữ Phỉ
Chương 223
Thân vệ kia tạ ơn Thần Niên, vội dẫn người ra khỏi doanh trại. Họ tìm kĩ dọc bờ sông một lượt mới tìm thấy Trịnh Luân say rượu ngã vào trong bụi cỏ, gọi hắn vài tiếng không thấy tỉnh, đành đưa hắn về trong doanh. Hôm sau Thần Niên mới nghe được chuyện này từ chỗ Ôn Đại Nha, ngập ngừng nói: “Lúc trước ta gặp hắn thấy thần chí hắn cũng coi như tỉnh táo, sao lại say đến bất tỉnh nhân sự như thế?”.
Ôn Đại Nha cười nói: “Vừa nhìn cái là biết đại đương gia chưa từng uống rượu, có lúc vừa mới uống xong thì thấy người chẳng sao cả, chờ khi ý say phản ngược trở lại thì không xong rồi. Không tin giờ cô đi hỏi Trịnh tướng quân một câu, tôi đoán hắn e là không nhớ đêm qua đã từng gặp cô đâu”.
Lời hắn nói ra chỉ vô ý, nhưng Thần Niên nghe vào lại có lòng, đêm qua đã xảy ra việc xấu hổ kia, nàng trốn Trịnh Luân còn không kịp, làm sao dám đến hỏi hắn có nhớ việc đêm qua hay không. Thần Niên cười mỉm, không trả lời. Ôn Đại Nha lại hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng không tin, liền chỉ vào Linh Tước bên cạnh bảo: “Không tin cô hỏi cô ấy đi, cũng như thế luôn”.
Linh Tước khác Thần Niên rất nhiều, tuy cũng là cô nương trẻ tuổi nhưng uống rượu lại cực thiện nghệ. Cô thấy Ôn Đại Nha nhắc đến mình, liền cười nói: “Ôn đại ca nói phải đấy, thực sự là thế”. Nói xong, cô lại chuyển sang hỏi Phương Huân, “Phương thủ lĩnh, đêm qua huynh có nhớ mình quay về lều trại thế nào không?”.
Đêm qua Phương Huân cũng uống say bí tỉ, đến giờ vẫn hơi đau đầu, lắc lắc đầu cười gượng nói: “Lỗ cô nương đừng chế nhạo ta nữa, ta làm sao nhớ nổi việc này”.
Mấy người đang thảo luận chuyện say rượu, chợt nghe bên ngoài trướng truyền đến một đợt tiếng bước chân, một lát sau, Trịnh Luân dẫn theo thuộc hạ từ ngoài vào. Đám Ôn Đại Nha đều ngừng nói cười, Thần Niên cũng ngước mắt nhìn Trịnh Luân, thấy sắc mặt hắn tuy còn hơi tái nhưng vẻ mặt đã trầm ổn bình tĩnh, hệt như lúc trước.
Trịnh Luân chậm rãi quét tầm mắt nhìn mọi người trong trướng một vòng, lúc ánh mắt lướt qua Thần Niên cũng không dừng lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, để các vị đợi lâu”.
Thái độ của hắn như vậy, Thần Niên cũng không biết chắc hắn có còn nhớ việc đêm qua hay không, nghe thế bèn ôn hòa nói: “Không sao”.
Mọi người chào nhau rồi ngồi xuống theo vị thế, Trịnh Luân giờ mới nhìn Thần Niên, đi thẳng vào vấn đề: “Tạ đại đương gia, hai quân chúng ta chân thành hợp tác nên mới có thể thuận lợi tiêu diệt đại quân của Hạ Lan Uyên. Sau trận chiến lần này, Trịnh Luân muốn dẫn quân giải vây cho Thái Hưng, chẳng hay quý quân định liệu ra sao? Có muốn cùng Tây tiến không?”.
Trong lòng Thần Niên đã sớm có lựa chọn, nhưng vì còn chưa thương lượng việc này với các tướng lĩnh khác trong nghĩa quân nên không tiện trực tiếp trả lời Trịnh Luân, bèn nói: “Việc này ta còn phải thương lượng với các huynh đệ trong quân”.
Trịnh Luân chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy được, ta chờ hồi âm của đại đương gia”.
Chỉ đến hôm sau, Thần Niên đã hồi âm cho Trịnh Luân, nghĩa quân cùng đại quân của Trịnh Luân Tây tiến, giải cứu Thái Hưng. Thần Niên không tự mình đến nói, chỉ phái Ôn Đại Nha và Phương Huân đến bàn việc Tây tiến với Trịnh Luân. Trịnh Luân nghĩ Thần Niên cố tình tránh né mình, tâm tình hơi phức tạp, lặng đi một lát rồi hỏi Ôn Đại Nha: “Tạ đại đương gia đâu?”.
Ôn Đại Nha đáp: “À, đại đương gia có việc phải làm, phải đi khỏi đây mấy hôm, cô ấy đã giao hết việc trong quân cho chúng tôi, bảo chúng tôi nghe ngài chỉ huy. Chờ sau khi cô ấy xong việc sẽ đuổi theo sau”.
Trịnh Luân nghe nói Thần Niên bất ngờ rời đi, trong lòng kinh ngạc, không kiềm chế được hỏi tiếp: “Cô ấy đi đâu?”.
Ôn Đại Nha cười đáp: “Cái này thì tôi không biết, dù sao cũng là việc riêng của đại đương gia, chúng tôi không tiện hỏi”.
Trịnh Luân nghe Ôn Đại Nha nói thế, nhếch miệng, không hỏi tiếp nữa.
Tháng Năm năm Tân Võ thứ tư, Trịnh Luân chia ba vạn quân cho Tống Diễm, để họ đóng ở Nghi Bình, chính mình dẫn dắt những nhân mã còn lại đi qua sườn Phi Long về phía Tây. Lúc này Phong Quân Dương cũng đã đập tan Mộ Dung bộ của Tiên Thị, dẫn quân đến gần Dự Châu. Binh lực của chàng tuy chiếm ưu thế nhưng Bộ Lục Cô Kiêu lại có lợi lấy khỏe địch mệt. Vì nguyên cớ này, Phong Quân Dương vẫn chưa nóng lòng khai chiến với Bộ Lục Cô Kiêu, mà dừng trú ở thành nhỏ Ninh Tuyền phía Đông Dự Châu trước, nghỉ ngơi chỉnh đốn đại quân.
Tin tức nghĩa quân và Trịnh Luân cùng Tây tiến được đưa đến Ninh Tuyền, Thuận Bình nhất thời không dám bẩm báo Phong Quân Dương. Lần trước Trịnh Luân cố tình tăng thêm uy danh Tạ Thần Niên đã làm Phong Quân Dương cực kì tức giận, giờ Trịnh Luân lại chống lại mệnh lệnh của Phong Quân Dương, dẫn Thần Niên Tây tiến, nếu Phong Quân Dương biết, nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ.
Thuận Bình cũng không biết Trịnh Luân trúng tà gì, rõ ràng là cực trung thành với vương gia, rồi lại làm việc chống đối vương gia như thế. Y không dám giấu giếm tin tức, âm thầm mắng cho Trịnh Luân một trận rồi mới bất chấp khó khăn bẩm báo việc này lên Phong Quân Dương.
Không ngờ Phong Quân Dương nghe xong lại không tức giận như lần trước, trái lại chỉ cười mỉa mai, nói: “Suy nghĩ này của Trịnh Luân thật là nực cười”.
Thuận Bình nghe mà hồ đồ, không biết Phong Quân Dương có ý gì.
Phong Quân Dương đưa mắt nhìn y, ra lệnh: “Ngươi tự mình đi một chuyến, nói với Trịnh Luân, nếu hắn thật sự có tình với Thần Niên thì đừng để nàng dính vào chiến sự Thái Hưng. Một bên là cha ruột của nàng, một bên là cha nuôi của nàng, ngươi hỏi Trịnh Luân một câu, hắn muốn bức tử nàng sao?”.
Thuận Bình giờ mới nghĩ ra, bất giác kinh hãi, vội đáp: “Tiểu nhân hiểu rồi”.
Việc không thể trì hoãn, Thuận Bình lập tức dẫn theo mấy hộ vệ ra khỏi Ninh Tuyền, lén lút đi về hướng Đông gặp Trịnh Luân, nhưng không biết trước đó mấy ngày, thủy quân Hạ gia dừng trú trong thủy trại Phụ Bình bên bờ Nam sông Uyển đã thừa dịp lũ đầu hè tràn về, bám sát bờ Nam xuôi dòng.
Thủy quân Thái Hưng vừa mới đi chưa được hai ngày, Khâu Mục Lăng Việt lại dẫn binh vây thành. Hạ Trăn không biết đây là trùng hợp hay là Khâu Mục Lăng Việt đã nhận ra điều gì đó, không dám khinh thường, mỗi ngày đều ở lại trên tường thành nhiều hơn. Ngày hôm nay ông ta lại đứng trên cổng thành chờ cho đến khi nhá nhem tối, nghe có người báo Bạch Chương tìm mình mới xoay người xuống khỏi cổng lầu, đi vào trong thành.
Khi đến của phủ thủ thành, vừa khéo gặp Vân Sinh cưỡi ngựa trở về, Hạ Trăn thoáng dừng bước, lãnh đạm hỏi: “Lại đi đến chỗ tường thành à?”.
“Vâng.” Vân Sinh gật đầu, xoay người xuống ngựa, tiện tay ném dây cương trong tay cho hộ vệ phía sau, đi nhanh mấy bước đến bên cạnh Hạ Trăn, vừa đi theo ông ta vào phủ vừa hỏi: “Phụ thân, con nghe người ta nói Trịnh Luân đã thắng Hạ Lan Uyên, thật vậy không ạ?”.
Vân Sinh đã về đến nhà từ trước khi Thái Hưng bị vây, sau đó chưa hề rời đi. Sau này Khâu Mục Lăng Việt công thành dữ dội, Hạ Trăn từng nghĩ đưa con gái đến nhà bà ngoại ở Vân Tây, không ngờ Vân Sinh lại khăng khăng không đi, một lòng muốn ở lại Thái Hưng cùng tồn vong với gia tộc. Hạ Trăn luôn yêu thương chiều chuộng cô con gái này, thấy cô như vậy, trong lòng càng thêm áy náy. Hiện nghe cô hỏi việc trong quân, ông ta cũng không để ý lắm, chỉ nói: “Thật thế”.
Vân Sinh trù trừ một chút, lại không nhịn được hỏi: “Con còn nghe người ta nói Thần Niên tỷ tỷ cũng ở đó, còn lập công lớn, phải không?”.
Cô đột nhiên nhắc tới Thần Niên làm Hạ Trăn không khỏi sững người, ông ta quay lại lặng lẽ nhìn cô con gái từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện. Vân Sinh bị phụ thân nhìn mà chột dạ, cẩn thận liếc nhìn phụ thân một cái, nhỏ giọng gọi: “Phụ thân…”.
Hạ Trăn giơ tay đuổi thị về theo sau đi, nói khẽ hỏi con gái: “Vân Sinh, con muốn hỏi gì phụ thân?”.
“Trước kia con từng gặp Thần Niên tỷ tỷ vài lần, tỷ ấy rất xuất sắc.” Vân Sinh cẩn thận đáp.
Hạ Trăn rất hiểu con gái mình, biết sau câu này của cô không chừng còn có câu khác, nghe vậy chỉ chậm rãi gật đầu, trầm mặc không nói. Quả nhiên, chỉ thấy Vân Sinh hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Phụ thân, mẫu thân của Thần Niên tỷ tỷ là người như thế nào?”.
Câu hỏi này, cô đã giấu trong lòng rất lâu, từ lúc cô biết có một người như thế tồn tại, cô đã hiếu kì đó rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể khiến phụ thân nghiêm túc chỉnh tề của mình không để ý đến sự phản đối trong nhà để cưới hỏi đường hoàng, lại có thể yêu thương nhung nhớ, trao tình trọn kiếp như thế.
Cô rất tò mò, vị vương nữ Tiên Thị kia rốt cuộc là người con gái xuất chúng dường nào?
Hạ Trăn chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên hỏi ông ta chuyện này lại là Vân Sinh, hơi sững sờ một lát rồi mới hoàn hồn, thờ ơ hỏi: “Sao lại hỏi cái này?”.
Vân Sinh lấp liếm cười cười, giải thích: “Là vì con thấy Thần Niên tỷ tỷ xuất sắc như thế nên mới tò mò mẫu thân của tỷ ấy là người như thế nào thôi ạ”. Tâm tư của cô tuy không kín đáo như Hạ Trăn nhưng cũng nhanh nhẹn linh hoạt, nói xong lại sợ Hạ Trăn không tin, dứt khoát lấy tiến làm lùi, hỏi tiếp phụ thân, “Phụ thân, có phải người rất yêu Nhã Thiện nữ vương không?”.
Hạ Trăn im lặng chốc lát, xoay người chậm rãi đi lên trước. Vân Sinh không đoán ra suy nghĩ của phụ thân, cũng không dám hỏi lại, chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh. Hai cha con đi dọc theo đường mòn rải đá trong phủ một lúc lâu, Hạ Trăn mới bất chợt nói nhỏ: “Đúng, ta rất yêu nàng”.S
Vân Sinh không nén nổi cơn hiếu kì trong lòng, không ghìm nổi mình hỏi tiếp: “Phụ thân quen biết bà ấy như thế nào?”.
Trên mặt Hạ Trăn thoáng nét ngẩn ngơ, nói: “Lúc ta quen nàng thì đại bá của con còn tại thế, ta là tên lêu lổng nổi tiếng của Hạ gia, suốt ngày việc cần làm thì không làm, chỉ giỏi gây chuyện thị phi”.
Vân Sinh nghe thế ngạc nhiên, thật sự không thể tưởng tượng nổi phụ thân nghiêm túc chỉnh tề lúc còn trẻ lại là một tên lêu lổng.
Hạ Trăn cười ảm đạm, nói tiếp: “Lúc đó ta một lòng một dạ muốn làm hiệp khách, vung kiếm giang hồ, vì thế đã bị người trong nhà đánh vài lần, nhưng vẫn không biết hối cải. Có một lần, đi Giang Nam chơi với đám bạn xấu, lúc vượt sông thì gặp nàng”.
Ông ta chỉ nói mở đầu rồi ngừng lại, ngơ ngẩn đứng đó xuất thần.
Ông ta cố tình dồn nén tất cả chuyện này xuống tận đáy lòng, chỉ mong sao một ngày nào đó có thể quên lãng, nhưng giờ nghĩ lại vẫn rành rành trước mặt, rõ mồn một như ngày hôm qua. Ông ta nhớ rõ, hôm ấy nàng vận áo xanh lơ, đầu đội mũ che, rõ ràng là ăn vận không hề thu hút, nhưng có lẽ vì dáng người đó quá mức yểu điệu động lòng nên vẫn làm kẻ khác phải nhìn chăm chú.
Đám ông ta đều là con nhà quyền quý trong thành Thái Hưng, thường ngày coi trời bằng vung quen rồi, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhường vậy, không thể thiếu màn bình phẩm từ đầu đến chân. Mấy tên đồng bọn một mực đoán dung mạo cô gái này ra sao, ông ta nghe phát phiền, không kiên nhẫn nói: “Dáng vẻ như thế nào, đi sang đó lật mũ của nàng ra ngó một cái là biết ngay chứ gì”.
Ông ta nói ra, ai nấy đều mang tiệc rượu ra cược, đẩy ông ta đi làm việc này, không ngờ lại làm ông ta đánh mất trái tim.
Hạ Trăn nhắm mắt, không dám nhớ lại tiếp nữa.
Vân Sinh chờ thật lâu không thấy đoạn sau, nhất thời không nén nổi tâm tư, lên tiếng hỏi: “Lúc ấy Khâu Mục Lăng Việt là hộ vệ của vương nữ?”.
Hạ Trăn hoàn hồn, đáp: “Phải”.
Vân Sinh lại hỏi tiếp: “Lúc đó trông ông ta thế nào ạ?”.
Hạ Trăn bất giác hơi nheo mắt lại, quan sát con gái, hỏi: “Con rất tò mò về Khâu Mục Lăng Việt?”.
Vân Sinh bị ông ta hỏi mà trong lòng kinh sợ, cố tự trấn tĩnh gật đầu, nói: “Tò mò ạ. Con nghĩ ông ta trước kia chẳng qua chỉ là một hộ vệ bên cạnh vương nữ, sao giờ lại thành một viên đại tướng quân rồi? Thác Bạt Nghiêu lại tín nhiệm ông ta như thế”.
Nghe xong câu này, Hạ Trăn lại nói: “Kẻ Thác Bạt Nghiêu tín nhiệm không phải hắn, mà là Bộ Lục Cô Kiêu.
Nếu Thác Bạt Nghiêu tin hắn thì đã không để hắn dẫn người Bắc Mạc đến tấn công Thái Hưng”. Nhìn mắt Vân Sinh lộ ra sự khó hiểu, Hạ Trăn bất giác mỉm cười, nói tiếp, “Con còn nhỏ, không hiểu việc này, chỉ cần nhớ kĩ Khâu Mục Lăng Việt dù có mười vạn binh Bắc Mạc cũng không tấn công vào thành được. Vả lại con cứ thả lỏng đi, không cần ngày nào cũng phải chạy lên tường thành”.
Vân Sinh cái hiểu cái không, hỏi: “Vì sao ạ?”.
Hạ Trăn không chịu nói nữa, chỉ mỉm cười lắc đầu. Vân Sinh sợ phụ thân sinh nghi, không dám hỏi tiếp, cáo từ phụ thân rồi một mình đến nội viện tìm mẫu thân. Hạ Trăn đứng ở chỗ cũ nhìn bóng con gái đi xa rồi mới gọi tâm phúc Tào Âm đến, dặn dò: “Bảo người theo sát Vân Sinh, xem mỗi ngày con bé làm những gì”.
Tào Âm lĩnh mệnh rời đi, Hạ Trăn giờ mới quay sang chỗ Bạch Chương.
Trong phòng chỉ có mình Bạch Chương, đang ngồi bày kì phổ dưới đèn, ngước mắt thấy Hạ Trăn đến, mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ ông thế này, ngoài thành hẳn coi như yên ổn”.
Hạ Trăn gật đầu, ngồi xuống ghế mây đối diện Bạch Chương, nói: “Phải, Khâu Mục Lăng Việt vẫn chưa công thành”.
Bạch Chương đặt kì phổ trong thanh xuống, cười liếc Hạ Trăn: “Lão hồ ly ông là to gan nhất, biết thừa Khâu Mục Lăng Việt đang rình chằm chằm nơi này mà vẫn bảo thủy quân về Đông. Phong Quân Dương vì cứu Hạ gia ông mà bỏ cả Giang Nam, ông che giấu thực lực thì không nói, còn muốn đâm một dao vào sau lưng hắn, ông cẩn thận gặp báo ứng đấy”.
Hạ Trăn và Bạch Chương quen biết hơn hai mươi năm, Hạ Trăn luôn hậu đãi ông có thừa, mà Bạch Chương cũng đã cứu mạng Hạ Trăn mấy lần, quan hệ giữa hai người đã hết sức thân thiết, ăn nói không hề kiêng nể. Hạ Trăn nghe xong cũng không giận, chỉ thờ ơ nói: “Phong Quân Dương vì cứu Giang Bắc, chứ không phải cứu Hạ gia”.
Bạch Chương nghe vậy cười ha ha, nhoài người lấy chén trà trong khay ra, rót một chén nước trà cho Hạ Trăn, nói: “Nếm thử, nước này là sương sớm tôi bảo người ta lấy đấy”.
Hạ Trăn nhấp một ngụm trà, cảm thấy vị trà đúng thật là khác trước kia, nhưng cũng không nói ra được ngon chỗ nào, thấy Bạch Chương vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đành thuận miệng trả lời: “Trà ngon”.
Bạch Chương giờ mới mỉm cười một cái.
Hạ Trăn lại hỏi: “Ô tìm ta đến có việc gì?”.
Bạch Chương cúi đầu không nhanh không chậm thu dọn quân cờ trên bàn, cười nói: “Là muốn kể chuyện cho ông nghe”.
Hạ Trăn không ngờ lão đặc biệt mời mình đến chỉ vì kể chuyện, hơi nhíu mày kiếm, hỏi: “Chuyện gì?”.
Bạch Chương giương mắt nhìn Hạ Trăn, nụ cười trên khuôn mặt béo trắng tắt ngúm, nghiêm túc nói: “Trước kia có một thế gia võ học, ở trên giang hồ cũng coi như xưng bá một phương. Đến đời này lại sinh ra kẻ quái thai, lại còn ngại tuyệt học gia truyền ác độc bá đạo quá mức, nằng nặc đòi ra ngoài bái sư học nghệ. Phụ thân y nổi giận phừng phừng, nói lời tàn nhẫn, nói nếu y muốn bỏ đi, ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với đứa con này. Nhưng tên quái thai này tính nết bướng bỉnh, không để ý đến sự cầu xin khóc lóc của mẫu thân, dập đầu với cha mẹ ba cái rồi cứ thế bỏ nhà đi. Năm đó, y mười hai tuổi”.
Chuyện kể đến đây, Hạ Trăn đã nghe ra một tí manh mối, hỏi: “Thế gia võ lâm kia là ở Lĩnh Nam?”.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
10 chương
11 chương
128 chương
10 chương
85 chương