Hạ Trạch không đi thẳng đến bên cạnh xe vội, mà dừng lại ở một quãng xa, bước chân đột nhiên dùng lực, đá mấy cục đá vụn ở dưới đất vào gầm xe. Mấy viên đá va vào gầm phát ra tiếng động, trong lúc người đánh xe còn đang cảm thấy kỳ quặc, thì lại nghe thấy Hạ Trạch dặn dò: “Thắp đèn lên xem dưới gầm xe có chỗ nào khác thường không.” Người đánh xe chẳng hiểu gì, vôi vàng cầm đèn dầu chui xuống dưới gầm xe, sau đó hét vọng lên từ phía dưới: “Thập nhị gia, trên càng xe có dấu vết bị dao sắc cứa lên.” “Mấy chỗ?” Hạ Trạch trầm giọng hỏi. Người đánh xe vội nhìn cho thật kỹ, rồi đáp: “Phía trước có hai chỗ, cách nhau ước chừng tầm một cánh tay.” Khuôn mặt Hạ Trạch lộ ra một nụ cười rất khẽ, đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi xuống chái nhà phía Tây khá gần xe ngựa. Tên hầu bám theo phía sau là người nhanh nhẹn, ghé lại gần thì thầm nói với hắn: “Chái nhà phía Tây là nơi để trữ cỏ khô, bình thường không có người ở.” Hạ Trạch không nói gì, bước chân hướng về phía chái nhà phía Tây, hắn đứng ngay trước cửa vào, rồi nhấc chân đá bật tung cánh cửa phòng đang khép hờ kia ra, nhưng lại không chịu bước vào, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn vào phía bên trong tối om nói: “Tạ cô nương, ra đây đi.” Bên trong vẫn là một mảng tĩnh lặng, ngược lại phía Bắc căn nhà cách đó khá xa lại loáng thoáng vang lên tiếng người, đó là tiếng của người đánh xe và nô bộc chưa đi nghỉ, âm thanh nói chuyện không được rõ ràng lắm, tiếng rì rầm xôn xao càng khiến cho nơi đây thêm phần im ắng. Hạ Trạch cười cười, không nhanh không chậm nói: “Tạ cô nương nếu ta đã có thể đoán ra cô bám theo xe ngựa trốn đến đây, thì cô cho rằng Phong Quân Dương có thể không đoán ra được chắc? Sợ là chưa chờ được đến khi cô có cơ hội tìm được chỗ ẩn náu khác, thì người của hắn đã tìm tới đây rồi. Đến lúc ấy, cô thật sự không chạy thoát được đâu.” Trong phòng lại im lặng thêm một lúc nữa, rồi mới vang lên một tiếng động rất khẽ, trong bóng tối có một người chui ra từ trong đống cỏ khô, đầu tiên là phủi phủi hết cỏ vương trên người đi, sau đó mới bước đến chỗ cửa ra vào, người đó chính là Thần Niên mặc quần áo đi đêm. Hạ Trạch lùi về phía sau mấy bước tránh khỏi cửa, cười mỉm thương lượng với Thần Niên: “Tạ cô nương, nếu cô không muốn bị người ta bắt về, thì trước tiên hãy đi theo ta, thấy sao?”. Tay Thần Niên đã kẹp sẵn phi tiêu, nghe vậy liền nhướng mày lên nhìn Hạ Trạch, hỏi: “Tại sao ta phải tin ngươi?”. Hạ Trạch không đáp, mà khoát khoát tay cho tên hầu và người đánh xe lui đi, sau đó mới nói: “Vì ta là anh trai của Vân Sinh, ta không muốn em gái mình còn chưa gả qua đó, thì trong nhà phu quân của nó đã có sủng thiếp trước, ta cũng sẽ không ngốc đến mức giết cô ngay lúc này, để Phong Quân Dương hận ta cả đời, hoặc vì thế mà giận chó đánh mèo với Vân Sinh. Tạ cô nương, cô nói xem cô có nên tin ta không?”. Thần Niên nhìn hắn trầm ngâm không nói gì. Hạ Trạch lại cười, bảo: “Ta đã nói rồi có thể Tạ cô nương không tin, nhưng trước giờ ta luôn kính phục tính cách quật cường mạnh mẽ của cô, nếu không phải Phong Quân Dương canh chừng cô quá ngắt gao, thì ta sớm đã phái người cứu cô ra, giúp cô chạy trốn rồi.” Thần Niên nghe vậy cũng cười cười theo, nói: “Nhưng chỉ cần ta còn sống, thì đối với ngươi mà nói vẫn là một mối phiền phức, làm sao bớt việc được hơn một đao giải quyết trăm mối lo.” Hạ Trạch lắc đầu đáp: “Sai, sai, sai! Khoảng khắc cô chết, chính là lúc Phong Quân Dương sẽ khắc ghi cô càng sâu trong lòng mình, đâu phải cô cứ cao chạy xa bay, khiến hắn nghe được tin nhưng lại không tìm được người là tốt? Nếu còn có thể khiến hắn tận mắt nhìn thấy cô đi cùng với người đàn ông khác, ví dụ như gã tộc Tiên thị kia chẳng hạn, thì còn tuyệt diệu hơn nhiều?”. Thần Niên nghĩ ngợi, vỗ tay cười nói: “Không sai, cách này của ngươi thật sự không tồi đâu.” Hạ Trạch lại hỏi: “Thế nào? Tạ cô nương đã hạ quyết tâm chưa? Là muốn ở lại chỗ này đợi Phong Quân Dương lát nữa tới tìm, hay là đi theo ta, đánh cược với nhân phẩm của ta một phen?” Hắn dừng lại một thoáng, lại cười bổ sung thêm: “Nhưng nhân phẩm của Hạ Thập nhị Thái Hưng ta vẫn khiến nhiều người phải tán thưởng lắm đấy.” Thần Niên nghiêng đầu quan sát hắn, cất phi tiêu trong tay vào túi, gật đầu đáp: “Vậy thì ta sẽ đánh cược với nhân phẩm của Hạ công tử vậy.” Hạ Trạch hơi cúi người về phía Thần Niên, cười khẽ đáp: “Đa tạ sự tín nhiệm của cô nương.” Hắn nói xong liền dẫn Thần Niên đi men theo một con đường hẻo lánh dẫn tới chỗ ở của mình, đường quen lối cũ nên không tránh khỏi đụng mặt một vài vệ binh đi tuần tra quanh phủ. Thần Niên đi theo hắn một đoạn, liếc mắt thấy đã đi ra ngoài tiểu viện, liền dừng bước, lên tiếng hỏi: “Hạ công tử đang dẫn ta đi đâu đây?”. Hạ Trạch quay người lại, đáp: “Chỗ ở của ta.” Thần Niên lại nói: “Lẽ nào đến chỗ nội viện của tiểu thư Vân Sinh không tốt hơn sao? Phong Quân Dương nếu có đuổi đến đây, cũng không thể lục soát nơi ở của phụ nữ.” Hạ Trạch nghe thế liền bật cười, đáp: “Về điểm này thì đúng là cô nói không sai, nhưng con người của hắn nếu như không muốn nói đạo lý, thì đừng nói là nội viện của phụ nữ, chứ hoàng cung e là hắn cũng dám xông vào lắm. Thế thì chi bằng tới chỗ của ta. Nên nhớ rằng hiện giờ toàn bộ thành Thanh Châu này, ngoài trừ Phong Quân Dương ra thì ta là người biết diễn kịch nhất, có thể diễn cặp với Tạ cô nương được.” Hắn đã như vậy, Thần Niên cũng chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của hắn. Hạ Trạch dẫn nàng vào thẳng phòng ngủ, thoáng có chút áy náy nói với nàng: “Tạ cô nương, tối nay cô chịu thiệt thòi ngủ tạm trong phòng của ta vậy.” “Ta hiểu rồi.” Thần Niên gật gật đầu, đánh giá xung quanh một lượt, lại hỏi: “Lát nữa ta sẽ trốn ở đâu, trong tủ hay dưới gầm giường?”. Hạ Trạch ngẫm nghĩ, nói: “Hay là dưới gầm giường đi.” Hắn nói xong liền dặn dò tên hầu ở ngoài cửa, “Tìm cho Gia một nàng thị nữ xinh đẹp trong tiểu viện đến đây, đi nhanh về nhanh.” Tên hầu vừa chạy đi xong, Hạ Trạch lại đi đến bên giường vén rèm lên hộ Thần Niên, đoạn bảo: “Tạ cô nương, cũng không biết nha đầu lát nữa đến thông minh hay khờ khạo, chi bằng giờ cô cứ nấp ở đây đi, được không?”. Thần Niên liếc nhìn hắn, nghiến nghiến răng, bước đến chui xuống dưới giường. Hạ Trạch ở bên ngoài cười khẽ dặn dò: “Tạ cô nương, lát nữa cô có nghe thấy tiếng động gì, thì đừng coi là thật nhé, Hạ Thập nhị ta nổi tiếng là người trong sạch biết giữ mình, đây hoàn toàn là vì giúp cô nương nên mới diễn kịch như vậy thôi.” Trong lòng Thần Niên cảm thấy có chút kỳ quặc, đang muốn hỏi hắn những lời ấy là có ý gì, thì ở bên ngoài tên hầu đã dẫn một người bước vào, nàng đành phải ngậm miệng lại, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy một giọng nói dịu dàng nũng nịu vang lên: “Nô tì bái kiến Thập nhị công tử.” Ván giường hơi lún xuống, Hạ Trạch đã ngồi xuống giường rồi, hắn thản nhiên nói: “Ngẩng mặt lên để Gia nhìn thử xem,” bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, lại nghe thấy Hạ Trạch nói tiếp: “Lại gần đây.” Thần Niên ở dưới giường lặng lẽ nhìn đôi hài thêu hoa màu xanh nhạt ngập ngừng lúc đi lúc ngừng lại gần bên giường, cuối cùng dừng lại trước chân Hạ Trạch, sau đó cũng không biết bên trên đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy cô gái ấy khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó cùng Hạ Trạch ngã lăn xuống giường. Trong lúc cô gái yêu kiều kêu ưm một tiếng xấu hố, Thần Niên liếc thấy y phục từng món từng món một bay xuống đất, vật hạ cánh cuối cùng là một cái yếm màu đỏ hạt lựu, chất vải dệt cũng đã bạc màu rồi, bay một đoạn thật xa mới rơi xuống. Thần Niên không kìm được chửi thầm một tiếng, mẹ nó chứ còn nói là diễn kịch, diễn kịch có cần làm đến bước này không? Nàng đang tức mình, thì nghe cô gái đang rên tỉ trên giường đột nhiên kêu một tiếng kinh hãi, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc thút thít mang theo vẻ mong manh yếu đuối: “Thập nhị gia, xin Thập nhị gia hãy thương nô tì.” “Thương, thương mà, Gia sẽ thương nàng.” Hạ Trạch cười khẽ thủ thỉ, lại cố ý nói thêm, “Bảo bối của ta, nàng bớt nói đi, để người khác nghe thấy thì không hay đâu.” Nói đoạn thật sự đè nàng ta xuống bắt đầu làm chuyện đó, khiến chiếc giường rung lắc phát ra âm thanh cót két. Mãi đến lúc ấy, Thần Niên mới đoán ra Hạ Trạch cố ý khiến nàng khó xử, muốn ra ngoài nhưng lại không thể, chỉ có thể ru rú ở đây vừa thẹn vừa giận, tức đến muốn thổ huyết, mắng thầm Hạ Trạch đúng là tên hoang dâm vô sỉ, hận không thể xuyên ván giường đâm cho Hạ Trạch một kiếm. Hai người ở trên giường đang lúc vui vẻ, thì ở bên ngoài vang lên một loạt những tiếng ồn ào huyên náo, Thần Niên nghe thấy Hạ Trạch kêu một tiếng rất khẽ, “Tới rồi,” sau đó trên giường lại rung lắc kịch liệt thêm mấy lần nữa, rồi mới dừng lại. Một lúc sau, âm thanh ồn ào bên ngoài kéo đến ngay cửa, Thần Niên theo phản xạ co người vào bên trong, chỉ nghe thấy tên hầu ở bên ngoài cuống quýt nói: “Thế tử gia, công tử nhà tiểu nhân đã đi nghỉ rồi, xin để tiểu nhân đi thông báo một tiếng trước đã!”. Hắn còn chưa nói xong, thì rầm một tiếng cửa phòng đã bị người ta đạp tung, tiếng quát lạnh lẽo của Phong Quân Dương vang lên: “Hạ Thập nhị!”. Hạ Trạch tiện tay vớ lấy tấm áo choàng khoác lên người ngồi dậy, dẫm chân trần trên nền đất, trong giọng nói mang theo vẻ khàn sạn sau khi vừa miệt mài phóng túng xong, nổi giận mắng: “Phong Quân Dương, huynh đang làm gì vậy hả? Tới bắt gian lão tử à? Lẽ nào lão tử ngủ với tì nữ huynh cũng thấy chướng mắt?”. Trong phòng ngập tràn mùi vị sau khi hoan ái xong, Phong Quân Dương sắc mặt đen sì bước tới, rút kiếm vén tấm màn đang rủ xuống lên. Cô gái trên giường vẫn đang lõa thể, hét một tiếng kinh hãi che ngực nấp sau lưng Hạ Trạch, đúng là một cô gái lạ mặt. Vẻ mặt Hạ Trạch lộ ra lửa giận, nhấc chân đạp cho Phong Quân Dương một cái, cáu tiết quát: “Phong Quân Dương, huynh bắt nạt người ta quá lắm!”. Phong Quân Dương nghiêng người tránh đi, nhưng mũi kiếm lại chĩa vào ngực Hạ Trạch, thanh âm rét lạnh: “Nàng ấy đang ở đâu?”. Hạ Trạch ngẩn người, dường như đã hiểu ra, liếc mắt lườm Phong Quân Dương, hỏi ngược lại hắn: “Tạ cô nương bỏ trốn rồi?”. Khuôn mặt Phong Quân Dương phủ một lớp hàn băng, nhưng mũi kiếm vẫn vững vàng dừng trước người Hạ Trạch, chỉ lạnh lẽo nói: “Hạ Thập nhị, đừng diễn kịch nữa, Thần Niên đã đi theo xe ngựa của huynh vào Thủ phủ thành, có người nhìn thấy huynh dẫn theo một người quay về.” Hạ Trạch nghe vậy sững sờ, rồi lập tức nổi giận, tóm lấy cô gái không mảnh vải che thân ra cho Phong Quân Dương nhìn, vì tức nên ăn nói trở nên thô tục: “Mẹ nó chứ, lão tử dẫn theo nàng ta về đấy! Phong Quân Dương! Huynh mở mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây có phải là Tạ Thần Niên của huynh không? Huynh nghĩ lão tử là người thế nào hả? Chí ít huynh và ta đã quen nhau mười mấy năm rồi, trước giờ lão tử luôn coi huynh là huynh đệ, huynh lại coi Hạ Trạch ta là gì hả? Nếu đã là người phụ nữ của huynh, thì ta thà một đao giết chết nàng ta, chứ không thèm lợi dụng chiếm đoạt nàng ta!”. Sắc mặt hắn tái xanh, lửa giận phừng phừng, không có vẻ gì là đang giả vờ. Phong Quân Dương mím môi, mũi kiếm chém rơi một nửa tấm rèm xuống người cô gái đang run rẩy lẩy bẩy, sau đó quay người nhìn chằm chằm Hạ Trạch không nói gì. Lúc ấy, Tiết Thịnh Anh cũng nhận được tin vội vàng chạy tới, vừa vào cửa nhìn thấy tình cảnh hai người bọn họ như vậy, lập tức há hốc mồm. Hạ Trạch nổi cáu đấm đấm vài phát xuống ván giường, quát lớn: “Tìm đi! Lục soát hết mọi ngóc ngách cho ta! Đừng để mất tâm can bảo bối của Thế tử gia!”.