Bạn nhỏ Trì Hạ cảm thấy, dạo này ánh mắt Hoặc Tạ nhìn mình có gì đó là lạ … không lẽ chuyện mình yêu thầm người ta bị phát hiện rồi QAQ?! Bạn nhỏ Trì Hạ chột dạ ôm tay run rẩy, quyết định tỏ ra kín đáo hơn cách xa Hoắc Tạ hơn một chút, không được để bộc lộ sự hoa si của mình quá rõ ràng … Nội tâm Hoắc Tạ: Dạo này toàn trốn tránh mình! Cũng không còn thường xuyên liếc trộm mình như hồi trước nữa!! Đúng là đã thay lòng rồi o( ̄ヘ ̄o#)!!! Bị người ta trốn thì cho qua đi, không liếc trộm mình nữa cũng cho qua đi, nhưng khi thấy Trì Hạ cầm sách giáo trình, thà rằng chạy đến đầu bên kia phòng học hỏi han Phương Vy Phương mỹ nhân cũng không chịu qua đây nhờ mình, nội tâm của anh Hoắc Tạ như là gió thu quét lá, rùng rợn vô cùng – hồi bé ngoan như vậy! Lớn lên là tớn mắt nhìn đứa khác ngay được! Hoàn toàn không nhận ra mình nữa rồi _(:з」∠)_ … Trí nhớ của một người thực sự là một thứ rất quái dị, ví dụ như Hoắc Tạ dạo này thường nhớ tới bánh bao nhỏ Trì Hạ trắng trắng mềm mềm hồi còn bé, vẫn là cái đầu nhỏ xoăn tít đầy tính biểu tượng ấy. Mẹ Trì Hoắc là cô giáo dạy lớp năng khiếu piano, hôm ấy Hoắc Tạ đang tập bài “Mary có một chú cừu nhỏ”, bỗng thấy Trì Hạ trắng trắng mềm mềm ló ra chiếc đầu nhỏ xoăn tít từ sau người mẹ, người bé tí hin, dáng lại mập mập, đôi mắt tròn xoe long lanh, ngô nghê y như một chú cừu con ngoan hiền. Lúc mẹ xoay người đi ra, Trì Hạ liền nhảy tới cạnh cây đàn piano tò mò ngó Hoắc Tạ đánh đàn. Cậu Hoắc nhà ta liền tỏ ra đứng đắn mà nhìn lại cái đầu nhỏ xán vào gần như vậy, cái mặt núng na núng nính trắng múp, kute như quả trứng bóc. Hoắc Tạ cuồng trứng gà luộc hết nuốt nước miếng lại nuốt nước miếng, kết cục vẫn nhịn không nổi, ngoạm goàm một cái, để lại trên má phải như quả trứng của Trì Hạ một vũng nước dãi và hai dấu răng đều như bắp. Trì Hạ bị cắn đau bật khóc oa oa, Hoắc Tạ giờ mới nhận ra, sợ đến hồn phi phách tán, dường như thấy cả bàn tay vạm vỡ của ông nội vỗ bôm bốp lên cặp mông mẩy của mình, vội vàng lộn tùng phèo hết túi áo túi quần lên, mãi mới moi ra được một chiếc kẹo mút vị dâu tây, gấp gáp xé vỏ kẹo nhét vào miệng Tiểu Trì Hạ: “Bé ăn kẹo nè! Đừng khóc đừng khóc ( ̄︶ ̄*))~” Thế là Tiểu Trì Hạ được vuốt xuôi thành công, không khóc cũng không nháo, ngậm kẹo mút rưng rưng nhìn Hoắc Tạ, đôi mắt to ầng ậng nước. Bánh bao Hoắc Tạ bị sững sờ vì sự móe của em nhỏ, luống cuống lấy tay áo lau khô nước dãi trên má em, ngắm nghía hai hàng dấu răng còn sót lại, bỗng cu cậu cảm thấy có chút xấu hổ, chậm chạp nhích ra đằng trước, nhẹ nhàng “chụt” một miếng. Từ đó về sau … “Bé ơi, ăn sô cô la nè, ba anh mua ở Bỉ về đó! Có ngon không? “Ưm ưm, ngon ngon (^o^)/~!” “Hí hí, ngon thì thơm anh một cái nào ~ mua!(*╯3╰)! Bé ngoan, em phải nhớ nha, thơm anh một cái thì sẽ có kẹo ăn~” “Ưm ưm, nhớ rùi ạ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~” …… “Bé ngoan, ăn bánh quy nè, mẹ anh mới làm xong đó ~! Có ngon không?” “Ngon, nhom nhom, ngon lắm (^o^)/~” “Hí hí, anh còn chưa có ăn đâu nha, em hun anh một cái đi, hun anh một cái anh mới biết đó là vị gì được nha ~” “O(∩_∩)O vâng ạ! Mua!(*╯3╰)” …… “Tiểu Hạ, đây là mứt xoài lấy từ bánh gato ra đấy! Mau nếm thử xem có ngon không nào?” “Hu hu hu >_