“Xem này xem này xem này! Có giai đẹp có giai đẹp!” “ … Đây là lần thứ 17 cậu nói điều này trong ngày hôm nay đó được chưa!” Trì Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép huých Tiểu Đinh một cái, “Và mỗi lần tôi ngập tràn chờ mong quay ra ngắm, là lại một lần nhìn thấy một tên mặt như động vật ( ̄▽ ̄”)!” Tiểu Đinh phán như thần: “Chắc chắn là do cậu quá kén chọn thôi phải không? Cậu xem, anh đẹp giai đầu tiên chúng ta thấy có một chiếc mũi cao, anh thứ hai có một đôi mắt hoa đào mê chết người, anh thứ ba có cơ thể cao to tráng kiện, anh thứ tư chân dài mông cong eo thon gọn cứ như là tuyệt thế mỹ thụ, anh thứ năm …” “Dừng dừng dừng dừng dừng! Mắt ngắm giai của cậu sao lại có thể phiến diện như vậy, đơn giản như vậy, hạn hẹp như vậy?” Bợn nhỏ Trì Hạ dùng ngữ điệu nghiêm túc dạy bảo, “Giai đẹp tiêu chuẩn! Phải được soi xét từ rất nhiều yếu tố như là khuôn mặt, dáng người, khí chất, vân vân! Không phải chỉ có một hai điểm đặc sắc nho nhỏ là có thể trở thành giai đẹp! Phải toàn diện về mọi mặt, một trong một vạn, toàn thân phát sáng, đó mới là giai đẹp!” Tiểu Đinh: “ ……cậu chắc chắn cậu không miêu tả con đom đóm chứ?” Trì Hạ =。=~ Tiểu Đinh: “Chỗ nào cũng phát sáng á, vậy đó phải là một vật phát sáng lớn đến mức nào đây, chắc là sẽ chói mù mắt chó của tôi mất … đệch mợ lại còn có thật nữa á!!! Á á á cậu nói đúng, đó mới gọi là giai đẹp á á á!!!” Kít độn xong, Tiểu Đinh nắm tay Trì Hạ bóp mạnh, thế là bạn nhỏ Trì Hạ hú hét nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn, trên cánh tay cậu nổi rõ tám vết lằn uốn lượn hình ngón tay. Trì Hạ bi phẫn: “Tay tui híc híc híc!” Tiểu Đinh quyết tử vì cách mạng bóp cổ cậu xoay lại: “Ngắm tay làm cái gì! Ngắm giai đẹp giai đẹp!!! Nhìn nhìn nhìn! Hướng hai giờ, khoảng cách 100m, người mặc sơ mi trắng quần bò ấy! … Tôi nói rát họng rồi ít ra cậu cũng phải đáp lại một câu chứ?!” Trì Hạ: “Í hí hí …” nước miếng hình như tự giác chảy ròng ròng rồi. Chỉ thấy anh đẹp giai kia xắn cao tay áo, trưng bày khuỷu tay thẳng tắp thon gọn, ba cúc áo từ trên xuống đều không cài, cổ áo banh rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm và bờ ngực săn chắc. Đùi có cần phải dài như thế không à, mông có cần cong vậy không à, da lại còn hơi ngăm nữa à, nhìn có vẻ rất ngon đó à … Ế? Khuôn mặt này sao trông có vẻ … hơi quen quen? Tiểu Đinh đứng bên cạnh kích động: “Á á á anh ý trông cứ như nam thần Tiêu Ân Tuấn của tôi ấy! Á á á làm tôi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ rạo rực nhất, tươi đẹp nhất của tôi ấy!” Là vì mặt giống idol nên thấy quen chăng? Bạn nhỏ Trì Hạ não bị thiếu dây thần kinh vẫn đang chìm trong suy nghĩ, ừm … sao lại thấy có chỗ nào không đúng? Tại sao lại thấy anh đẹp giai này có gì đó liên quan đến đồ ăn ngon? Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng thấy anh đẹp giai đột nhiên cất bước, đi về phía mình. Một bước, hai bước, ba bước … 3m, 2m, 1m … đứng lại. Sau đó Trì Hạ nghe thấy một giọng nói dễ nghe lại hơi quen vang lên bên tai: “Bạn gì à, bát của tôi có thể trả lại tôi không? Tôi … quên chưa mua bát mới rồi.” … tiếng lòng của bạn nhỏ Trì Hạ – đây không phải là anh đẹp giai tốt bụng hào phóng tối hôm ấy cho mình cả một bát canh sao Σ( ° △ °|||)︴!!!