Gian Phu Của Kiều Thê
Chương 66
Edit: Quỳnh
Cảm xúc đã lâu không gặp làm tim Lô Uyển Chi đập rộn lên, ý thức lại bắt đầu mơ hồ, nàng lúc mới đầu còn cự tuyệt: “Đừng, buổi tối. Ngoài cửa còn có người đấy, mọi người đều ở nhà mà!”
Thế nhưng, cơ thể Tô Việt đã căng cứng lên khó mà nghe vào lời nàng nói, chỉ chặn lại miệng phát ra lời nói cự tuyệt của nàng, hắn còn đem lời từ chối khéo của nàng như vẻ mời chào.
Có lẽ do không khí để hô hấp chợt giảm xuống, nàng chậm dãi xụi lơ trong lòng Tô Việt, tùy ý đôi tay có ma lực của hắn ở trên người mình muốn làm gì thì làm.
Tô Việt đắc ý nhìn thấy thê tử ý loạn tình mê, hắn hài lòng với những gì mình mang đến cho nàng, xoay người một cái đem Lô Uyển Chi vừa mới bị hôn không cách nào kiềm chế được bế lên, trực tiếp đặt lên trên giường thấp bên cạnh.
Thân thể quá lâu không có ai đụng vào nên phi thường mẫm cảm, vô luận là Tô Việt hay là Lô Uyển Chi, đều nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp trở lên nặng nhọc.
Hai người ở trên giường thấp rất nhanh liền hoàn toàn phóng ra một lần, một lần sôi nổi kịch liệt nóng bỏng.
Sau đó Tô Việt thay đổi nước tắm, ôm Lô Uyển Chi cùng ngồi vào bồn tắm, hai tay không ngừng sờ loạn ở trên người nàng, một hồi xoa bóp eo cho nàng, một hồi lại đấm lưng cho nàng, mà trong lúc đó vật cứng giữa hai chân hắn có phải hay không lại va chạm vào mông của Lô Uyển Chi, làm cho Lô Uyển Chi rên rỉ từng trận.
Vì thế, giống như thuận nước đẩy thuyền, hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật ở bồn tắm, lúc này Tô Việt một chút cũng không vội, chậm rãi tiến hành theo tuần tự, vừa rồi chỉ lo bổ sung chỗ trống trong lòng, quá mức nóng nảy vội vàng, không để cho Lô Uyển Chi nhận được nhiều khoái hoạt, cho nên lần này hắn sử dụng đồng thời cả môi và tay, đôi môi dịu dàng từ phía sau cổ lưng Lô Uyển Chi chiếu cố mọi nơi vô cùng chu đáo, mỗi một chỗ đều dây dưa lôi kéo, chỉ vì hắn cũng muốn cho nàng vui thích cực hạn.
Có lẽ lần này thân thể vui thích quá mức, cuối cùng Lô Uyển Chi lỡ miệng kêu lên tiếng ân, đợi nàng ý thức được âm thanh quá cao của mình, có muốn che lại cũng không kịp nữa rồi.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ hai người trong phòng đều cảm thấy cửu biệt càng hơn tân hôn.
Nàng hữu khí vô lực hướng về phía Tô Việt đánh vài cái, chỉ là bởi vì sức lực đều bị lấy hết toàn thân cảm giác có chút hư nhuyễn, nắm tay nhỏ của nàng giống như xoa bóp cho thân thể cường tráng của Tô Việt.
“Chàng mau đứng lên!” Lô Uyển Chi đỏ mặt giả bộ tức giận nói.
Vẻ mặt Tô Việt thỏa mãn chậm chạp ra khỏi bồn tắm, ôm Lô Uyển Chi vẫn còn đang ở bên trong bồn tắm ra ngoài, thấy nàng toàn thân không có chút khí lực , ngay cả đứng cũng không vững, Tô Việt dứt khoát làm người tốt đến cùng, đem nàng đặt ở trên giường thấp, mặc từng kiện y phục cho nàng.
Lô Uyển Chi vốn muốn cự tuyệt, tuy rằng chuyện thân mật hơn hai người cũng đã làm, đã làm rất nhiều lần, nhưng mà để trượng phu mặc y phục cho có lẽ không hợp với lẽ thường, nàng hầu hạ Tô Việt thay y phục rửa mặt đó là chuyện bình thường, nhưng để cho Tô Việt hầu hạ nàng, tóm lại trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Cho nên nàng chỉ để Tô Việt mặc giúp nàng áo lót, quần áo bên ngoài an vị ở trên giường nhỏ, thở dốc một cái sau đó tự mình chầm chậm mặc vào.
“Chàng trước đừng đi ra, để ta đi ra ngoài trước.” Lô Uyển Chi nhìn Tô Việt mặc quần áo chỉnh tế chuẩn bị mở cửa phòng vội vàng ngăn lại nói.
Rõ ràng là hắn tắm, mình chỉ đi vào đưa y phục, hiện tại nên ở trong phòng là Tô Việt, cái này nếu để cho những người khác ở trong viện nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào, cho nên nàng gọi Tô Việt lại, chống đỡ đau nhức của cơ thể vội vàng đi đến cửa.
Nở nụ cười: “Nàng cho rằng chúng ta ở trong phòng nửa ngày không ra, bọn họ sẽ không đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta là vợ chồng, tình yêu nam nữ vốn chính là thiên kinh địa nghĩa (bình thường).” Tô Việt nhướng mày cười nhìn vẻ mặt lo sợ của Lô Uyển Chi.
Liếc Tô Việt một cái, Lô Uyển Chi đỏ mặt oán trách nói: ”Đã nói là đợi đến buổi tối, cái người này sao lại gấp như vậy!”
Tô Việt bị vẻ mặt của nàng chọc cười, bao nhiêu đêm ở quan doanh không ngủ được, hắn đều dựa vào hồi ức để sống qua đêm dài đằng đẵng, Lô Uyển Chi trong trí nhớ có mảnh mai, có cười, có khóc, nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến Lô Uyển Chi sẽ phẫn nộ, trước đây cũng chưa từng gặp qua, xem ra rời nhà năm năm, không chỉ có mình thay đổi, cô gái trước mặt cũng thay đổi, mình thay đổi phần nhiều là về thân thể, mà Lô Uyển Chi càng thay đổi về tính tình nhiều hơn.
Bọn họ mới ra khỏi phòng không lâu, hai vợ chồng Tô Sở mang theo Tô Đại Hà đến, huynh đệ ruột gặp nhau tất nhiên là mang theo một phen kích động, chỉ có trên mặt Triệu thị là không nhìn ra được biểu tình gì, mấy năm nay nàng ở trấn trên phần lớn là làm chút việc vặt, cũng không được bao nhiêu bạc, sau khi Tô Đại Hà đỗ cử nhân nàng định sẽ không đi làm công nữa, mẹ ruột của một cử nhân làm sao có thể đến nhà người ta làm hạ nhân. Nàng và Tô Sở cũng không muốn lưu lại câu chuyện cho người ngoài. Cho nên hôm nay Triệu thị toàn tâm toàn ý ở nhà chăm sóc cho Tô Sở cùng Tô Đại Hà, mỗi ngày ở nhà suy nghĩ cho bọn hắn ăn gì, mặc gì, thật cũng không có chuyện gì.
Triệu thị vẫn giống như vài năm trước, không bao giờ nguyện ý đến thăm bố mẹ chồng, Tô Sở không nói thì nàng cũng không bao giờ chủ động đến nhìn tình huống bên này một chút, ngược lại thì Tô Đại Hà thường xuyên đến, có đôi khi còn ở nơi này, thuận tiện đến thư viện đọc sách.
Nghe nói chất tử mới mười ba tuổi của mình đỗ cử nhân, Tô Việt cũng vui mừng không ngậm miệng được, vỗ bả vai Tô Đại Hà phì phì khen hắn có tiền đồ.
Người một nhà ăn cơm chiều rất là cao hứng, đặc biệt là bốn nam nhân Tô gia, lúc ăn cơm cũng không ngừng thảo luận triều đình hôm nay như thế nào, cục diện triều đình như thế nào sau trận đại thắng lần trước, đương nhiên chủ yếu là Tô Việt và Tô Đại Hà nói chuyện phiến, Tô Việt đối với chuyện chất tử quan tâm đến quốc gia đại sự như vậy trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là mấy chục năm qua Tô gia rốt cuộc đã có một nhân tài, lo là nhìn chất tử có chí lớn, tương lai nhất định là muốn có thành tựu ở triều đình, vừa vặn bỏ ra bạc lót đường hắn cũng không lo lắng, chính là đến những vị trí cao sau, gần vua như gần cọp, vị trí càng cao càng nguy hiểm.
Nhưng mà nhìn chất tử chỉ mới mười ba tuổi, Tô Việt cảm thấy mình nghĩ có chút quá xa xôi, vẫn là hỏi thăm trước rồi mới tính toán sau đi.
“Nhị thúc, con tính tháng sau sẽ đi châu phủ tham gia thi hội, nếu đỗ ba năm sau mới có thể tham gia thi đình, khi đó con cũng trưởng thành rồi, cũng có thể vì triều đình tận lực.” Tô Đại Hà tuy còn nhỏ nhưng lời nói vô cùng rõ ràng, đối với tương lai của mình hắn đã nghĩ rất kĩ rồi.
Từ nhỏ vợ chồng Tô Sở không có hướng dẫn hắn cái gì, trước khi đến trấn phần lớn là do tiên sinh tư thục miệng đầy nhân nghĩa đạo đức dậy, mà sau khi đến trấn trên gặp được tiên sinh ở trong triều đắc tội với tiểu nhân mà bị hãm hại lưu lạc đến tận đây, hắn dậy cho học trò càng nhiều đạo lý làm quan hơn, hơn nữa bởi vì thường xuyên ở chỗ này, Lô Uyển đem toàn bộ sách ở trong thư phòng Tô Đại Hà xem một lần.
Sách trong thư phòng Lô Uyển Chi đều là Lô Dũng dựa theo chuyện không may năm đó đặt mua, cha ruột Lô Uyển Chi mặc dù là võ tướng, những cũng đam mê đọc sách, sâu sắc theo đạo Khổng Mạnh.
Cho nên Tô Đại Hà nhìn thấy từ trong thư phòng thúc thúc gia, làm cho hắn nghĩ xa hơn, sâu hơn.
Mà lúc các nam nhân cao hứng đàm luận chuyện quốc gia đại sự, mấy người phụ nhân cũng ngồi chung một chỗ trò chuyện.
Vương thị nhịn không được nói: “Mặc dù A Việt có khỏe mạnh hơn chút, nhưng ở bên ngoài nhất định cũng không có ăn cái gì ngon, từ ngay mai, Tiểu Thúy ngươi mỗi ngày mua nhiều thịt một chút, mua chút sườn giò về hầm cách thủy cho A Việt.”
Tiểu Thúy ngồi ở bên mép giường nhìn hai tiểu oa nhi chơi đùa bên trong nói đã biết.
Sau đó mẹ chồng nàng dâu ba người nói đến chuyện đứa nhỏ, nghĩ đến Tô Đại Hà gần đây bận rộn việc bài vở, Vương thị cũng nhịn không được nói với Triệu thị: “nhà Lão đại, ngươi gần đây phải chiếu cố Đại Hà nhiều một chút, đừng để cho hắn chỉ lo đọc sách, thân thể mệt mỏi rồi. Đúng rồi, tiền bạc trong nhà ngươi có đủ dùng không?”
Nhớ tới gần đây Triệu thị không làm việc, Vương thị bắt đầu lo lắng, dù sao cả nhà đều trông cậy vào Tô Sở làm tiên sinh ở phòng kế toàn kia, một tháng mười mấy văn tiền, luôn có chút khó khăn. Những năm nay khi cửa hàng bận rộn Tô Căn sẽ đi giúp một tay, cho dù là ở bất cứ nơi nào, giúp cái gì, Lô Uyển Chi đều dặn dò phòng thu chi dựa theo tiền công đưa tiền công cho công công, hơn nữa hàng tháng Lô Uyển Chi còn cho bọn hắn bạc dùng trong nhà cũng không có thiếu, hai lão nhân gia ăn uống tiết kiệm cũng để dành được chút bạc, đã nghĩ khi nào lén giúp đỡ lão đại một chút.
Triệu thị vẫn ngồi yên không nói chuyện lúc này mới trở lên hăng hái: “Nương, người yên tâm sau khi Đại Hà trúng cử, chỉ cần là hắn về nhà ăn cơm, con đều vì hắn cải thiện bữa ăn một chút, cũng mau tiền công của A Sở đủ dùng, con không cần đi làm trong nhà cũng chống đỡ nổi. Hơn nữa tháng sau Đại Hà cũng có thể theo nha môn lĩnh không ít tiền mà.”
Vẻ mặt nàng kiêu ngạo nói liếc mắt nhìn Lô Uyển Chi một cái, tuy rằng trong lòng nàng không thừa nhận, nhưng vẫn đều ghen tỵ với đệ muội này, hâm mộ nàng có cha mẹ lo lắng, khi nàng xuất giá nguyện ý đưa nhiều sính lễ, hâm mộ nàng khi gả cho Tô Việt cũng là người có đầu óc kinh doanh, tuy rằng nàng luôn luôn đối với tiểu thúc tử Tô Việt này chẳng thèm ngó ngàng tới.
Thậm chí hai năm qua Tô Việt chậm chạp chưa có trở về, trong lòng Triệu thị còn mong Tô Việt chết ở trên sa trường cũng tốt, như thế để xem Lô Uyển Chi hiền thục bình tĩnh kia trên mặt có thay đổi cái gì hay không, nhìn nàng có còn ở trước mặt mình cả ngày giả bộ tiểu thư khuê các hay không.
Triệu thị chưa từng nghĩ tới, nào có một người nào giả bộ sáu bảy năm liền, đó là bản chất như thế.
Chẳng qua hiện tại rốt cuộc cũng có cái để nàng ở trước mặt đệ muội này hãnh diện một ngày, con của mìn trúng cử nhân, tương lai còn có thể đỗ Trạng nguyên trở về, đến lúc đó để cho nhi tử ở trước mặt hoàng đế cầu cho mình cái cáo mệnh phu nhân cũng không phải là việc khó, đến lúc đó Lô Uyển Chi kia còn có thể ở trước mặt mình kiêu ngạo được đến đâu? Đến lúc đó thấy mình còn phải quỳ xuống đất hành lễ.
Nàng nghĩ đến một màn kia, nụ cười trên mặt lại càng rõ ràng, Lô Uyển Chi bị nàng nhìn chằm chằm, còn cười như vậy, có chút sợ hãi, nhịn không được hỏi nàng cười cái gì.
Kỳ thật hai mắt Triệu thị căn bản đều không nhìn ở trên người Lô Uyển Chi, nghe nàng hỏi như vậy nghi hoặc liếc nhìn nàng một cái, liếc đến một chỗ hồng vận trên cổ Lô Uyển Chi, Triệu thị cũng là người từng trải, nghe nói tiểu thúc tử giờ mùi đã trở về rồi, nàng tự nhiên hiểu được điều này đại biểu cho cái gì.
Vừa vặn Lô Uyển Chi hỏi nàng, Triệu thị ra vẻ thẹn thùng dùng khăn tay che miệng: “Ta nói đệ muội a, cổ ngươi chỗ kia sao lại hồng như vậy?” Nói xong vẻ mặt mập mờ nhìn nàng.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
64 chương
20 chương
60 chương
51 chương
72 chương
111 chương
156 chương