Gian Phu Của Kiều Thê
Chương 64
Lô Văn Hiên trưởng thành tham gia thi hương hai lần đều không đỗ, chính hắn cũng không để ý, một bộ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ lo lắng Lô Dũng, Tô Việt ở tiền tuyến một năm đầu thỉnh thoảng còn gửi thư về, ba năm gần đây hoàn toàn không có một chút tin tức, thậm chí còn tưởng rằng có phải hắn đã chết trên sa trường hay không.
Không chỉ có một mình Lô Dũng đoán như vậy, ngay cả cha mẹ đẻ Tô Căn và Vương thị nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh giấc cũng cảm thấy thất vọng, phỏng đoán tiểu nhi tử lần này thật sự một đi không trở lại.
Mà Tô Căn lo lắng phong hưu thư mình cất giữ trong hòm khi đến kỳ hạn năm năm có muốn đưa cho Lô Uyển Chi hay không.
Hắn nghĩ lúc đưa ra quyết định này, tiểu nhi tử nhà mình tuyệt đối không ngờ rằng Lô Uyển Chi đã mang thai, nay đã có đứa nhỏ, có ràng buộc, có thể không đem hưu thư này đưa cho Lô Uyển Chi hay không.
Tô Căn đúng là khó xử, nhưng mà vẫn còn thời gian nửa năm cho hắn quyết định.
Tô Sở đã đặt mua một ngôi nhà ở trấn trên, tuy rằng chỉ có hai phòng, nhưng cũng đủ cho một nhà ba người bọn họ ở, đặc biệt là khi Tô Đại Hà trở về cũng có thể có một phòng riêng của mình.
Đừng nhìn Lô Văn Hiên đọc sách càng ngày càng không tốt, ngược lại Tô Đại Hà lại có vài phần điệu bộ của người đọc sách, tiểu tử hắn vừa mới qua mười hai tuổi đã cố chấp tham gia thi hương, không nghĩ tới lại đỗ, bây giờ nhắc đến Tô Đại Hà người Tô gia từ trên xuống dưới đều cảm thấy vinh dự, một người mới mười hai tuổi đã đỗ cử nhân.
Vẻ mặt nặng nề của Tô Sở và Triệu thị cũng bởi vì chuyện này mà biến mất, lại làm cho Triệu thị nàng cao quý như lúc đầu, nhưng mà nàng không dám đối với người Tô gia hoặc khó mà nói ra ý tứ như thế nào, gặp mặt đều là ba phần khách khí.
Tô Căn cả đời này tràn đầy tức giận, đến đời Tô Sở Tô Việt còn tạm được, chỉ là con cháu trưởng thành ít một chút, nhà lão đại Tô Sở chỉ có một đứa nhỏ Tô Đại Hà, Tô Việt cũng chỉ có một khuê nữ Tô Phán, gộp lại vừa vặn nam nữ đủ cả rồi, nhưng mà trong lòng Tô Căn và Vương thị vẫn có một chút cảm giác không vui, cái lão nhân gia muốn không phải là con cháu đầy đàn sao.
Nhìn tiểu tử Tô Đại Hà nhỏ hơn mình bốn tuổi mỗi ngày cùng mình tiến vào học đường cũng thi đỗ, Lô Văn Hiên cũng không nóng nảy tức giận, hắn đã lén lút nói với Lô Uyển Chi, hắn cũng muốn đi nhập ngũ, hơn nữa bắt đầu từ năm ngoái hắn đã trốn cha mẹ lên võ quán trấn trên học công phu rồi, ban ngày muốn đi thư viện, căn bản là sau đó đi võ quán học.
Hắn còn kiêu ngạo nói với Lô Uyển Chi: “Đại tỷ, ngay cả tổng giáo đầu ở võ quán cũng nói ta có thiên phú luyện võ, một năm này, một nửa người trong võ quán đã không phải đối thủ của ta rồi, thời gian bọn họ học cũng lâu hơn ta, nhiều nhất cũng học bảy tám năm rồi, tỷ xem ta có năng khiếu (nguyên văn: thiên phú dị bẩm) không?”
Trong lòng Lô Uyển Chi cũng không muốn người đệ đệ duy nhất này phải gánh vác quá nhiều thứ, đặc biệt là mối thù của cha mẹ mình, nàng một chút cũng không muốn một người nữa mang thêm gánh nặng này trên lưng, chính nàng khi mới bắt đầu cũng bị ép đến không thở được, đã biết mùi vị trong đó, lại càng không muốn Lô Văn Hiên phải chịu đựng những thứ này.
Cho nên, đối với chuyện đệ đệ đi học võ, nàng đã sớm biết, chỉ là mở một mắt nhắm một mắt cho qua thôi, trong lòng nàng thậm chí còn cao hứng, rốt cuộc nam hài tử duy nhất của Lô gia cũng có thế thoát khỏi thù hận bao phủ, vì chuyện này nàng còn cố ý dặn dò Lô Dũng để hắn chống lại địa vị của kẻ thù trước, không cần nói cho hắn biết gia cừu (cừu hận của gia đình).
Tuy rằng Lô Dũng rất không tán thành, hắn cảm thấy nói ra có thể khích lệ Lô Văn Hiên học tốt hơn, nhưng Lô Uyển Chi kiên trì, trở lại để phân tích đạo lý với hắn nửa ngày, hiện tại thế cục phía bắc còn chưa có định xuống, triều đình tuyển quan cũng không phải chuyện một sớm một chiều, sau cùng hai người quyết định, chờ sau khi Lô Văn Hiên thông qua thi hội sẽ nói cho hắn biết, nhưng chờ đến Lô Dũng bạc tóc, Lô Văn Hiên vẫn ngay cả thi hương cũng không đỗ.
Trái lại Lô Văn Hiên mỗi ngày hi hi ha ha, đi thư viện như thường, cũng vụng trộm đi võ quán, đối với cô cháu ngoại Tô Phán này hắn thật là đau lòng, hai người tính tình cũng giống nhau, đều là không chịu ngồi yên một chỗ, Lô Uyển Chi cảm thấy rõ ràng người đệ đệ này của mình là lớn lên sai lệch mà, làm sao lại không chăm chỉ hiếu học như trước đây vậy.
Cửa hàng dưới sự quản lý của Lô Uyển Chi, lợi nhuận hàng năm đều tăng, quan trọng nhất là nàng vẫn tin tưởng người làm, đối với phòng thu chi, người làm cùng quản gia đều là lấy tình cảm để đối đãi, hiểu chi dùng bạc, đồng thời sử dụng uy quyền. Hơn nữa còn có Hoa quản gia này giúp đỡ một tay, cuộc sống của nàng hết sức thoải mái, dĩ nhiên là lúc không nghĩ đến Tô Việt.
Ngay cả Tiểu Thúy cũng bị sắp xếp gả cho một người làm trong cửa hàng, như vậy hai vợ chồng bọn họ làm việc cho Lô Uyển Chi cũng dễ dàng hơn một chút, con trai của Tiểu Thúy mới hai tuổi, là bạn chơi cùng của Tô Phán, lại thêm đối tượng cho nàng khi dễ cùng chỉ huy.
Một năm đầu xuân này, khi hoa thảo thảo trong sân mới vừa có ngọn, vài ba người đi đánh giặc ở trấn trên lục đục trở về.
Khi nhóm người đầu tiên của Tô gia trở về, liền mấy nhà chạy lại, tuy rằng bọn họ có một hai người thiếu đi chân tay, nhưng người trở về đã khiến cho bọn họ vui mừng mà khóc rồi, dù sao cùng bọn họ trở về còn có tiểu tử nhà ai tại trận chiến kia bị trúng tên sau không cứu được, nam nhân nhà ai bị kỵ binh Thát tử giẫm lên tan xương nát thịt.
Xác nhận người trong nhà chết ở trên chiến trường, quan phủ sẽ trợ cấp một số tiền, đợi người trở về ngày càng nhiều, đồng thời khi nghe tên người chết cũng ngày càng nhiều, người Tô gia cả ngày đều tràn ngập trong không khí đau thương, áp lực nặng nề, ngay cả Tô Phán ngày thường thích sôi nổi ríu rít cũng đều cảm giác được loại không khí này, buổi tối nàng không cùng nương náo loạn mà tự ngủ một mình, lại càng không khi dễ con trai của Tiểu Thúy đệ đệ Hồ Tử.
Ngay cả đối với bà nội mình thương yêu nhất, Tô Phán cũng hiếm khi hiểu chuyện im lặng, thậm chí còn có thể đấm chân cho bà nội.
Lô Uyển Chi biết Tô Việt trước kia cùng Lưu Tứ, A Phúc còn có Lỗ Kính Chi quan hệ tốt, bốn người bọn họ cùng đi tòng quân, nếu tiền tuyến truyền về tin chiến thắng, trận chiến cũng đánh xong, nàng nghĩ bốn người bọn họ sẽ có một người trở về trước.
Cho nên mỗi ngày nàng đều tự mình đi một chuyến hoặc phái Tiểu Thúy đi đến nhà ba người này một chuyến, hi vọng có một ngày người mở cửa cho mình chính là bọn họ, hoặc là nghe được tin tức người kia trở lại, nhưng chờ đến đầu hạ, cũng không thấy bọn hắn trở về.
Lo lắng trong lòng Tô Căn và Vương thị cũng từ từ trở nên lạnh nhạt, người ở trấn trên chưa trở về ngoài trừ bị báo vì nước hi sinh càng ngày càng ít, trong lòng bọn họ cũng không lo lắng chút nào.
Cho dù bọn họ thất vọng, cũng không dám biểu hiện ra ở trước mặt Lô Uyển Chi, bởi vì bọn họ so với ai khác đều hiểu rõ, trên đời này người mà Tô Việt quan tâm nhất ngoại trừ cha mẹ hắn còn là Lô Uyển Chi.
Cho dù nàng không nhắc tới tên Tô Việt, nhưng mỗi lần nghe hai người già bọn họ nhắc tới Tô Việt, trong phút chốc ánh mắt của sáng chợt sáng lên, khi nàng sinh con trong miệng luôn kêu hai chữ “Tô Việt”, khi sinh bệnh cũng là hai chữ này.
Khi nàng buồn nhất, khó khăn nhất hay vui vẻ nhất, nàng đều sẽ nhắc đến Tô Việt, hai lão nhân Tô gia cũng lo lắng ngộ nhỡ Tô Việt có mệnh hệ gì, hai lão nhân gia bọn họ có thể chống đỡ nổi, Lô Uyển Chi lại không chống đỡ được.
Mặc kệ mọi người nhìn như thế nào, nghĩ như thế nào, cho rằng như thế nào, trong lòng Lô Uyển Chi tin chắc một chuyện, đó chính là Tô Việt nhất định có thể bình an trở về.
Ngay tại lúc người Tô gia từ thất vọng chuyển thành tuyệt vọng, Lô Uyển Chi vẫn như trước, buổi sáng đi cửa hàng, giữa trưa ăn xong cơm cùng Tô Phán ngủ trưa một chút, buổi chiều dạy hai tiểu oa nhi trong nhà tam tự kinh bách gia tính, mặc dù Hồ Tử chỉ mới hơn hai tuổi, nhưng đã nói vô cùng lưu loát, chắc là vì có một người nương lợi hại.
Một ngày sau giữa trưa kia, tiểu Tô Phán tỉnh dậy trước Lô Uyển Chi, nàng nằm nghiên cứu mẫu thân mình một phen, lông mi như thế nào lại dài như vậy, tóc như thế nào lại đen như vậy, cuối cùng thật sự không ở lại trên giường được, liền lén lút bò xuống giường, đi ra ngoài tìm Hồ Tử chơi.
Ngày thường lúc Lô Uyển Chi ngủ trưa cũng để cho Tiểu Thúy mang theo Hồ Tử ngủ một giấc, tiểu hài tử đang ở tuổi lớn, cần ngủ nhiều, khi không có việc gì Tiểu Thủy liền chợp mắt một lát, khi có việc lại muốn giải quyết việc trước, trong lòng nàng rõ ràng dù sao mình cũng là một hạ nhân.
Một ngày kia nàng chợp mắt trong chốc lát liền tỉnh, vừa hay thấy tiểu thư đang đi đến trong phòng mình, vội vàng xuống giường: “Tiểu thư, ngươi đã tỉnh rồi hả? Phu nhân đâu?”
Bình thường Tô Phán không thích nhất là Thúy di gọi nàng tiểu thư, nàng thích người khác gọi nàng là “Phán nhi”.
“Thúy di, đã nói qua với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi ta là Phán nhi! Nương ta còn chưa có tỉnh, ta đến tìm Hồ Tử chơi, chúng ta muốn đi xem tổ chim trên cây hòe trong sân.” Tô Phán mặt nghiêm túc nói, giống như là một vị đại nhân, tiểu Thúy ngẩn người ra nhìn, giọng điệu này cùng với lão gia rời nhà năm năm kia không khác biệt lắm.
Đặc biệt là cặp mắt xếch toát ra khí thế kia của nàng, không chỉ cùng Tô Việt giống nhau, mà giống hệt như hắn vậy.
“Tốt! tiểu thư Phán nhi, cây hòe trong viện cao như vậy, ngươi cũng không thể leo lên, cái mông sẽ bị ngã thành hai cánh hoa đấy!” Tiểu Thúy đầu tiên là cười mơ hồ đáp ứng, nhưng mà đối với chuyện nàng muốn trèo cây này lại kiên quyết phản đối.
“Thúy di, ngươi gạt người, cái mông vốn chính là hai cánh hoa!” Đôi mắt Tô Phán lóe sáng, cả ngày nàng đều có mưu kế chơi đùa cùng Tô Căn và Vương thị, đối với mẫu thân Lô Uyển Chi lại không dám như vậy.
“Thì sẽ ngã thành bốn cánh hoa. Nên trăm ngàn lần không thể trèo cây, ngươi đã quên lần trước ngươi trèo cây bị nương ngươi phát hiện đã đánh lòng bàn tay ngươi sao. Ngươi nếu không nghe lời, ta sẽ đi đánh thức nương ngươi.” Tiểu Thúy đe dọa, tuy rằng trong lòng biết đối với Tô Phán bị đánh ba ngày hai bữa mà nói, những lời này không có một chút tính uy hiếp nào.
Lúc này Hồ Tử trên giường tỉnh dậy lẩm bẩm vài tiếng, Tô Phán liền không phản bác lại lời nói của Tiểu Thúy, vội vàng tiến lên kêu: “đệ đệ, đệ đệ” , để cho hắn mau đứng lên chơi.
Trong sân Tô Phán chỉ có thể leo lên cây hòe cổ thụ kia, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể trèo lên nhánh cây cách mặt đất khoảng ba thước, không có gì nguy hiểm, cho nên Tiểu Thúy phải đi đóng cổng sân, mặc cho hai đứa bé đi.
Hôm ấy sau giữa trưa Tô Việt đứng dưới ánh mặt trời mở ra cửa viện mình, khi hắn vừa đi đến cửa trước liền cảm thấy dường như đã cách mấy đời, lại giống như mình chưa từng rời đi bao giờ.
Tâm kinh hoàng đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Mở ra cửa viện, đập vào mắt chính là một đôi tiểu oa nhi đang đùa giỡn, tiểu công nương đứng chống nạnh gào thét cái gì đó với bé trai bên cạnh. Nàng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn một cái, Tô Việt khoảnh khắc ấy ngừng hô hấp, hắn không dám tin trên đời này có người giống mình như thế.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
64 chương
20 chương
60 chương
51 chương
72 chương
111 chương
156 chương