Editor: Holilinhk Mãi cho đến khi mọi người ăn cơm trưa xong vẫn chưa thấy bóng dáng của Tô Căn đâu, Vương thị như đứng đống lửa, bà bắt đầu càu nhàu xin ông thông gia về thôn một chuyến. Nghe bà càm ràm mấy lần, Lô gia cũng không thể ngồi yên, nên dặn dò gì thì Trương thị cũng đã dặn dò, bà liền kéo Lô Dũng, dắt thêm hai đứa nhỏ nhanh chóng đi về. Còn lại Vương thị, Lô Uyển Chi và Tiểu Thúy, ba nữ nhân ngóng chờ ở trấn trên, đặc biệt là Vương thị, nếu không phải bà không yên lòng đứa con dâu mới vừa mang thai, bà hận không được đi theo Lô gia về thôn một chuyến. Lúc chuẩn bị ăn cơm tối, Tô Căn mà họ mỏi mắt chờ từ sáng mới chịu về nhà. Bước chân ông nặng nề, sắc mặt u ám, Vương thị thấy thế cũng không dám mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì, bà nói thẳng ăn cơm tối trước rồi tính. Trong lòng buồn bực, Tô Căn ăn chỉ vài hớp cơm, biết mọi người đều đang lo lắng chuyện ngày hôm nay, liền ngẩng đầu lên vừa ăn vừa nói. "Nương nó à, ta kể bà nghe chuyện này bà đừng nóng ruột, càng không được tức giận, dù sao vợ chồng A Sở cũng đã được phân ra riêng, tốt hay xấu cũng là chuyện của tụi nó." Tô Căn dừng và cơm lại, ông thở dài. Vương thị nghe ông nói như vậy, bà không nuốt nổi cơm, nhưng bà sợ ảnh hưởng đến Lô Uyển Chi đang ngồi ăn cơm bên cạnh, vội vàng cho đánh mắt với Tô Căn. Nhưng Tô Căn là một người thần kinh thô, giờ phút này trong đầu ông chỉ nghĩ đến gia sự của đứa con trai lớn, đâu có chú ý đến ánh mắt của bà đánh sang. "Chuyện là vợ A Sở. . . . . ." Tô Căn còn ngậm nửa miệng cơm nên nói không rõ chữ lắm. "Đương gia à, chuyện như vậy đợi cơm nước xong xuôi rồi hãy nói, ông xem Uyển Chi còn đang ăn cơm kìa!" Vương thị không nhịn được ho khan mấy tiếng rồi nói, thấy Tô Căn không chú ý, bà đành phải vội cắt lời ông. "A, cơm nước xong lại nói, ăn cơm, ăn cơm, Uyển Chi, con cũng ăn nhiều một chút!" Giờ phút này Tô Căn mới nhớ tới, đứa con dâu đang mang thai lúc sơ kì thai nhi chưa ổn định, ăn cơm phía đối diện, không thể chịu được kích thích, chuyện này không thể để con bé biết là thỏa đáng nhất. Dù sao chuyện này có liên lụy tới Tô Việt, Tô Căn biết chỉ cần có chút liên quan đến Tô Việt, Lô Uyển Chi có thể bị kích động cả buổi. Hai người họ đã già lại không phải võ hiệp biết xòe tay múa chân lừa mắt người, một người hát một người xướng như thế thì Uyển Chi cũng biết, nhất định đại ca Sở gia đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi, hơn nữa nhìn tình hình cũng tương đối nghiêm trọng, nếu họ đã không muốn cho nàng biết nàng sẽ không hỏi, thứ nàng quan tâm nhất lúc này là cục cưng trong bụng mình. Cơm nước xong Lô Uyển Chi liền vội vàng về phòng mình, nếu cha mẹ chồng muốn nói chuyện riêng, nàng sẽ không cản trở để bọn họ có không gian nói chuyện. Không ngờ lúc nàng chuẩn bị đi vào thì nàng phát hiện ánh mắt cha chồng nhìn mình có phần thương cảm, nàng không yên lòng bèn gọi Tiểu Thúy lên, cho Tiểu Thúy ở lại phòng ăn nghe hai lão nhân gia nói cái gì, bảo Tiểu Thúy làm bộ dọn dẹp phòng. Tiểu Thúy vui sướng lĩnh mệnh, một là nàng không chịu ngồi yên, hơn nữa nàng có một cố niệm, nàng biết ở đây ai là lão đại, người nào trả lương cho mình, cho nên đối với phu nhân Lô Uyển Chi hằng ngày dịu dàng hiền thục, không hề tỏ vẻ phu nhân xíu xiu nào cả, nàng nói gì Tiểu Thúy nghe nấy. Nhìn Lô Uyển Chi rời đi, Vương thị không nhịn được vội vàng hỏi: "Đương gia, rốt cuộc là sao, sao ông vào thôn mà về trễ thế này? Nhà lão đại xảy ra chuyện gì rồi à?" Bà bắn liên thanh nhiều vấn đề, lúc Lô Uyển Chi còn ở đây bà nhịn muốn chết. Tô Căn ngẩng đầu nhìn bà một cái, vẫn không quên an ủi: "Bà nó à, trước tiên bà đừng sốt ruột, trời có sập xuống cũng đã có ta đỡ rồi, hôm nay ta về thôn thì đến nhà lão đại trước tiên, ta nghĩ người của Tô gia phải thông báo trước, ai ngờ cửa nhà lão đại đóng chặt, gõ hồi lâu cũng không ai ra mở. Ta cho là chúng đã xuống ruộng làm việc, không phải mấy ngày nay A Sở ở trong thôn sao. Ta mới đi sang thông báo cho thân gia trước rồi sẽ quay lại thông báo với lão đại sau. Kết quả ta trở lại từ thân gia nhà thì cũng không thấy bọn họ đâu, ta đành xuống ruộng tìm, nhưng vẫn không tìm được." Vương thị nghe đến đây thì chân mày nhíu chặt lại, khúc dạo đầu này của Tô Căn cho người ta biết đã có chuyện lớn. Bà giục ông nói nhanh nhanh. "Đợi một lát đến trưa cũng không thấy hai vợ chồng lão đại đâu cả, ngược lại ta thấy Đại Hà đi học về, ta liền hỏi sao không thấy cha mẹ nó ở nhà, Đại Hà vừa nghe ta hỏi đã khóc." Tô Căn nói tới đây giọng nói pha chút đau lòng, đứa cháu ông quan tâm nhất chính là đứa cháu duy nhất này. "Đứa bé đáng thương, hai vợ chồng lão đại đi đâu rồi hả?" Vương thị nghĩ đến cháu cũng không thể nén đau buồn. "Đại Hà nói với ta cũng đứt quãng, hình như vợ lão đại đem bán ba mẫu đất của nhà nó, cái này cũng không quan trọng, nó lại còn lén bán ba mẫu đất chúng ta cho AViệt, tất cả bạc đều đưa về cho nhà mẹ đẻ, chuyện này bị A Sở biết được, nên A Sở đánh nó một trận, tối hôm qua nó đã bỏ nhà đi, sáng sớm hôm nay A Sở đã đi nhạc gia (nhà vợ) tìm vợ nó rồi ." Tô Căn oán hận nói, đứa con dâu lớn này, đối xử với con trai lớn của mình, cháu mình, cả con trai nhỏ của mình cũng không tốt, lúc này ông hận đến nghiến răng. Vương thị vừa nghe xong, đầu tiên là bà hét một tiếng kinh sợ, sau đó nhịn không được mà mắng: "Cái này đáng đâm ngàn đao, sao nó dám làm như vậy? Như vậy sau này A Sở phải làm sao? Sau này A Việt về phải làm sao? Đúng là trời đánh! Nó quên nó cũng phải ăn cơm rồi hay sao!" Bà vừa dậm chân vừa mắng, khí huyết xông lên khiến đầu váng mắt hoa, thân thể hơi chao đảo, Tô Căn vội bước đến đỡ lấy bà, dìu bà ngồi xuống ghế. "Aiz, con cháu tự có phúc của con cháu, lão già như chúng ta ít quan tâm là được, ta thấy vợ lão Nhị là một đứa hiểu biết, cũng hiếu thuận, chúng ta đi theo chúng nó là được, mắt không thấy, tâm không phiền." Tô Căn nói. Vương thị nâng trán than thở: "Nói thì nói như thế, nhưng A Sở cũng là một phần máu thịt của ta, làm sao mà ta có thể mặc kệ nó được chứ, huống chi còn có Đại Hà, nó là đứa cháu cốt nhục của chúng ta đấy. Đúng rồi, buổi chiều ông có qua Triệu gia không?" Gật đầu một cái, Tô Căn đáp: "Đại Hà khóc suốt, ta cũng sợ A Sở đi Triệu gia chịu thua thiệt, nên mang theo Đại Hà, hai người đi Triệu gia một chuyến." "Ai biết đến Triệu gia, thấy A Sở ngồi chồm hỗm cạnh sân, ta liền hỏi cha Triệu thị, có biết Triệu thị cầm đất bán lấy bạc trợ cấp cho gia đình không, ta hỏi cái gì lão thân gia đó cũng bảo không biết, ta thấy lão biết rõ còn giả bộ hồ đồ." Tô Căn than thở, thật là ban đầu nhìn lầm, vồn còn tưởng Triệu gia ở cách Phương Viên mười dặm là một danh môn vọng tộc, dạy dỗ khuê nữ không tệ, ai mà ngờ lại xảy ra cớ sự này. "Cuối cùng thì sao?" Vương thị không thể chịu được ông cứ dừng một chút nghỉ một lúc như thế, hận không được lập tức nghe hết kết cuộc như thế nào. "Không tìm được vợ lão đại, Triệu gia cũng một mực chối không nhận một phân tiền nào của Tô gia chúng ta, cuối cùng còn mắng ngược lại, nói chúng ta vứt bỏ khuê nữ Triệu gia, bà xem đây là đạo lý gì thế này! Cuối cùng A Sở không để cho ta cãi vả với người Triệu gia, ba người chúng ta trở lại thôn, A Sở không nói tiếng nào buồn bực cắm đầu đi, vừa về đến nhà liền viết hưu thư, thở hổn hển chạy đến ném cho Triệu gia rồi trở về." Tô Căn nói đến cuối cùng cũng không nhịn được sự buồn bã, chuyện không chỉ thế này, nhất định sau này sẽ có cãi nhau. "Vậy Đại Hà đâu? Sao ông không đưa Đại Hà tới, thằng bé ở nhà chắc một bán bát cơm nóng cũng không có mà ăn, đói rồi gầy cho xem." Vương thị oán trách. "A Sở đã ở trong thôn rồi, hơn nữa ban ngày Đại Hà còn phải đi học, không tới đây dễ thế được." Tô Căn đáp. "Chuyện này ta không thể cho qua thế được, tại sao Triệu thị mang đất chúng ta đi bán không hỏi ý kiến chúng ta, A Sở đưa lá thư qua, nghĩa là không còn quan hệ với Triệu gia, tiền mấy mẫu đất này chẳng phải là tát nước rồi à?" Vương thị bực tức mà nói, bà càng nghĩ càng giận, mấy mẫu đât này bà với Tô Căn phải cực khổ đi làm ở lò gạch mới kiếm được, họ để đất lại cho con cháu cơ mà. "Lúc ấy A Sở giận quá hồ đồ, sau đó mới hối hận, chỉ là ta nghĩ chúng ta phải tàn nhẫn một lần, hưu Triệu thị để chấm dứt hậu hoạn. Ta đã mắng A Sở mấy câu, sau lại suy nghĩ một chút, có một thê tử lòng không minh bạch, bỏ sớm sướng sớm." Làm sao mà Tô Căn không đau lòng mấy mẫu đất này, hôm nay cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Vương thị vẫn còn giận, bà nhớ tới đứa cháu đáng thương, không nhịn được chảy nước mắt, Tô Căn ngồi bên cạnh an ủi bà. Tiểu Thúy nghe hết, liền nhón chân nhẹ nhàng báo cho Lô Uyển Chi biết. Nghe Tiểu Thúy miêu ta như thật xong, trong lòng Lô Uyển Chi cũng ứ động, không phải là nàng quan tâm nhiều đến ba mẫu đất cằn này, cộng lại cũng hơn mười lượng bạc, số tiền này đối với nàng mà nói thì có hay không cũng giống như chín trâu mất một sợi lông, không ảnh hưởng nhiều. Nhưng có một số việc nhỏ, quan tâm hay không là một chuyện, nó xảy ra ngươi buồn bực cực kì là một chuyện. Đặc biệt là nghĩ đến mẹ chồng đang khóc bên ngoài, cha chồng đau buồn, trong lòng nàng cũng có tính toán. Huống chi đó vốn thuộc về Tô Việt, người làm vợ như nàng đúng ra nên giữ tất cả những thứ thuộc về trượng phu của mình. Đoán chừng ngày mai cha mẹ chồng sẽ về thôn, nàng nghĩ nếu bọn họ tạm thời không muốn cho mình biết, trước hết mình làm bộ như không biết, chỉ là đêm đó nàng lặng lẽ viết lá thư cho Lô Dũng, xin ông thời gian gần đây, giúp nàng để ý động tĩnh của Tô gia một tay, cũng thuận tiện kể cho ông nghe chuyện xảy ra của nhà lão đại. Vô luận lúc nào đi nữa thì nhà mẹ đẻ cũng là nơi để người vợ dựa vào. Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau cha mẹ chồng đến nói cho nàng biết họ sẽ vào thôn một chuyến, bọn họ không phải là người hay nói dối, khi họ nói ra câu này, họ không dám ngẩng mặt nhìn nàng một cái. Lô Uyển Chi cười bảo bọn họ đi nhanh về nhanh, sau đó vẫn không quên biểu hiện sự hiểu chuyện của mình: "Nương, về đó làm việc thì cần mang theo chút bạc, chút bạc vụn này người cầm trước, đề phòng tình huống bất ngờ." Nói xong nàng lấy ngân lượng trong tay áo kín đáo đưa cho Vương thị. Đầu tiên là Vương thị từ chối bảo không cần, thấy Lô Uyển Chi tha thiết nên bà cũng tiếp nhận, bà nghĩ không chừng đến Triệu gia còn phải đánh một trận ác liệt, đến lúc đó có chút bạc cũng thuận lợi hơn. Hôm qua, hai lão nhân gia đã thương lượng xong, tuyệt đối không thể để Triệu gia được lợi, đứa con dâu lớn này tạm thời chưa hưu, trước tiên phải buộc Triệu gia phun số bạc đã ăn vào ra, sau đó mới nói chuyện bỏ vợ. Lô Uyển Chi nhìn cha mẹ chồng đi khỏi, nàng liền bảo Tiểu Thúy vào cửa hàng gọi một người làm đến đây, bảo hắn đưa thư đến tay Lô Dũng. Cho dù trong lòng nàng không thoải mái đi chăng nữa, nàng cũng biết mình phải trrọng cái gì, nhẹ cái gì, đứa bé trong bụng mình là xếp thứ nhất, cho nên để cho cha mẹ chồng và đại ca đại tẩu ầm ĩ, hơn nữa chuyện như vậy báo cho cha mình - Lô Dũng, ông sẽ xem xét mà làm, ông luôn là người làm việc ổn trọng, cẩn thận, nàng tin ông sẽ không để mình và Tô Việt thiệt thòi.