Triệu thị nghe xong nửa tin nửa ngờ liếc mắt lườm Tô Việt một cái, trong lòng nàng ta thì tin tưởng lời của cha chồng Tô Căn, ngẫm lại chính mình ở Tô gia bấy lâu nay, người khác không biết nàng ta còn không rõ hay sao. Khi vừa thành thân còn có chút của cải, nếu không phải được ở riêng sớm, hơn nữa về sau còn cái tật phá của của Tô Việt, trong nhà thật sự chẳng còn gì nữa. Nói là cha mẹ chồng thương chú em chồng, đó là sự thật, thế nhưng có một người còn khiến cha chồng mẹ chồng càng thiên vị hơn nữa phải là nhi tử của mình Tô Đại Hà. Dựa theo những đồ ăn vặt Tô Đại Hà thường xuyên ăn, từ những vết trên quần áo trên người mỗi khi trở về là có thể nhìn ra, trước khi Lô Uyển Chi được gả tới, ngay cả quần áo trên người Tô Việt một năm còn chưa có một bộ mới, tuy rằng không tới mức mặc quần áo miếng chấp miếng vá, tuy là cũ nhưng có khi làm người ta nhìn không ra, cũng may Tô Việt là người thích sạch sẽ, nếu không thật sự rất khó coi. Tuy vậy, mặc dù đối với vẻ mặt nghiêm túc của Tô Căn, trong lòng Triệu thị vẫn còn cân nhắc tính chân thực trong lời của Tô Việt, nàng ta vẫn có chút nghi ngờ như trước, thế nhưng nàng ta không dám chất vất, suy đoán nếu việc này để các thúc bá, huynh đệ biết được, vậy thì đến lúc đó không chỉ cha mẹ chồng không còn cách nào tiếp tục sống trong thôn xóm, ngay một nhà ba người của nàng ta cũng đều không thể nán lại nổi. Nàng ta cũng là một người thông minh, biết ai nặng ai nhẹ, hơn nữa đã thức tỉnh. Cho nên nàng ta quyết định đem những lời này giấu nhẹm trong lòng, dù có thối rữa cũng không thể nói ra miệng, Tô Việt đã nói là cầm bạc của bằng hữu hắn, vậy thì nếu hắn thật sự nói thật, có một chú em có tiền chính mình cũng được thơm lây mà. Nghĩ đến hôm nay Tô Việt đưa mình mấy đồ kia đem cho Tô Đại Hà, nàng ta không còn nói tiếp, cho dù nàng ta không quá hài lòng lẫn căm tức, nhưng trong lòng đã hiểu rõ mười phần, người Tô gia yêu thương để ý nhất là ai. Mặc dù Tô Việt đối với người đại tẩu là mình không quá hòa nhã, nhưng chưa từng trút giận lên người nhi tử mình, mặc dù năm đó Tô Việt hư hỏng nhưng tình yêu đối với chất tử duy nhất trong nhà hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng. Chính mình tồn tại cũng là vì nhi tử đó thôi, một mình Triệu thị cúi đầu trăm suy ngàn nghĩ đến nửa ngày, rồi thở dài. Cũng không để ý tới những người khác trong phòng, chỉ đứng dậy nói với Tô Sở bên cạnh, "A Sở, chúng ta về nhà". Nàng ta vẫn không kéo được cái mặt ôn hòa đối với cha mẹ chồng, dẫu sao vừa rồi cha chồng đã chất vất chính mình như vậy, lại càng không nghĩ muốn đưa ra vẻ mặt tốt với hai vợ chồng Tô Việt, đặc biệt là Tô Việt, nàng ta nhìn thấy thái độ của hắn là biết cái khí thế giương cung tuốt kiếm vừa rồi hầu như biến mất chút nào. May là tính cách của vị đệ muội Lô Uyển Chi này tốt, ngược lại có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút, hơn nữa nhà nàng có gia cảnh tốt, đối với Đại Hà cũng có chỗ tốt. Tô Căn gọi hai vợ chồng Tô Sở đang chuẩn bị ra về trở lại, dặn dò bọn họ đừng nhắc lại nửa chữ về chuyện bạc vừa rồi mới xua tay để bọn họ hậm hực rời khỏi. Sau khi hai vợ chồng Tô Sở ra về, trong phòng đột nhiên trở nên có phần yên tĩnh, Tô Căn thấy trong phòng không còn người ngoài, trầm giọng mở miệng hỏi Tô Việt, "A Việt, ngươi nói thật với ta, bạc này là từ chỗ nào có được?" Đôi mắt đục ngầu của ông nhìn chằm chằm Tô Việt hỏi. Bởi vì Tô Căn vẫn luôn cho là cửa hàng kia do Nhạc gia ra bạc mua được, thế nhưng vừa rồi nghe hắn nói như vậy, Tô Căn không còn xác định, ông sợ nhất chính là Tô Việt có số bạc không rõ lai lịch. "Cha, trước kia ta đã nói với người chuyện phải đi trấn trên làm việc cho cửa hàng, cũng từng nhắc tới đó là ý của Nhạc phụ, kỳ thực cửa hàng đó thật sự là của Lô gia, chẳng qua là để ta tới tập làm quen, nhưng mà cha, chuyện này tốt nhất là đừng để cho những người trong thôn khác biết được, dù sao thì bình thường người Lô gia thoạt nhìn cũng có chút kiêu ngạo, đặc biệt là khi Lô Uyển Chi xuất giá, đồ cưới nhiều cũng làm người khác hâm mộ, cho nên nhạc phụ ta nghĩ không muốn cho người khác biết về chuyện cửa hàng kia, chúng ta mới đưa ra biện pháp vòng vèo như vậy, nói là bằng hữu của ta bỏ bạc", Tô Việt với dáng vẻ hết sức nghiêm túc giải thích cặn kẽ cho Tô Căn xong sau đó mới nhẹ nhàng thả nhẹ giọng. Đối với cha ruột của mình, hắn lựa chọn không giấu diếm nhưng cũng không thể nói ra toàn bộ, đặc biệt là chuyện báo thù, chuyện bị kẻ thù đuổi giết, nếu như để cha mẹ an phận thủ thường biết được nhất định sẽ bị sợ tới mức không nhẹ. Tô Căn nghe xong trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi nói, "Nhạc phụ ngươi suy nghĩ chu đáo lắm, chẳng qua nếu đã nói với bên ngoài như vậy thì về sau hai vợ chồng các ngươi cần phải ngậm chặt miệng, bất kể có ai hỏi đều phải nói như vậy, đừng có vô duyên vô cớ rước lấy rắc rối". Tô Việt gật đầu, "Cha, người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giữ kín như bưng, chẳng qua về phần người trong thôn, nếu như ai tới hỏi thăm, còn phải làm phiền cha nương nói đỡ giúp". "Chuyện này ngươi yên tâm, trong lòng chúng ta tự có chừng mực, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, sẽ nói giống hệt như lời các ngươi" Tô Căn nhận lời. Vương thị thấy hai người bọn họ có vẻ như còn lời muốn nói, liền kéo Lô Uyển Chi vào buồng trong, nói là xem xem bọn họ mua đồ gì cho vợ chồng già. Thấy vợ chồng tiểu nhi tử chẳng những mua cho mình mấy bộ quần áo, còn thêm một ít vải, Vương thị nhịn không được phàn nàn, "Mua một hai bộ là được rồi, tiêu xài nhiều bạc như vậy, hai vợ chồng già chúng ta ở nhà cũng không mặc nhiều hết như vậy, còn khiến các ngươi tốn kém, tuy nói là các ngươi ở trấn trên kiếm được chút bạc, thế nhưng tương lai không phải còn muốn nuôi con sao, về sau các ngươi nên tiết kiệm đừng hoang phí!". Lô Uyển Chi cười nói không có tốn bao nhiêu bạc, hai vợ chồng nàng bên ngoài không thể nào ở cạnh họ báo hiếu, mua vài thứ cũng là điều nên làm, nàng dự định ở trấn trên lâu dài, nên nói chuyện cũng dễ nghe hơn. Nhắc tới đứa nhỏ, Vương thị nhịn không được hỏi nàng, "Uyển Chi, lại nói tiếp, các ngươi thành thân được vài tháng rồi, đã có tin tức chưa?" Cả thể xác lẫn tinh thần Lô Uyển Chi đều run lên, nhưng trên mặt vẫn không có phản ứng gì lớn, nụ cười trên mặt vẫn giữ, "Nương, chuyện này không vội, Tô Việt khoảng gần đây rất bận rộn chuyện cửa hàng". Ý tứ trong lời nàng rất rõ ràng, mẹ chồng đại nhân ạ, không phải là ta không muốn sinh, là nhi tử người không ra sức, trong lòng lại yên lặng xin lỗi Tô Việt, "Tô Việt, thật xin lỗi, đối diện với ánh mắt tha thiết của mẹ chàng, chỉ có thể kéo chàng ra làm lá chăn thôi". Vương thị nghe xong cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, nhịn không được chua xót nói, "Không có sao, không vội, hai người còn trẻ, khi ta sinh A Việt cũng gần ba mươi tuổi mà". Lô Uyển Chi cười khan vài tiếng, chỉ sốt ruột tự hỏi Tô Việt làm sao tới giờ còn chưa nói chuyện xong với cha chồng, vừa thấy Tô Việt vén màn cửa vào nàng mới như trút được gánh nặng, vội vàng nói sắc trời không còn sớm, cha mẹ nên sớm nghỉ ngơi, lôi kéo ống tay áo Tô Việt cáo từ. Trở lại phòng ở, sắc mặt Tô Việt buồn bực hỏi nàng vừa rồi nói chuyện gì với nương, tại sao sắc mặt là lạ. Thở dài, Lô Uyển Chi có chút áy náy đem chuyện vừa rồi nói cho Tô Việt, tiếp đó thấp thỏm nói, "A Việt, vừa rồi ta không biết trả lời nương như thế nào, cho nên mới lôi chàng vào, xin lỗi". Nói xong vẻ mặt áy náy cúi đầu, cũng không liếc mắt nhìn Tô Việt cái nào. Tô Việt ra vẻ tức giận quay đầu ngồi trên giường, bày ra khuôn mặt bình tĩnh không quan tâm tới Lô Uyển Chi. Dựa vào hiểu biết của bản thân với Tô Việt, hẳn là không thể vì chuyện này là giận dỗi với mình đâu, Lô Uyển Chi lặng lẽ ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tô Việt, thấy không chắc lắm, tiếp đó lẽo đẽo đi theo tới trước mặt Tô Việt, vươn tay tội nghiệp kéo tay áo của hắn, "Tô Việt, A Việt. . ." Giọng nói cực kỳ dịu dàng da diết. Tô Việt cực lực khống chế tâm trạng mới không phá vỡ sắc mặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn Lô Uyển Chi đứng trước mặt mình tỏ ra yếu đuối làm nũng, trong lòng hắn đã sớm hóa thành sói xám lớn, thầm nghĩ muốn nhanh chóng đem tiểu bạch thỏ trước mắt nuốt cả xương vào trong bụng. Đáng tiếc là tiểu bạch thỏ này còn không nghi ngờ gì, thấy Tô Việt vẫn không quan tâm tới mình, trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ hắn tức giận thật? Vì thế, luôn luôn bị vây ở thế bị động Lô Uyển Chi có chút ngại ngùng nhẹ nhàng nâng tay phải lên, khẽ vuốt gương mặt đẹp này. Trái tim của Tô Việt, trong nháy mắt khi bàn tay của Lô Uyển Chi chạm vào người, cũng nhảy dựng theo, hắn rốt cuộc không nín được cười vang, kéo Lô Uyển Chi vào trong ngực một phen, có chút bực bội chọc vào nách nàng, hắn biết chỗ đó của nàng sợ gãy nhất. Mới đầu, Lô Uyển Chi bị hắn đột ngột kéo túm lấy sợ tới mức nhẹ giọng kêu lên một tiếng, tiếp đó phát hiện một bàn tay to đã chui vào áo, dưới nách truyền tới từng cơn □, nàng không dừng cười được, miệng còn không ngừng bảo Tô Việt ngừng bàn tay kia lại, nàng thật sự rất sợ ngứa. Hai người cười vui vẻ trong phòng một lúc lâu, Tô Việt vốn nghĩ dù sao sẵn đang ở trên giường muốn nhân cơ hội làm Lô Uyển Chi luôn, song, đột nhiên nhớ tới chính mình hôm qua hình như mới bắt nạt nàng hơi quá, lo lắng tới cơ thể nhỏ của nàng, thôi thì hôm nay hắn đành phải nhịn xuống vậy. Bọn họ ở nhà tổng cộng được hai ngày rưỡi, trong mấy ngày này đều là Lô Uyển Chi ở nhà giặt quần áo, nấu cơm đưa cho bọn họ, Tô Việt và cha mẹ hắn ba người cùng đa số thời gian đều ở ngoài ruộng, buổi sáng ăn cơm ra khỏi nhà rồi đến buổi tối mới về, có đôi khi còn đi sớm về khuya. Song, cũng may đến buổi chiều ngày thứ ba tất cả mạ đều được cấy xong, Vương thị liền đuổi bọn họ nhanh nhanh đi trấn trên, Tô Việt làm chưởng quầy mà không có mặt ở trấn trên, không phải sẽ phải lộn xộn thành cái dạng gì nữa sao. Tô Việt cười giải thích với bà một lúc lâu về chuyện cửa hàng, mọi người ai có chức nào làm chức nấy, theo tuần tự mà làm, chính mình không có mặt ở đó một hai ngày cũng không sao. Tuy vậy, Vương thị vẫn bán tín bán nghi thúc giục bọn họ mau trở về. Hai người trở lại nhà ở trấn trên vừa đúng giờ cơm chiều, bởi vì không biết hai người bọn họ sẽ trở về, người làm cơm chỉ làm cho một người, thấy hai vị chủ tử trở lại vội vàng ân cần chạy đi phòng bếp bận rộn. Tô Việt nhìn sắc trời còn chưa tối hết, nên trước hết quyết định đi tới cửa hàng một chuyến, hỏi bọn tiểu nhị để hiểu biết tình huống mấy ngày nay, biết không có việc gì đặc biệt xong, vẫn đợi đến khi đóng cửa mới xoay người trở về nhà. Hai tháng kế tiếp, Tô Việt thường xuyên đem sổ sách trong cửa hàng mang về đưa cho Lô Uyển Chi xem, một phần là chính hắn thật sự không hiểu, có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với nàng, lo nghĩ tới bản thân sau khi rời khỏi đây thì mọi chuyện trong cửa hàng toàn bộ dựa vào Lô Uyển Chi, cho nên bất kể bản thân quyết định gì, băn khoăn gì đều sẽ bàn bạc với nàng, hắn phát hiện có đôi khi ở phương diện này Lô Uyển Chi so với hắn còn có thiên phú hơn. Nói thí dụ như tiết Thanh Minh, nàng sẽ nhắc nhở hắn nên thí cháo trước cửa hàng, năm nay tình hình sinh trưởng của gạo trong ruộng khả quan Lô Uyển Chi nghĩ nhanh chóng đem hàng trữ trong kho vét cho sạch, gạo mới so với gạo cũ luôn nhiều hơn, hơn nữa gạo mới giá tiền cũng không đắc hơn mua vào. Đợt thí cháo lần này sắp xếp quả thật thu hút không ít người trong tiệm, buôn bán cũng theo đó so với tiền càng thêm náo nhiệt, hơn nữa Lô Uyển Chi một lần nữa dặn dò hắn, để hắn nói cho bọn tiểu nhị trong tiệm, ôn hòa đãi khách, đối xử chân thành, thấy người già gặp khó khăn thì đưa hàng về giúp họ. Ngay khi hai người cảm thán việc mua bán trong cửa hàng càng ngày càng tốt cũng là lúc quan thư trưng binh phát đến thôn.