Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 26 : Nịnh bợ

Không lâu sau, Tô Việt liền phát hiện chiêu này có thể dùng được, tiếng nức nở của giai nhân trong lòng chậm rãi thấp xuống, tiếp theo biến thành tiếng ngâm nhẹ nhàng nũng nịu, cuối cùng là tiếp thở dốc dồn dập. Tô Việt đã chạm vào bờ môi ấm áp rồi dùng chiếc lưỡi nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi để an ủi linh hồn đang run rẩy ấy, cảm quan bị kích thích trong đầu Lô Uyển Chi hoàn toàn choáng váng, ngay lúc này thầm nghĩ chỉ cần chìm đắm trong khoảng không tươi đẹp này, vĩnh viễn không còn muốn tỉnh nữa. Rất nhanh sau đó, bàn tay Tô Việt đặt trên vai nàng bắt đầu có hạnh kiểm xấu chậm rãi cởi bỏ nút thắt quần áo trên người nàng, thuận người đẩy nàng ngã xuống giường, cúi đầu dùng đôi môi thay cho bàn tay, chu du trên chiếc gáy trơn bóng lán mịn cùng với vùng da phía dưới. Khi thì uyển chuyển khẽ vuốt, khi thì nhiệt tình cắn yêu, chọc cho Lô Uyên Chi như muốn tan ra thành nhiều mảnh, đầu óc một trận mơ hồ. Đợi đến khi nghe thấy tiếng thở gấp của Tô Việt từ phía sau lưng, Lô Uyển Chi mới phản ứng kịp, sự việc vừa rồi còn chưa nói xong. Cảm giác tốt đẹp trước mắt, nàng không đành lòng phá vỡ, mặc cho thích ý trong lòng bắt đầu lan tràn, tạm thời không suy tư đến chuyện phiền muộn này nữa. Đợi tới buổi sáng ngày cuối cùng của năm, Tô Việt vừa cử động thân mình thì Lô Uyển Chi lập tức hoảng hốt tỉnh giấc, nhớ tới hôm nay là ngày cuối của năm cũ, ở Tô gia nhất định sẽ có rất nhiều việc phải làm, nàng vội vàng theo sau Tô Việt mặc quần áo, nghĩ xem lát nữa ra chỗ mẹ chồng Vương thị có gì cần hỗ trợ hay không. Quả nhiên, so với bọn họ Vương thị đã thức dậy từ sớm, một mình bà chui đầu vào phòng bếp chặt thịt, thịt này là thịt hôm qua Tô Việt mang về, đợi khi chặt xong còn phải nấu chín rồi treo lên phơi khô, thế này có thể giữ được một khoản thời gian. Đến giữa trưa, cả nhà đại ca Tô Sở đang ở riêng cũng phải quay lại nhà ăn bữa cơm, đây là quy củ, năm cũ cùng Tết Âm lịch, mọi thành viên trong nhà phải xum vầy ngồi cùng một chỗ nâng cốc nói chuyện trong nhà, đề tài trọng tâm được thảo luận chủ yếu là về thu hoạch năm trước, dự định cho năm mới. Theo đạo lý thì làm dâu cả như Triệu thị sau khi ăn điểm tâm xong cần phải đến nhà hỗ trợ, nhưng mà Triệu thị không phải là người siêng năng, lại càng không phải là người có lòng hiếu thuận, đợi đến giữa trưa, Tô Sở và Tô Đại Hà đều đã có mặt mà nàng ta đợi mất một lúc lâu sau mới khoan thai chậm rãi có mặt. Miệng vẫn còn không quên nói vì ở nhà làm đôi giày tặng mẹ chồng Vương thị, kết quả là vì bản thân may vá chậm chạp, cho nên xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mừng Năm mới mới tặng hiếu kính mẹ chồng. Vương thị có chút không tin nhìn nàng ta, chỉ cười nói nàng ta có tâm là được nên không có sai lầm gì, về sau nếu Đại Hà nếu không bận nhiều việc thì để nó tới nơi này một chuyến, vợ chồng già bọn họ cũng không có đòi hỏi gì hơn. Triệu thị tức giận xụ khóe miệng, không nói đồng ý cũng không phản đối, lại vội vàng nói mấy lời hay ý đẹp, cái gì mà mắt thấy một năm sắp qua, cha mẹ thoạt nhìn tinh thần vẫn minh mẫn lung tung. Cả một bàn ăn trong mười câu thì có tới tám câu là một mình nàng ta nói, so sánh ra, Lô Uyển Chi cảm thấy chính mình rất khờ, không biết nói lời hay lấy lòng cha mẹ chồng, ngay cả gắp thức ăn cho bọn họ nàng cũng không muốn làm, đôi đũa chỉ dùng để gắp cho chính mình vì dùng chúng gắp tới gắp lui nhiều lần không sạch sẽ. Chính nàng lúc ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, nhớ tới lời Trương thị từng đề cập qua, nhà giàu chân chính người ta sẽ có một đôi đũa riêng để chia thức ăn. Cho nên khi Triệu thị vẻ mặt ân cần gắp cho đệ muội mới vào cửa một đũa thịt heo, trên mặt nét cười không tới đáy mắt nói, "Đệ muội, ngươi năm nay là lần đầu tiên ở nhà trãi qua năm cũ sang năm mới, đến đây, ngươi ăn nhiều một chút, tuy nói là Tô gia chúng ta có lẽ còn thua kém hơn Lô gia ngươi, nói thế nào thì đây cũng là mảnh tâm ý mà nương ta làm nửa ngày". Tô Việt nghe xong nhíu mày, Tô Căn nghe xong thì đằng hắng cổ họng, còn Tô Sở thì vẻ mặt trước sau như một bắt đầu dậy sóng, Vương thị thì mất kiên nhẫn nói, "Vợ thằng cả, nghe ngươi nói vậy, chẳng lẽ chúng ta ngược đãi Uyển Chi hay sao?" "Nào có, nương, con đây nói là sự thật đó chứ, nhà đệ muội vừa thấy là biết nhà có tiền, đoán chừng chướng mắt cơm canh nhà chúng ta, người xem con đây không phải đang gắp đĩa thức ăn mặn duy nhất trên bàn cho đệ muội hay sao, đừng để đệ muội sau này về nhà mẹ đẻ gầy ốm, khiến người khác nói người Lô gia chúng ta ngược đãi phải không", Triệu thị nói lảng sang chuyện khác, tiếp tục cười khẽ nói. "Bớt nói nhảm thôi, mấy lời này nói ra làm gì, nhanh ăn cơm đi", Vương thị uyển chuyển nhắc nhở. Bà cũng rất buồn bực, rõ ràng là con dâu cả chưa từng qua nhà Lô gia, nàng ta làm sao biết tài sản Lô gia so với nhà mình nhiều hơn, chẳng lẽ có thể từ mấy cái đồ cưới mà nhìn ra được sao? Nếu nói vậy thì đứa con dâu cả này thật đúng là đứa có mắt nhìn. Kỳ thực bọn họ đều không biết, ngày thành thân hôm đó, Triệu thị thừa dịp mọi người không chú ý lén lút chạy đến tân phòng xốc mấy nâng phía sau giường lên nhìn thấy tỉ lệ đồ cưới bên trong, nàng ta thật sự chỉ nghĩ muốn nhìn để so sánh đồ cưới của đệ muội này với nàng ta xem thế nào, kết quả vừa thấy mấy sấp tơ lụa tốt nhất được xếp bên trong, nàng ta ngây ngẩng cả người, thiếu chút nữa là bị lóa cả hai mắt, không tin vào mắt mình còn giơ tay xác nhận, đợi tới khi xác định cái mềm mại nhẵn nhụi kia đích xác là tơ lụa thì vẫn không ngừng lắp bắp kinh hãi. Lại cởi bỏ dây buộc của mấy phần khác, nhìn qua mấy vật khác thì càng cả kinh trợn mắt há mồm, nơi đây là nông thôn, nhà ai có khuê nữ kết hôn đi sẽ được đưa một chút tơ lụa mỏng đơn giản, càng không có người có khả năng đưa rực rỡ đủ loại dụng cụ bền đẹp thế này. Đúng lúc này nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, nàng ta sợ tới mức đôi tay khẽ run rẩy liền quên mất đem hiện trường trở lại như cũ, chỉ vội vàng phủ lại cái nắp liền bỏ đi. Mà thời điểm Lô Uyển Chi tự mình đi kiểm tra đồ cưới thì lập tức phát hiện vấn đề, nhưng đợi tới khi kiểm tra qua không thấy thiếu cái nào nên nàng cũng không để ý nhiều, thu xếp rồi khóa lại. Không nói tới mấy lời châm chọc khiêu khích của Triệu thị, Lô Uyển Chi nhìn chằm chằm vào miếng thịt heo béo ngấy trong chén mình, nghĩ lại mặt trên này có khả năng còn dính nước miếng của đại tẩu, nàng không khỏi thổn thức một hơi, bất kể thế nào cũng ăn không vô, nhưng mà nhìn thấy Triệu thị hai mắt đăm đăm nhìn mình không tha kia tựa như đang nói, ngươi nếu không ăn miếng thịt này, chính là không tôn trọng trưởng bối, Lộ Uyển Chi chỉ có thể liếc trộm vài lần nhìn Tô Việt ngồi bên cạnh, mà Tô Việt từ sớm đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vốn nghĩ có thể thay nàng dâu của hắn ăn miếng thịt này, bởi vì hắn biết rõ Lộ Uyển Chi ngoại trừ móng heo, phần thịt béo khác sẽ không đụng tới. Nhưng mà nghĩ lại, miếng thị đã bị Triệu thị chạm qua, hắn hăng hái bừng bừng kẹp miếng thịt để vào chén của đứa cháu nhỏ Tô Đại Hà, trên miệng còn giả bộ hiền lành đau lòng nói, "Đại Hà, ngươi là hy vọng của Tô gia chúng ta, chúng ta đều trông cậy vào ngươi có thể thi cử thành danh làm quang tông diệu tổ, ngươi ăn nhiều một chút". Nói xong còn hơi dừng một chút, nhìn thấy mặt Triệu thị với biểu cảm từ chối cho ý kiến, nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Nghe nói thịt béo bổ cho trí óc". Tô Việt nói xong câu cuối cùng lập tức cúi đầu ăn cơm, còn ôm bát cơm sát vào mặt, sau đó còn nháy mắt ra hiệu cho Lô Uyển Chi bên cạnh, Lô Uyển Chi cũng bưng bát lên, để đề phòng đại tẩu lại ân cần lần nữa. Mà cuối cùng, đôi đũa thịt vẫn quay về trong bát Triệu thị, bởi vì đứa con bảo bối là đứa nhóc béo tròn, hơn nữa là một đứa béo không ăn thịt béo. Triệu thị đang nghĩ muốn tiếp tục gắp miếng thịt nữa cho Lô Uyển Chi, lần này không ra vẻ nịnh bợ mà là hờn dỗi, nhưng mà bị cha chồng nói một câu ra ngăn cản, "Đều tự ăn đi, đừng có gắp tới gắp lui, tất cả đều là người trong nhà. Không cần khách khí như vậy". Đợi tới khi cơm nước xong, Triệu thị khó chịu đoạt lấy bát đũa trên tay Lô Uyển Chi, ầm ỹ nói là tự nàng ta sẽ rửa, không cần làm phiền tới đệ muội nhúng tay vào. Vương thị một mặt buồn bực thậm chí mang chút hoảng sợ nhìn đứa con dâu cả vài lần, nàng ta gả vào Tô gia nhiều năm như vậy, mà hôm nay ở trước mặt mình đây là lần đầu tiên chủ động gánh vác việc nhà. Vừa mới đầu bà còn có chút chưa hiểu nổi, muốn tự nói với chính mình là hai đứa chị em bạn dâu này hòa thuận vui vẻ, nhưng mà chính bà còn không tin, hơn nữa hai người kia gặp nhau thời gian tiếp xúc tổng cộng cũng chỉ có vài lần. Cuối cùng, Vương thị chỉ có thể kết luận luôn là đứa con dâu cả luôn ngại nghèo yêu phú đã biết Lô gia là người có tiền. Khẽ thở dài, Vương thị vùi đầu đi nấu nước cho Triệu thị tắm rửa, trời rất lạnh chỉ có thể dùng nước ấm để tắm gội. Nhìn thoáng qua ba cha con Tô gia đang ngồi quây quần tán gẫu trong phòng chính, còn có đứa cháu trai Tô Đại Hà đang cúi đầu yên lặng tự chơi trong sân, Lô Uyển Chi cuối cùng quyết định vẫn nên đi phòng bếp giúp đỡ, ai ngờ vừa mới bước vào đã bị Triệu thị đẩy ra, thiếu chút nữa đụng vào người. Thật sự không muốn cùng vị đại tẩu quá nhiệt tình này qua nói nhiều, vì thế Lô Uyển Chi kêu Tô Đại Hà theo nàng vào phòng ngủ. Tô Đại Hà kỳ thực là một đứa trẻ bảy tuổi, có thể bởi vì quá béo nên trông không cao lắm. Đợi khi vào phòng trong, Lô Uyển Chi cười cười lôi một cái thùng gỗ từ dưới sàn ra, nhẹ nhàng mở nắp để Tô Đại Hà nhìn xem. Tô Đại Hà trợn to hai mắt, thì thào hỏi, "Thẩm, người sao lại có nhiều sách như vậy?" "Đại Hà, cháu đã quên sao, đệ đệ thẩm Văn Hiên cũng như cháu, cũng học trường tư, ngày thường đệ ấy thường hay ở nhà đọc sách viết chữ, mấy thứ đó đều là cha ta mua cho đệ ấy, sau này hắn xác định đã ghi nhớ hết không cần nữa nên thẩm mượn giữ để giải trí", Lô Uyển Chi cười giải thích. "Thẩm, cháu có thể mượn một vài quyển về nhà đọc không? Thẩm biết chữ sao?", Tô Đại hỏi hết câu này tới câu khác. Đối với người mà nhóc ta luôn coi là một sư huynh tài hoa - Lô Văn Hiên, nhóc ta không thể kìm lòng tỏ lòng tôn kính. "Đương nhiên có thể, cháu thấy thích thì lấy vài quyển, để lúc sau mang về nhà xem, thẩm cũng không biết được mấy chữ, chỉ cảm thấy mới lạ thôi", Lô Uyển Chi cười trả lời, giơ tay lên sờ cái ót trơn láng của Tô Đại Hà. Nàng khó mà nói bản thân biết chữ nhiều, sợ đứa cháu trai này khắp nơi tuyên dương mình, đối với bản thân mình thì không sao, nhưng mà từ khi biết trượng phu Tô Việt không biết được nhiều chữ, nàng cảm thấy cần phải che giấu chuyện mình biết chữ nhiều hơn hắn để tránh chuyện phiền phức. Hai người trong phòng nói mấy câu, Tô Đại Hà liền ôm một quyển sách đến cạnh cửa sổ chậm rãi đọc lên, đã học hơn ba năm trường tư nên trên cơ bản nhóc con đều nhận hết chữ viết. Giờ phút này, tắm rửa xong Triệu thị cũng đi theo vào phòng Lô Uyển Chi, đầu tiên là tán gẫu mấy câu, sau đó là hai mắt không ngừng láo liên đánh giá hai gian phòng này của chú em.