Ở bệnh viện làm cái gì?!! Tâm trí của Giản Ninh Xuyên sắp sụp đổ, vội hỏi: “Sao lại thế ạ?” Trong lòng cầu khẩn trăm ngàn lần đừng có chuyện gì xảy ra. Thường Bình nói: “Không sao không sao đâu, em đừng có sốt ruột quá, hắn bị hạ đường huyết nên ngất xỉu thôi, hiện tại đã tỉnh lại rồi, đang truyền nước biển, thật sự không có chuyện gì đâu.” Giản Ninh Xuyên cảm thấy không đúng lắm, nói: “Vậy anh bảo hắn nói chuyện với em đi.” Thường Bình rõ ràng là đang kiếm cớ: “Bác sĩ với y tá đều đang ở đây, không tiện lắm đâu.” Giản Ninh Xuyên: “Anh đừng có lừa em!” Thường Bình chỉ còn cách nói thật: “Vẫn… vẫn chưa tỉnh.” Giản Ninh Xuyên khóc nấc lên, vừa khóc vừa chạy ra cửa đi dép, nói: “Bệnh viện nào ạ?” Thường Bình còn chưa kịp trả lời, bên kia có một giọng nữ vang lên: “Để tôi nói chuyện với cậu ấy.” Là Diệp Hiểu Nam, cô nói: “Tiểu Giản, em đừng hoảng hốt, thật sự không có chuyện gì đâu, đợi lát nữa hắn tỉnh chị sẽ bảo hắn gọi điện lại em, nghe lời chị, ở nhà ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, được không?” Giản Ninh Xuyên đang đợi thang máy, khóc đến nỗi không ngừng lại được, nói: “Chị Hiểu Nam, mọi người đang ở bệnh viện nào? Em xin chị nói cho em biết đi.” Diệp Hiểu Nam kinh ngạc nói: “Ơ? Sao em lại khóc? Chuyện này…” Cuối cùng cô vẫn nói ra tên của bệnh viên, còn dặn: “Em bảo trợ lý lái xe chậm thôi, tuyệt đối đừng sốt ruột, bên này có bọn chị lo rồi, sẽ không sao đâu.” Giản Ninh Xuyên nào chờ được Tiểu Quang tới đón, bắt vội một chiếc taxi chạy thẳng đến bệnh viện, cậu vốn dĩ đang chuẩn bị đi ngủ, trên người chỉ mặc bộ pijama ngắn với dép lê, còn khóc lóc bù lu bù loa. Tài xế nghe thấy là đi bệnh viện, liền an ủi cậu: “Người nhà sinh bệnh hả? Nhóc con đừng có gấp, đường lúc này rất vắng, chỉ chớp mắt là tới nơi thôi, người tốt sẽ được trời phù hộ, chắc chắn không có chuyện gì đâu.” Thế mà bác tài không hề nhận ra cậu. Lúc tới được bệnh viện, Thường Bình đã đứng chờ sẵn ở dưới cổng, vừa trông thấy bộ đồ của Giản Ninh Xuyên, anh ta liền hoang mang hỏi: “Tiểu Quang đâu? Sao em lại ăn mặc thế này mà chạy đến đây? Bị paparazzi chụp được thì hỏng bét!” Giản Ninh Xuyên hỏi anh ta: “Thầy Hoắc đâu ạ?” Thường Bình dẫn cậu lên trên tầng, vào trong thang máy rồi mới nói: “Hắn tỉnh lại rồi, không có chuyện gì đâu, đang truyền nước biển, lần này thật sự không lừa em.” Giản Ninh Xuyên khóc lả cả người, mặt mày bơ phờ: “Sao đang yên đang lành lại hạ đường huyết ạ? Hắn chú ý lắm cơ mà?” Thường Bình lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Tối nay đi xã giao nên có uống chút rượu, bác sĩ bảo là bị chứng DKA, chính là nhiễm…” Anh ta không nhớ được từ kia. “Nhiễm toan tiểu đường – Ketoacidosis.” Giản Ninh Xuyên cắn răng, gân xanh nổi đầy trên trán và cần cổ thanh mảnh, nước mắt chuẩn bị trào ra, hỏi: “Có đúng không ạ?” Thường Bình vội nói: “Không phải không phải đâu, chỉ bị hạ đường huyết thôi. Đã tiêm insulin vào tĩnh mạch rồi, hiện tại thì đang truyền thêm nước biển.” Giản Ninh Xuyên giơ tay quẹt nước mắt, hỏi: “Xã giao kiểu gì thế? Sao lại để cho hắn uống rượu?” Thường Bình: “…” Giản Ninh Xuyên hỏi: “Khâu tổng với Diệp tổng cũng có mặt trên bàn cơm ạ?” Thường Bình: “Ừ… chủ yếu là có một vị ở trên cục tới, Hoắc tổng không thể không cho người ta mặt mũi được.” Anh ta nói tên một vị quyền cao chức trọng rất có sức ảnh hưởng trong giới điện ảnh và truyền hình. Giản Ninh Xuyên đã hiểu ra một chút. Tới phòng bệnh của Hoắc Phù, ngoài Diệp Hiểu Nam ra thì còn một cô gái ăn mặc kiểu thư ký, chắc là cấp dưới của Diệp Hiểu Nam. Hoắc Phù nhắm mắt nằm ở giường, trên mu bàn tay cắm ống kim, vẫn còn đang truyền dịch, môi tái nhợt, cả người trông không hề có chút sức sống nào. Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, trời ơi, thầy Hoắc của em. Ban đầu Diệp Hiểu Nam bị bộ đồ ngủ của cậu làm cho giật mình, sau đó mới gọi: “Tiểu Giản, em tới rồi à.” Giản Ninh Xuyên nhìn chăm chằm Hoắc Phù. Hoắc Phù nghe thấy Diệp Hiểu Nam gọi tên cậu, lập tức mở mắt ra, vừa trông thấy cậu liền khẽ mỉm cười. Giản Ninh Xuyên hỏi: “Anh cười cái gì?” Hoắc Phù nói: “Anh không sao đâu.” Diệp Hiểu Nam phụ họa: “Tiểu Giản, Hoắc Phù không sao đâu em, bác sĩ bảo truyền nước biển xong là có thể về nhà, em đừng lo lắng quá.” Giản Ninh Xuyên vừa khách khí vừa không khách khí, nói: “Vâng, cảm ơn chị.” Diệp Hiểu Nam nhíu mày. Hoắc Phù nói: “Diệp tổng, cô về trước đi.” Diệp Hiểu Nam nói: “Anh về nhà nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt đấy, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, nhưng chuyện khác để từ từ rồi tính.” Sau đấy dẫn cấp dưới ra về. Thường Bình thức thời không đi vào, đứng ở ngoài canh cửa. Giản Ninh Xuyên đi tới bên cạnh giường bệnh, chạm nhẹ vào cánh tay đang truyền dịch của Hoắc Phù. Hoắc Phù giật giật tay, ngón út của hai người móc vào nhau. Giản Ninh Xuyên không nhịn được nữa, nằm úp mặt xuống giường, khóc đến run rẩy cả người. Hoắc Phù: “…” Hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, dùng bàn tay bên kia nhẹ nhàng xoa đầu Giản Ninh Xuyên. Giản Ninh Xuyên khóc to một hồi, mãi mới ngẩng đầu lên, đột nhiên hung dữ nói: “Anh làm sao thế hả? Chán sống rồi à? Tưởng mình oai lắm chắc? Còn dám uống rượu?” Hoắc Phù cười nói: “Anh sai rồi.” Giản Ninh Xuyên: “Anh còn cười?!” Hoắc Phù xụ mặt xuống, nói: “Không cười không cười, anh khóc đây.” Giản Ninh Xuyên: “…” Hoắc Phù nói: “Sao lại mặc đồ ngủ đến đây?” Giản Ninh Xuyên: “Em quên thay quần áo.” Hoắc Phù vén tóc mái hơi dài của cậu qua một bên, nói: “Dọa em sợ rồi đúng không? Xin lỗi nha.” Giản Ninh Xuyên lại nghẹn ngào, nói: “Anh dọa em sợ muốn chết.” Hoắc Phù nói: “Đừng nói lung tung, chết gì mà chết.” Giản Ninh Xuyên khổ sở nói: “Trên đường tới đây em đã nghĩ, nếu như anh không qua khỏi thì em sẽ tự tử vì tình.” Hoắc Phù: “…” Giản Ninh Xuyên: “Sau đấy nghe anh Thường Bình bảo rằng anh uống rượu, em liền hối hận lắm, còn lâu em mới tự tử, em phải thay một người bạn trai bảnh bao trẻ tuổi khác, cho anh tức chết luôn.” Hoắc Phù: “… Em ác quá đi, anh đã chết rồi mà em còn muốn anh tức chết.” Giản Ninh Xuyên sụt sịt mũi, rơm rớm nước mắt, khóc bù lu bù loa, vừa khóc vừa nói: “Anh lừa em, anh bảo rằng sẽ chú ý sức khỏe, sẽ sống lâu đến một trăm tuổi, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em cơ mà? Tất cả đều là bốc phét, anh thấy em trẻ tuổi đẹp trai nên muốn chơi bời với em vài năm thôi chứ gì, em biết ngay mà, anh là đồ cặn… đồ điều hòa không khí! Đũy giả nai! Em không bao giờ tin anh nữa!” Miệng nhỏ của cậu cứ bô bô liên tục, Hoắc Phù giả đò không thoải mái: “Ôi, anh chóng mặt quá.” Giản Ninh Xuyên vội hỏi: “Anh không sao chứ? Để em gọi bác sĩ tới.” Cậu muốn chạy ra ngoài gọi bác sĩ, Hoắc Phù lại nói: “Không cần không cần, em đừng khóc nữa thì anh sẽ không sao hết.” Giản Ninh Xuyên: “…” Hoắc Phù nói: “Xuyên Xuyên, em đừng mắng anh nữa, anh biết sai rồi mà.” “Tại sao anh lại uống rượu? Là ai nhất định phải rót rượu cho anh?” Giản Ninh Xuyên nói: “Khâu Thực phải không?” Hoắc Phù nghi ngờ hỏi: “Hả? Sao em lại đoán là gã?” Giản Ninh Xuyên nói: “Anh Quang kể hết với em rồi! Khâu Thực muốn để người khác diễn nam chính trong phim trinh thám, cũng vì chuyện này mà cãi nhau với anh rất nhiều lần. Thầy Hoắc, anh đừng lo lắng cho quan hệ giữa em với chị Hiểu Nam nữa, nếu như chị ấy không bênh em, em cũng không nhất thiết phải nhận chị ấy làm người thân.” Hoắc Phù nói: “Không phải Diệp Hiểu Nam không bênh em.” Giản Ninh Xuyên nói: “Tiệc xã giao hôm nay chị ấy có mặt không?” Hoắc Phù: “À, hóa ra vì chuyện này nên ban nãy em mới không nể mặt cô ấy hở?” Giản Ninh Xuyên: “Khâu Thực ép anh uống rượu mà chị ấy lại không giúp anh, em không thích chị ấy.” Hoắc Phù nói: “Cũng không hẳn là thế, cô ấy có khuyên bảo Khâu Thực nhưng gã không nghe, cô ấy cũng hết cách rồi. Diệp Hiểu Nam không phải loại người không hiểu chuyện, đối xử với em cũng rất chân thành, em đừng giận cá chém thớt lên cô ấy.” Giản Ninh Xuyên nói: “Khâu Thực có ý gì đây? Chỉ vì vai nam chính đó thôi sao? Vậy em không diễn nữa, gã muốn để ai diễn thì mặc xác gã, chúng ta nhận bộ phim khác là được rồi.” Hoắc Phù: “… Xuyên Xuyên, bộ phim này anh không giành được cho em rồi, sau này cũng chưa chắc sẽ nhận được cho em bộ phim nào khác tốt hơn.” Thành Quả Entertainment là do Hoắc Phù và Khâu Thực bắt tay nhau thành lập, ban đầu Khâu Thực phụ trách mảng quản lý và điều hành, Hoắc Phù chủ yếu lo phần ký kết với nghệ nhân. Sau đó từ một studio nhỏ phát triển thành một công ty lớn, Khâu Thực theo đó cũng dần dần chiếm lấy vị trí chủ đạo. Nhất là sau khi Thành Quả Entertainment lên sàn giao dịch, Hoắc Phù chỉ để lại ở đấy một ít cổ phần ban đầu rồi đi mở studio riêng, hơn nữa cổ đông lớn nhất lại là vợ của Khâu Thực, hiện nay Thành Quả Entertainment chẳng khác nào do gã chuyên quyền độc đoán. Mãi sau đó, Hoắc Phù lục tục thành công dẫn dắt được vài nghệ sĩ nổi tiếng, biến một studio cỏn con thành một cột mốc lớn, trở thành tấm biển vàng trong làng Showbiz, giá thị thương hiệu của “Studio Hoắc Phù” cũng tăng lên gấp mấy lần. Lúc hắn chuyển ra ngoài làm ăn riêng đã có giao hẹn với Khâu Thực, rằng Studio Hoắc Phù trên danh nghĩa sẽ trực thuộc Thành Quả Entertainment, còn thực tế là kinh doanh và vận hành độc lập, không hề có một chút quan hệ gì với Thành Quả. Thế nhưng sau khi giá trị cổ phiếu của Studio Hoắc Phù vượt mốc 170 tỷ, Khâu Thực lại muốn để Thành Quả Entertainment tham gia vào đầu tư, Hoắc Phù từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. “Hả???” Giản Ninh Xuyên hỏi: “Chẳng phải anh vẫn luôn bảo Khâu Thực là một kẻ gian xảo ư? Tại sao anh lại đồng ý cho gã đầu tư vào?” Hoắc Phù nói: “Hồi tháng 6 năm ngoái studio có xảy ra chút chuyện phiền toái, chính là vụ scandal của Dương Song Song đấy. Em cũng biết mà, lúc đó anh còn chưa ký với em, dưới trướng của studio chỉ có hai nghệ sĩ là Dương Song Song và Ngô An Địch. Dương Song Song phốt anh là thằng tra nam, vừa yêu đương với cô ta vừa thả thính Ngô An Địch, lúc đấy tình hình của studio rất nguy cấp, Thành Quả lại muốn tham gia đầu tư, anh đâu có lý do gì để từ chối.” Giản Ninh Xuyên: “…” Hoắc Phù nói: “Em đang suy nghĩ gì thế?” Giản Ninh Xuyên không dám tin vào suy đoán của mình, nói: “Chính là… em cảm thấy có mùi âm mưu.” Hoắc Phù nở nụ cười: “Xuyên Xuyên em thông minh quá, anh không được như em, vì thế lúc đó anh đã tính sai.” Hiện tại Dương Song Song vẫn làm nghệ sĩ trực thuộc Thành Quả Entertainment, là do Hoắc Phù quá nhẹ dạ nên đã bảo Điền Na La giới thiệu người đại diện khác cho cô ả. Tuy rằng năm ngoái dính vào bê bối, nhưng dường như Thành Quả Entertainment đối xử với cô ả cũng không tệ lắm. Hè năm nay còn đóng nữ chính trong một bộ phim truyền hình, có điều sau đấy đã bị ≺Xuân Phong Bất Độ≻ và Vương Tử Diệp chiếm hết spotlight, phim của Dương Song Song cũng theo đó mà thất bại. Có điều cô ả mang theo bê bối mà ký kết hợp đồng với công ty mới, tài nguyên không những không kém đi, trái lại càng tốt hơn là thế nào? “Mấy năm trước đã có vụ em họ của Lý Tranh, bởi vậy cứ dây vào chuyện này là anh lại đau đầu, lúc đó bận đến sứt đầu mẻ trán, rất hoài nghi cách làm người của mình thật sự có vấn đề.” Hoắc Phù nói: “Lúc ấy anh đã tính đến chuyện nghỉ hưu, không muốn làm việc trong môi trường giải trí nữa, định về quê tìm một nơi phong cảnh đẹp để dưỡng già. Vì thế khi Khâu Thực lại bàn đến chuyện tham gia đầu tư, anh liền đồng ý với gã.” Giản Ninh Xuyên nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, hỏi: “Thầy Hoắc, sao anh đã muốn về hưu rồi mà còn ký với em?” Hoắc Phù: “…” Giản Ninh Xuyên: “???” Hoắc Phù nói: “Vừa thấy mỹ nhân nì, liền không sao quên được.” Giản Ninh Xuyên: “???” Hế lô bà xã mù chữ của em? (vừa thấy mỹ nhân nì, liền không sao quên được, một ngày không gặp nì, liền tương tư như điên – trích Phượng Cầu Hoàng · cầm ca) Cậu hỏi: “Ý anh là anh nhất kiến chung tình với em hở?” Ánh mắt của Hoắc Phù nhìn về phía bình nước biển, nói: “Sắp truyền xong rồi, truyền xong chúng ta sẽ về nhà.” Giản Ninh Xuyên khó mà tin nổi, hỏi: “Bà xã, anh thật ra là gay kín đúng không?” Hoắc Phù: “Anh không phải. Em đừng nói nữa, nói nữa anh lại chóng mặt cho xem.” Giản Ninh Xuyên: “Anh đừng có giả vờ chóng mặt! Em thấy anh đúng là gay kín thật rồi.” Hoắc Phù: “Anh không phải.” Giản Ninh Xuyên: “Anh phải.” Hoắc Phù nói: “Anh thật sự không phải, lúc ký hợp đồng với em anh không hề có ý gì cả, chẳng qua thấy điều kiện của em tốt nên hơi thinh thích em, muốn hốt em về dưới trướng… mà thôi bỏ đi, anh chính là gay kín đấy thì sao? Có quan trọng không?” Giản Ninh Xuyên cũng chẳng biết nó có quan trọng hay không nữa, chỉ mải suy nghĩ, đậu móa lãng mạn quá đi, thầy Hoắc nhất kiến chung tình với cậu kìa! Lần đầu tiên gặp nhau cậu đã thấy thầy Hoắc đẹp trai nổ trời, còn tự hỏi tại sao trên đời này lại có người đàn ông đẹp trai như thế! Đây chính là duyên phận trời định đó, cậu và thầy Hoắc chắc chắn đang sống ở trong thế giới  điềm văn! Truyền nước biển xong, Thường Bình đưa hai người bọn họ về nhà, Giản Ninh Xuyên chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, lúc đến trong lòng sốt ruột nên chẳng thấy gì, hiện tại biết Hoắc Phù đã không sao, vừa xuống lầu đã bị gió thổi, dọc đường đi hắt xì liên tục, chính thức cảm mạo. Hoắc Phù thấy thế bèn đem áo vest của mình khoác lên trên người Giản Ninh Xuyên. Về đến bãi gửi xe dưới nhà, Hoắc Phù đi xuống trước, Giản Ninh Xuyên đang định xuống theo thì hắn bỗng ngăn lại: “Chờ một chút.” Giản Ninh Xuyên: “???” Hoắc Phù nhanh chân đi về một phía, ở bên đó có chiếc xe thương vụ màu đen, gõ gõ cửa kính, mấy người ngồi bên trong đều vác theo trường thương súng cối. Giản Ninh Xuyên: … Wow! Paparazzi hàng thật kìa! Hoắc Phù nhỏ giọng nói vài câu với bọn họ, rồi vòng trở về gọi Giản Ninh Xuyên: “Lên nhà thôi.” Sau đó chào tạm biệt Thường Bình. Giản Ninh Xuyên xuống xe, quay đầu nhìn lại chiếc ‘xe chở chó’ kia, từ bên trong cửa sổ có mấy người đang vừa cười vừa vẫy tay với cậu. [1] Trường thương súng cối là ám chỉ máy camera. <img alt="" src="https://static./chapter-image/gian-ninh-xuyen-la-so-mot/at.png" data-pagespeed-url-hash=208467038 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>