Gian Khách

Chương 40

Khu 38 phần sau chiếc phi thuyền thương mại Cổ Chung Hào phát ra một tiếng nổ lớn. Một khoảng thời gian sau, Hứa Nhạc mặt mũi đầy bụi đất, mới vô cùng vất vả từ bên dưới đống mảnh vỡ cấu kiện kim loại cùng với mấy con chip đang phát ra tia lửa xèn xẹt chui ra. Gã thiếu niên ngây ngốc đá nhẹ một miếng thiết giáp dưới chân, ngơ ngác đứng đó. Một lúc lâu sau mới sực nhớ lại, dùng hai tay của mình sờ soạng khắp người, mãi đến khi xác nhận mình không có bị những mảnh kim loại nhỏ đập trúng, trên người ngoại trừ một số vết trầy nhẹ, cũng không hề có bất cứ vết thương trầm trọng nào. Lúc này hắn mới nhớ lại, hoảng sợ mà thở dài một hơi. Con robot M02 cũ nát này đã bị bỏ trong phòng phế thải này không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng ít nhất cũng đã được sản xuất hơn trăm năm trước. Bao nhiêu năm trôi qua, cùng với những sự tổn hại ban đầu, tự nhiên kim loại cũng sẽ phát sinh biến chất, khiến cho nó đã trở nên vô cùng rệu rã, trong khoảnh khắc nổ tung, ngược lại cũng không có làm đổ sập bức tường tầng trên, chôn vùi Hứa Nhạc trong đó. Sắc mặt Hứa Nhạc có chút trắng bệch, tay chân có chút luống cuống bò qua đám linh kiện kim loại lăn lóc trên sàn. Đầu tiên hắn rút sợi dây cắm điện ra khỏi ổ chắm trên vách tường, sau đó mới đánh một vòng tròn lớn qua đám kim loại, đi tới trước mặt Tiểu Dưa Hấu, mang theo một chút xấu hổ không dám nhìn, liếc mắt một cái. Tiểu Dưa Hấu cũng đã bị dọa cho choáng váng, mở to cặp mắt, lúc này nhìn cặp mắt nàng đã giống như một không gian trống rỗng vậy. Miệng nàng cũng đã mở thật to, biểu tình cực kỳ đáng yêu. Con búp bê dính đầy bụi bẩn trên tay nàng cũng đã rớt xuống sàn nhà. Hứa Nhạc đem cô bé con ôm vào ngực mình, lắc lắc mấy cái, mới khiến cho nàng tỉnh thần lại một chút. Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn thoáng qua một đống mảnh vỡ kim loại tan nát nằm trên mặt đất, trong lòng nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa có tan hết, dùng thanh âm khàn khàn nói: - Ôi mẹ ơi, cái này cũng không bền chút nào. Một con robot hoàn toàn đều là dùng những hợp kim chống xốc cao lắp ráp cẩn thận lại mà thành. Mặc dù đã bỏ xó gần cả trăm năm, lại bị phá gần như tan nát, nhưng cũng không thể nào yếu ớt đến mức đó cơ mà. Hứa Nhạc giận dữ rõ ràng là không có chỗ để mà phát tiết. Mãi cho đến lúc này, hắn cũng còn chưa biêt rằng, chính là do hắn đã khiến cho con robot này trở nên trạng thái nguy hiểm như thế này. Phần lực từ eo hắn sinh ra, truyền lên đến tứ chi, đi qua hệ thống cảm ứng thực tế của con robot được phóng đại lên bởi hệ thống truyền lực của con robot. Biên độ phóng đại cực cao, đã khiến cho con robot cũ kỹ này không cách nào thừa nhận nổi một biện độ chấn động mạnh mẽ như thế. Hơn nữa gã thiếu niên này mấy ngày nay thông qua sửa chữa, đối với cường độ liên kết khung máy của nó tạo thành sự mất ổn định thứ hai, lúc này mới tạo thành hình ảnh toàn thân tan rã như thế. Mặc dù cũng không biết được nguyên nhân tan rã thực tế của con robot kia, nhưng Tiểu Dưa Hấu nghe được câu than vãn kia của Hứa Nhạc, nghĩ đến điềm gở mà hắn nói, cảm thấy rất thú vị, chơi rất vui, bậc cười thành tiếng khanh khách. Trên khuôn mặt khả ái của cô bé con rốt cuộc cũng không nhìn ra bất cứ sợ hãi nào. Hứa Nhạc gãi gãi đầu, cười khổ một tiếng, ôm Tiểu Dưa Hấu chui ra của thông gió của căn phòng kho. Mặc dù lúc này hắn không biết đám người trên phi thuyền đã quyết định chạy xuống chỗ này để truy tìm, nhưng hắn biết rõ tiếng nổ vang lên lúc nãy, nhất định đã kinh động không ít người chạy đến kiểm tra. Trong cái đường ống thông hơi, Hứa Nhạc vừa bò về phía trước, vừa nhìn về thân ảnh thanh tú của Tiểu Dưa Hấu, tâm tình phi thường thoải mái, cũng không hề có bất cứ tia tiếc nuối nào. Con robot mà hắn chính tay sửa chữa, vừa mới bước được có nửa bước liền tan rã ra mất, hắn cũng không cần đi tới phòng kho phế thải kia nữa. Mà hắn rốt cuộc lần đầu tiên được quan sát một con robot gần đến như vậy, thậm chí còn được tận tay sửa chữa nó nữa, cho dù là cũng không thành công. Gã thiếu niên cũng không có ước vọng trở thành một chiến sĩ điều khiển robot. Đối với hắn mà nói, con robot cũng nát này, chính là một tài liệu thực nghiệm cực kỳ khó khăn. Cho nên hắn chính là thở dài một tiếng, thừa nhận mình trong một hoàn cảnh thiếu thốn như thế, cùng một ít tài liệu chắp vá lung tung, liền có ý nghĩ hoang đường làm quen với một con robot tinh vi, quả thật là đã có ý niệm ngu xuẩn mà. Những lời nói và việc làm của Phong Dư trong bốn năm qua luôn luôn tại trong những thời điểm không rõ ràng lắm phát huy tác dụng cường đại. Gã Cơ Giáp Sư kia đối với những gã thiếu niên lúc nào cũng sùng bái robot đều tỏ vẻ vô cùng khinh thường, cho rằng trong chiến tranh hiện đại, loại robot này là loại vũ khí cận chiến có năng lực thấp kém, thật sự không có chút nào lợi ích cả. Tùy tiện dùng mấy khẩu đại phóng bắn ra một cái liền có thể đem thứ đắt đỏ như kim cương đó đốt cháy thành than. Ngoại trừ một số loại robot đặc chủng phạm vi công kích lớn ra,... toàn bộ đều là phế thải cả. Mặc dù trong mấy năm nay, Hứa Nhạc ở trước mặt Phong Đại thúc vẫn không chịu thừa nhận điểm này, nhưng mà theo bản năng cũng đã tiếp nhận khái niệm suy nghĩ đó... Nhưng mà, robot quả thật là rất cuốn hút... o0o Khi cái nắp dẫn tới ống thông hơi trên trần nhà vừa được khép lại, khoảng nữa phút sau, một tràng tiếng bước chân ồn ào đột nhiên vang lên trên khu 38 của phi thuyền. Cánh cửa mở ra hành lang bên ngoài của gian phòng đột nhiên vang lên, cuối cùng, căn phòng kho chứa đồ phế thải, nơi có một đống linh kiện vỡ nát của con robot M02 nằm đó, lại một lần nữa tràn ngập thân ảnh quân nhân. Hơn mười gã thanh niên mặc quân phục màu nâu nhạt nhanh chóng phóng vào, liếc mắt một cái liền phát hiện ra nguồn gốc thanh âm phát nổ là từ trong này, đồng thời cũng phát hiện ra căn phòng này kỳ quái. Vị thuyền trưởng béo biểu tình âm trầm cùng với viên thư ký của hắn tách đám người ra bước vào. Thuyền trưởng đi tới chỗ đống linh kiện kim loại tan nát kia, hai tay chắp sau lưng, nhìn ngắm một chút. Cuối cùng hắn bước sang một bên, có chút khó khăn cúi người xuống, cầm lên con búp bê dính đầy tro bụi nằm trên mặt đất. - Tiểu thư vừa rồi có ở trong này. Biểu tình vị thuyền trưởng so với vừa rồi càng thêm âm trầm hơn một chút. Gã thư ký nhìn hắn một cái, cúi đầu, cũng không có đúng lúc không thích hợp như thế này mà chỉ trích sếp mình, không có để ý đến mấy lời cảnh báo vừa rồi của máy tính trung tâm phi thuyền. Thuyền trưởng thoáng di động thân thê mập mạp của mình về phía đống linh kiện kim loại, lấy tới lấy lui vài cái, đôi lúc sờ soạng lên mấy mảnh kim loại hoặc là mấy con chip vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, nghiên cứu cẩn thận, sắc mặt càng ngày càng trầm trọng. Hắn cũng không có quay đầu lại, hạ mệnh lệnh: - Phạm vi tìm kiếm đổi lại ở tầng một, chú trọng từ khu 33 đến khu 42. Kiểm tra lại tất cả camera quan sát trong mấy ngày này. Kiểm tra xem ống dẫn ở đây thông tới khu vực nào, tìm ra điểm nghi ngờ lớn nhất. Thuyền trưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy đường ống thông hơi cách đó không xa, cặp mày nhíu lại, nói: - Trang bị gậy kích điện cùng với súng ống, dùng thời gian nhanh nhất, tìm cho ra tiểu thư. Mấy gã quân nhân trẻ tuổi mặc quân phục màu nâu đều là những quân nhân học việc của Quân đội Tây Lâm. Có thể đại biểu cho quân đội Tây Lâm đến đại khu Đông Lâm học hỏi, tự nhiên cũng đều là nhân vật nổi bật trong trường quân sự, cũng là những đối tượng được Quân Khu IV chú trọng bồi dưỡng nhất. Nghe xong câu nói đó, bọn họ mẫn cảm nhận thấy có chút quái dị. Chỉ là tìm một cô bé mới sáu tuổi, cần gì phải mạo hiểm mà trang bị súng ống trên phi thuyền? Nhưng đám bọn họ cũng không ai dám lên tiếng hoài nghi mệnh lệnh của thuyền trưởng, chỉ là mạnh mẽ đè nén sự hưng phấn cùng với bất an của mình, liếc mắt một cái, liền rời khỏi gian phòng kho phế thải, chuẩn bị cho việc tìm kiếm. - Vì sao phải mang theo súng? Viên thư ký đi đến bên cạnh thuyền trưởng, hạ giọng hỏi. Hắn rõ ràng vị thuyền trưởng tiên sinh kia nhất định là đã phát hiện chuyện gì đó rất quan trọng, bằng không cũng không khẩn trương đến mức trở thành bộ dáng như thế. Ánh mắt của thuyền trưởng thoáng co lại, nhìn chằm chằm vào mấy mảnh linh kiện kim loại vỡ nát trên sàn nhà kia, có chút quái dị, mở miệng nói: - Con robot rách nát kia đã đặt ở đây không biết bao nhiêu năm, ngay cả ta cũng quên mất rồi. Kẻ kia có thể tiến hành sửa chữa nó... những xe tự động trong hầm nỏ, cơ pháo tự động... không ngờ lại còn có máy hút bụi tự động nữa... Trong giọng nói của thuyền trưởng còn bao hàm sự phẫn nộ cùng mỉa mai, nhưng phần lớn vẫn là cảm giác vớ vẫn: - Không ngờ muốn dùng mấy thứ tài liệu này để sửa chữa một con robot? Người nào có loại suy nghĩ như thế trong đầu, không phải là một thiên tài thì là một kẻ điên. Có lẽ người kia có thể là một người điên. Nhưng mà con robot này rõ ràng sau khi bước đi mấy bước mới tan rã ra. Mặc dù hắn thất bại, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một gã thiên tài. Ánh mắt Thuyền trưởng giống như diều hâu nhìn chằm chằm vào viên thư ký. - Một kẻ thiên tài điên cuồng như thế đang bắt cóc tiểu thư của chúng ta. Đừng nói là chỉ mang theo súng, cho dù kêu ta đi thỉnh cầu hệ thống máy chủ của Cục Hiến Chương, ta cũng đồng ý. Đám quân nhân sư đệ của trường quân đội mặc dù là ăn phân mà lớn, nhưng dù sao ta cũng còn tin tưởng được năng lực bọn chúng một chút, chắc là cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức không nhìn ngó xung quanh đã bắn lung tung. Ánh mắt thuyền trưởng dần dần trở nên lo âu. - Ta chỉ là không nghĩ ra, kẻ có thể ở dưới mí mắt của chúng ta mà bắt cóc tiểu thư, đến tột cùng là ai đây? Chẳng lẽ là gian tế của Đế Quốc, hay là quân phản loạn? - Quân phản loạn đã giải tán rất nhiều năm rồi. Bọn họ mấy năm nay vẫn theo tôn chỉ không tiến hành bạo lực, hắn là không phải bọn chúng. Viên thư ký tâm trạng lo lắng, nhưng vẫn như cũ đưa ra nghi vấn. Thuyền trưởng quát lớn một tiếng: - Ngươi bị đám người đó tẩy não rồi à? Người của Đế Quốc làm thế nào có thể chui được vào thuyền của Tây Lâm chúng ta? Mấy tên lưu dân của Bách Mộ Đại kia dám đi vào phạm vi của Liên Bang hay sao? Ngoại trừ đám quân chống đối chính phủ ra, còn có ai dám cả gan châm chích mối quan hệ giữa Quân Khu IV cùng với Liên Bang cơ chứ? o0o Sự thật chứng minh, thuyền trưởng mập mạp do quá lo lắng đã phán đoán sai lầm lần này. Tầm mắt một người cuối cùng cũng có điểm mù, mà phạm vi công tác tìm kiếm cuối cùng cũng có chỗ sai sót. Cho nên đám người trên Cổ Chung Hào mới tốn nhiều ngày như vậy cũng không có tìm ra được tiểu thư. Một khi bọn họ điều chỉnh phương hướng tìm kiếm chính xác, dưới sự trợ giúp cường đại của máy tính, đám nhân viên công tác chỉ cần đúng ba phút đã tìm ra điểm đáng ngờ trong hệ thống camera. Một tấm hình đã được camera ghi lại, phóng đại lên đưa đến tay thuyền trưởng ngay sau đó. Trong tấm hình là hình ảnh một cô bé con mặc áo ngủ trắng, đang im lặng đứng bên cạnh một thanh niên tuổi còn trẻ, im lặng nhìn cảnh sắc đẹp đẽ của tinh cầu bên cạnh cánh cửa ở hành lang phi thuyền. - Đây là hình ảnh lúc trước khi rời khỏi Đông Lâm đại khu một ngày, cũng là ngày mà tiểu thư mất tích. Biểu tình của thuyền trưởng hơi dịu lại một chút. Bởi vì theo như camera ghi lại, nhân viên công tác cũng không có nhìn thấy tiểu thư bị cưỡng ép gì cả. - Nhanh chóng xác định thanh niên này, tìm ra tiểu thư. Rất nhanh, một loạt các tin tức liền được phản hồi trở về. Cổ Chung Hào, có bối cảnh là Quân đội Tây Lâm ở phía sau, phản ứng vô cùng nhanh chóng, thật sự là xứng với phong thái quân luật thép của quân đội. Mà lúc đó, Hứa Nhạc và Tiểu Dưa Hấu vừa mới quay trở lại phòng mình, tắm rửa sạch sẽ. Hắn đang dùng cái khăn tắm trắng như tuyết không ngừng lau khô đầu tóc cho Tiểu Dưa Hấu, chuẩn bị mặc quần áo lại cho nàng, bỗng nhiên phát hiện cánh cửa phòng mình đã không một tiếng động bị người khác mở ra. Hơn mười ngọn súng đen ngòm, lại như băng đang chỉa thẳng lên đầu hắn.