Trong sân, Cơ Vô Tà đang ngồi xuất thần trước bàn cờ, thấy Lâm Nhiễm đi ra thì hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao? Lâm Nhiễm ngượng ngùng: Không. Cơ Vô Tà vỗ vỗ đùi mình: Phu nhân ngồi đi. Lâm Nhiễm đầu óc mụ mị mơ mơ màng màng đi qua ngồi xuống. Cơ Vô Tà xoa xoa thắt lưng của hắn: Phu nhân mấy ngày nay có vẻ gầy đi. Lâm Nhiễm bị bóp nhột nhột, cười cười nhổm dậy: Hình như là có chút chút. Cơ Vô Tà cũng cười, cười đặc biệt đẹp: Phu nhân thích ăn gì thì cứ bảo nhà bếp làm cho, đừng tự làm khổ mình. Lâm Nhiễm má đỏ hây hây: Được, biết rồi. Đột nhiên từ trên cây truyền một tiếng mèo kêu đầy phẫn nộ: Meo! Meo meo ngao ngao! Lâm Nhiễm: … Cơ Vô Tà: Con mèo này kêu thật khó nghe. Lâm Nhiễm: Có thể là động dục rồi. Cơ Vô Tà: Cũng có khi là khó sinh. Sư huynh:… Lâm Nhiễm bẻ đề tài: Ngươi ở nhà hay là có đi đâu không? Cơ Vô Tà cầm một lọn tóc dài rơi trước ngực Lâm Nhiễm nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi ngửi, giọng nói mờ ám: Tất nhiên là ngoan ngoãn ở nhà với phu nhân rồi. Lâm Nhiễm cố gắng bình tĩnh: Nhưng mà ta muốn đi ra ngoài. Cơ Vô Tà: Để làm gì? Lâm Nhiễm bí từ, vừa rồi nổi điên xông ra đây, còn chưa nghĩ xong lý do. Thấy hắn không nói gì, sư huynh ngồi trên cây lại bắt đầu kêu meo meo điên cuồng thúc giục, Lâm Nhiễm gấp quá nghiến răng nghiến lợi nói: Đi đốt chút tiền giấy cho cha ta. Sư huynh:… Cơ Vô Tà: Ha ha ha ha! Lâm Nhiễm ngượng ngùng muốn bệnh luôn: Ta cho ngươi cười. Cơ Vô Tà lấy tay đánh nhẹ lên mặt mình: Vi phu đáng chết. Lâm Nhiễm: Vậy ta đi đây. Cơ Vô Tà biết rõ còn cố hỏi: Có muốn vi phu đi cùng với ngươi không? Lâm Nhiễm trừng mắt nhìn thím sư huynh hoang tưởng mình tự giấu rất kỹ trên cành cây, nói: Không cần, có cha ta ở trên phù hộ ta rồi.