Một ma giáo đệ tử đá đá Từ Hoan đang quỳ rạp như cờ hó trên mặt đất, nhìn qua Cơ Vô Tà: Giáo chủ điện hạ, bộ khoái này xử lý như nào? Thuộc hạ thấy không bằng làm thịt luôn. Cơ Vô Tà không hề nghĩ ngợi lạnh nhạt nói: Không, điểm huyệt y vứt lên nóc nhà phơi một ngày là được. Lâm Nhiễm có một cảm giác đại thù đã được báo, vì thế vội thầm tự nhắc nhở cha này là đại ma đầu, là nhân vật phản diện, đừng bị mê hoặc. Cơ Vô Tà thấy Từ Hoan bị người ta khiêng đi rồi mới quay đầu nhìn Lâm Nhiễm, mặt không gợn sóng, không hề biểu cảm. Lâm Nhiễm kẹp chân: Tướng công. Cơ Vô Tà chậm rãi đi đến trước mặt hắn, hơi hơi cúi đầu nhìn hắn, thật lâu sau tấm mặt nạ hoàn mỹ kia bỗng như bị hỏng, trong đôi mắt đen màu mực lộ ra đau lòng, nhẹ giọng hỏi: Sao ngươi lại… Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn Cơ Vô Tà, trong nháy mắt quên luôn chuyện đang mắc tè, lúng ta lúng túng nói: Ta… Cơ Vô Tà nâng tay khép khép cổ áo cho Lâm Nhiễm, nói luôn nửa câu còn lại: Sao ngươi lại mặc ít như vậy ra ngoài? Sẽ cảm lạnh đó. Lâm Nhiễm nhất thời lại cảm giác mắc tè mãnh liệt:… Đại ca chúng ta hình như không cùng sóng não. Cơ Vô Tà lẳng lặng nhìn hắn một lúc, sau đó một tay đẩy Lâm Nhiễm vào bức tường phía sau, một tay đỡ tường ở sau đầu Lâm Nhiễm, khí tức ái muội: Lần sau không được. Lâm Nhiễm điên cuồng gật đầu, vì thế giây tiếp theo môi Cơ Vô Tà liền nhẹ nhàng áp lên, nhẹ nhàng hôn. Tim Lâm Nhiễm đập mạnh, run một cái suýt không kiềm được. Hôn một lát Cơ Vô Tà giọng mang bất mãn hỏi: vợ mười tám, ngươi sao cứ lắc tới lắc lui hoài vậy? Lâm Nhiễm khóc hức hức: Ta mắc tè. Cơ Vô Tà:… Phụt.