Gián Đập Không Chết
Chương 13
“Cậu có bạn gái?! Là cô gái không có mắt nào lại coi trọng cậu chứ?!”
Trương Lãng nhảy dựng lên.
Cũng không giận vì sự láo toét của hắn —- dù sao thì cũng đã sống cùng nhau những hai mươi mấy năm, có giận cũng giận không được.
“Trong trường học của bọn tôi, cũng là giáo viên giống tôi. Một người không tồi.”
“Các người quen nhau từ lúc nào vậy? Sao tôi không hề biết?”
“Ba ngày trước, cô ấy hẹn tôi đi xem phim, hôm trước tôi mời cô ấy đi ăn, ngày hôm qua cô ấy gọi điện thoại cho tôi nói muốn nói chuyện với tôi, hôm nay chúng tôi bắt đầu chính thức quen nhau.”
Đại Địa một năm một mười kể hết mọi chuyện.
“…….Cô ấy…….bộ dáng có xinh đẹp không?”
Trương Lãng tha thiết hy vọng câu trả lời của Đại Địa là một đáp án phủ định.
“Ừ. Cô ấy ở trong trường tôi rất được hoan nghênh, từ trước đã có tiếng là mỹ nhân rồi. Ha hả, Tề Tuấn của phòng chúng tôi nghe nói cô Lý thành bạn gái tôi, ôm đầu đập vào tường đó. Nói rằng cậu ta thầm mến cô Lý khoa tiếng Anh đã lâu. Ha hả.”
Đại Địa rõ ràng rất cao hứng, dù sao cậu cũng là lần đầu tiên làm quen bạn gái, không tránh khỏi có chút cao hứng, huống chi cô Lý còn là một thục nữ Trung Quốc điển hình đâu.
Họ Lý, giáo viên môn tiếng Anh, còn thu hút được cả người thứ hai trong phòng là Tề Tuấn. Trương Lãng nhanh chóng đem những lời Đại Địa kể chuyển hóa một vòng trong đầu thành thông tin cất vào CPU.
“Vậy…….sau khi cậu quen với cô ấy rồi, còn có thể nấu cơm cho tôi ăn không? Khụ khụ, ý tôi là chuyện trong nhà cậu vẫn quản hay mặc kệ?”
Điểm ấy quan trọng nhất.
Đại Địa lặng yên trong chốc lát.
“…….Tôi nói nha A Lãng, cậu cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên học cách sống tự lập một mình. Sau này nếu như tình cảm của tôi và cô Lý ổn định kết giao lâu dài, hẹn hò buổi tối cũng sẽ về muộn hơn trước. Nếu như cậu không học được cách nấu cơm tự phục vụ mình thì, như vậy tốt nhất là cậu tìm một cô bạn gái về giúp cậu vậy.”
Ý tứ là nói sau này chuyện trong nhà tôi sẽ không quan tâm nữa.
Ngón chân bên chân trái của Trương Lãng không ngừng cử động —- đây là thói quen không tốt hắn đã có từ trước, một khi có chuyện gì mà hắn không thể xử lý được, hắn sẽ không ngừng cử động đầu ngón chân. Đã lâu không có xuất hiện, lúc này quýnh lên liền có.
“Cậu không thể vừa làm quen với cô ấy, vừa trông nom mọi việc trong nhà được sao? Huống chi lúc trước chúng ta không phải đã giao hẹn rồi, không mang bạn gái về nhà không phải sao?”
Trương Lãng ý đồ muốn cữu vãn. Hắn không muốn có một người khác xen vào trong không gian giữa hắn và Đại Địa. Cho dù là bạn gái hắn cũng không được.
“Ừm…….như vậy đi. Ba ngày! Trong vòng 3 ngày tôi sẽ dạy cho cậu cách nấu cơm, cách thu dọn phòng ở. Sau ba ngày cậu liền tự mình làm. Chờ sau này cậu từ từ quen dần rồi, sẽ trở nên quen thuộc thôi. Ngoài ra, tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần cậu không quấy rầy đến tôi, mang bạn gái về tôi cũng không để ý đâu. Như vậy cậu cũng có thể dần dần quen với cuộc sống không có tôi.”
“Cái gì gọi là quen dần với cuộc sống không có cậu?! Hiện tại cậu bất quá cũng chỉ là làm quen bạn gái, cũng không phải đến mức lập tức kết hôn cùng với cô ấy…….”
“Tôi cuối cùng cũng là muốn kết hôn. Cậu cũng vậy.”
Đại Địa chặn lời hắn.
Trương Lãng đặt mông ngồi lại trên sofa. Kết hôn……hắn cho đến bây giờ vẫn không hề nghĩ đến vấn đề này. Hắn vẫn nghĩ hắn sẽ cứ như vậy sống với Đại Địa cả đời.
Không khí u ám dày đặc bao phủ trong khoảng không trên đỉnh đầu của Trương Lãng. Hắn lúc này, cảm thấy chính mình giống cho một con chó Nhật bị chủ nhân đưa đến một bãi đỗ xe bỏ hoang ở rất xa, thuận tay vứt lại nơi đó. Muốn đi theo mùi của chủ nhân về nhà, nhưng là lại bị mùi xăng của bãi đỗ xe khiến cho choáng váng. Đi đường nào đây? Con chó Nhật này còn chưa từng nghĩ đến chủ nhân luôn luôn mặc cho nó cắn, mặc cho nó nghịch, mặc cho nó kêu, mỗi ngày cho nó ăn đến no nê làm nó mất đi hoàn toàn khả năng kiếm ăn ở bên ngoài lại nhẫn tâm vứt bỏ nó. Mà lý do đơn giản là chủ nhân nó muốn kết hôn, vợ của hắn không thích chó. Ô ô……..
Có thể là chịu không nổi Trương Lãng ủ rũ như thế này —- đã nhìn quen bộ dáng kiêu ngạo của hắn rồi.
Đại Địa thở dài, sờ sờ đầu Trương Lãng, mở miệng nói:
“Được rồi, tôi sẽ tận lực giúp cậu. Nhưng là, cậu cũng phải nhanh chóng thích ứng với cuộc sống của một người đàn ông độc thân. Đói bụng không? Hôm nay nấu đậu ma bà cậu có ăn hay không?”
“Ăn…….!!!”
Trương Lãng cảm thấy ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu sáng khắp người hắn. Sức mạnh sinh tồn lần thứ hai trở về. Tất cả các động lực bắt đầu tăng vọt gấp tỷ lần. Từng tế bào của cơ thể đều đang kêu gào —- A! Cuộc sống mới!
Mỗi ngày cũng không khôi phục lại như trước giống như Trương Lãng suy nghĩ —- áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, mà là phải hoàn toàn xem sắp xếp hành trình một ngày của Đại Địa. Nếu như ngày hôm đó Đại Địa không có hẹn, như vậy Trương Lãng còn có ngày yên lành. Nếu như hôm đó Đại Địa cùng với cô Lý kia đi với nhau, như vậy Trương Lãng đành phải ở nhà gặm bánh mì xem TV. —- đừng có hỏi hắn vì cái gì không như ngày trước chạy ra ngoài tìm mấy cô gái mà lêu lổng càn rỡ, hắn sẽ ngượng nha. (Trương Lãng rống: tôi cũng muốn đi ra ngoài tìm mấy cô gái chơi bời nha! Chính là không hiểu sao [cái kia] của tôi không đứng dậy! Ô ô, phong độ của tôi…….)
Bất tri bất giác, năm mới cũng đi qua rồi. Trương Lãng cảm thấy tân niên năm nay một chút cũng không vui vẻ gì. Năm vừa rồi có thể bởi vì không cần đến công ty làm việc, mỗi này ở trong nhà chơi đùa vui vui vẻ vẻ, Đại Địa cũng sẽ luôn ở một bên cùng hắn chơi đùa, rất là vui vẻ!
Chính là năm nay, Đại Địa làm một ít món ăn năm mới rồi để vào trong tủ lạnh. Đêm 30 về nhà ăn cùng hắn một bữa cơm, ngay cả tiệc tối liên hoan Tết âm lịch cũng không kịp ăn đã đi ra ngoài —- để hắn cô cô đơn đơn ở trong căn nhà lạnh lẽo như băng!
Trương Lãng bắt đầu oán hận cô giáo họ Lý kia……..
Hừ hừ hừ! Cô nàng X! Cô rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ, khiến cho Đại Địa bị cô mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng ngay cả nhà cũng không về! Tôi thật muốn nhìn xem bộ dáng cô có chỗ nào không giống người thường, đẹp đến trình độ nào mà khiến cho Cừu Đại Địa ngu ngốc kia lưu luyến cô lâu đến mức giờ nấu cơm cũng không về!
Trương Lãng oán hận cắn cắn khăn lau.
A! Phụt! Cái vị gì thế này?
Trương Lãng vẻ mặt chán ghét ném khăn lau trong tay đi.
Trừng mắt nhìn đồng hồ treo ở trên tường, đã sắp 22 giờ rồi, Đại Địa chết tiệt vẫn chưa thấy bóng dáng. Hồi đầu còn biết gọi điện thoại về nhà, hiện tại thì…….
Trương Lãng đang đeo tạp dề của Đại Địa —- đó là thứ hắn mua về từ Myanmar tặng riêng cho Đại Địa đeo vào cho thêm chút tư sắc, cứ như vậy ngồi phịch ở trên sofa xem tin tức trên TV.
‘Lạch xạch.’
Cửa nhà bị mở ra, Đại Địa đã về rồi.
“Đã về rồi à.”
Trương Lãng đầu cũng không chuyển mà chào đón.
“A. Cậu đang làm gì vậy? Xem TV à? Có cái gì hay không?”
Đại Địa cởi giày đi vào phòng khách.
“Không có gì cả. Vẫn là cái tên hung thủ giết người bầm thây lại tiếp tục giết người. Thật là! Cảnh sát đều là đồ ăn hại, để cho người nguy hiểm như thế nhở nhơ trên đời này!”
Trương Lãng chịu nỗi khổ không được ăn cơm lầm bầm.
Nhìn trên TV chiếu cái đầu của người bị hại, Đại Địa đau lòng nói:
“Chậc! Vẫn là một nữ sinh. Kẻ giết người này sao lại có thể ra tay với một cô bé đáng yêu như thế được! Giết thì giết đi, còn chia người ta ra thành nhiều mảnh như vậy. Chẳng lẽ hắn không phải là được cha mẹ sinh ra sao? Tâm độc ác như thế!”
“Thôi, ác có ác báo, hiện tại chưa báo chỉ vì thời điểm chưa đến. Sớm hay muộn cũng sẽ bắt được thôi.”
Trương Lãng lẳng lặng nói.
“Chờ báo ứng của ông trời? Chờ đến lúc hắn bị báo ứng, cũng không biết sẽ có thêm bao nhiêu cô bé phải chết nữa!…….”
Đại Địa dường như cũng rất không vừa lòng với tốc độ tra án của cảnh sát.
Chờ Đại Địa thay quần áo mặc ở nhà từ trong phòng đi ra, Trương Lãng vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đến ngồi bên cạnh hắn.
Đại Địa ngồi qua. Trương Lãng thuận thế tựa vào người Đại Địa, làm bộ lơ đãng hỏi:
“Cậu và bạn gái ở cùng nhau thấy thế nào?”
Cầm điều khiển từ xa, đổi một kênh khác. Vẫn là tin tức tên hung thủ băm xác kia. Kênh này đang đưa ra cảnh báo với thiếu nữ đang ở độ tuổi thanh xuân, yêu cầu các cô không về muộn, buổi tối ra khỏi cửa không được đi một mình, đi ra ngoài thì không được quần áo màu trắng —- những cô gái bị giết trước đó đều mặc quần áo màu trắng, cũng đều tóc dài quá vai.
Nhìn người dẫn chương trình tin tức vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo mấy triệu cô gái trên khắp Trung Quốc. Đại Địa thuận miệng nói:
“Được lắm. Chúng tôi ở cùng nhau thật sự vui vẻ.”
“A? Phải không. Mùa xuân năm nay màu trắng đại khái sẽ không bán được. Nhưng mà đến mùa thu, màu trắng chắc chắn sẽ trở thành màu sắc chủ lưu cho trang phục. Này cũng được gọi là hiệu ứng tâm lý phản nghịch.”
Trương Lãng nói sang chuyện khác.
“Vì sao?”
Đem đầu Trương Lãng chuyển từ đầu vai xuống đùi, để cho hắn nằm xuống.
“Đạo lý này rất đơn giản. Mấy cô gái nhìn thấy tin tức này, hẳn là trong lúc mua quần áo sẽ vô thức tránh đi dãy quần áo màu trắng. Nhưng đợi đến khi hung thủ bị bắt rồi. Tâm lý cùng nhu cầu vốn bị áp xuống sẽ bộc phát ra, cho nên ước chừng đến khoảng mùa thu, quần áo màu trắng khẳng định sẽ bán rất được.”
Trương Lãng nheo nheo mắt lại —- rất thoải mái nha.
“Không hổ là người làm thời trang, cái mũi rất là nhạy bén!”
Đại Địa tán thưởng.
“Hắc hắc! Giờ cậu mới biết là tôi lợi hại sao! Nói cho cậu biết tôi chính là đại thiếu gia Trương Lãng…….”
Trương Lãng bắt đầu liều mạng biểu hiện chỗ phi phàm của mình với Đại Địa.
Đêm đó, Trương Lãng chìm đắm thật lâu trong hạnh phúc nho nhỏ đã lâu không có cảm nhận được giữa sự im lặng dần trôi đi.
Ngày tết qua rồi, kỳ nghỉ đông chấm dứt, trường học bắt đầu mở lại.
Đại Địa cùng cô Lý dạy tiếng Anh kia bởi vì ngày gặp nhau, đêm cũng gặp. Cảm tình dần trở nên sâu sắc, chậm rãi tiến vào giai đoạn tốt đẹp.
Ngày mười ba tháng ba, cuối tuần thứ ba.
Ở gần cổng một trường học, có một nhân vật khả nghi xuất hiện. Chỉ thấy người này đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo kính râm, áo gió cao cổ dựng thẳng lên, đã đến mùa xuân rồi còn đeo một cái khăn thật dày che hết cả khuôn mặt.
Bảo vệ trường học bắt đầu chú ý đến người này. Bảo vệ trường Giáp gật đầu với bảo vệ trường Ất một cái, bảo vệ trường Ất hiểu ý, đi đến bên cạnh điện thoại để kịp thời báo cảnh sát. Bảo vệ trường Giáp thì đi vào phòng bảo vệ cạnh cổng, chú ý nhất cử nhất động của quái nhân kia. —- Này cũng không thể trách bọn họ quá chặt chẽ, đơn giản là vì khoảng thời gian này hung thủ băm xác huyên náo quá lợi hại. Hơn nữa bị hại đều là thiếu nữ ngoài 16 và dưới 25 tuổi, tất nhiên bảo vệ của các trường học cũng tăng mạnh cảnh giác.
Quái nhân kia thấy bảo vệ đi về hướng này, vội vàng trốn vào đằng sau một gốc cây đại thụ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng trường dò xét.
“Đại Địa chết tiệt, Đại Địa thối, sao vẫn còn chưa ra vậy?! Cậu không phải là hẹn cô giáo dạy tiếng Anh kia hôm nay đi xem phim sao? A…….! Tôi ghét tiếng Anh! Đáng ghét!”
Trương Lãng cào cào vỏ cây mà oán hận. —- Đúng vậy, người ăn mặc giống hệt như một tên biến thái này chính là Trương Lãng đại thiếu gia của chúng ta! Bởi vì người ở chung Cừu Đại Địa số lần về muộn càng ngày càng nhiều, xuất phát từ sự [quan tâm] với người ở chung, hắn đến điều tra tình địch.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
26 chương
13 chương
3 chương
9 chương