Sữa Bò biến hình người, thoạt nhìn vóc dáng so với Thường Nhạc có cao, cũng so với Thường Nhạc khỏe mạnh hơn một chút. Nhưng Thường Nhạc vẫn không muốn thấy một tên nam nhân trần trùng trục đi tới đi lui trong nhà mình, anh thẳng tay ném cái chăn trước đó vừa bị mình dẫm trên đất cho Sữa Bò. “Mi… mi cầm cái này, khoác tạm vào.” “Không muốn.” Hắc Miêu không cần suy nghĩ liền cự tuyệt. Thường Nhạc nổi giận: “Khoác vào bộ chết sao! Mi bây giờ là con người! Có dây thần kinh xấu hổ không? Sao lại vác chym đi đi lại lại trước mặt người khác như không có gì vậy!” Dựa vào cái gì mà một con mèo lại có con “chym” lớn như vậy nhớ! (T/N: biến thể thành ngữ, Nhảy như “chim” ở nơi không người) “Ta không phải là loài người, ta là người Miêu Tinh.” “… Ta đương nhiên biết mi là miêu tinh (yêu quái moè), mi vốn là con mèo. Lại nói tại sao ngươi hiểu được cả ngôn ngữ mạng của con người…” “Ta nói là ta tới từ miêu tinh (hành tinh moè), ngươi đúng là nhân loại ngu xuẩn.” Hắc Miêu một mặt ghét bỏ, “Bất quá, xem ra ngươi hầu hạ ta tốt đến mức như vậy, ta cũng không tính toán với ngươi.” Thường Nhạc: “…” Cái tên khốn nạn này a, mau trả lại Sữa Bò cư tê nhà anh đây!!!