Thường Nhạc ban đầu gặp mèo nhà anh, cũng không phải thông qua cách thông thường, ví dụ như mua lại nó, hoặc là được bạn tặng cho chẳng hạn. Thường Nhạc nhặt được nó ở ven đường. Ngày đó còn có mưa nhỏ nhỏ. Trên đường rất ít người đi. Thường Nhạc che dù, cổ đeo máy chụp hình đi ra ngắm phong cảnh, vừa tự hỏi trong nhà có phải là còn cần một ít thanh âm đáng yêu hay không, anh liền ngoài ý muốn nghe được âm thanh anh mong muốn. Lỗ tai của anh bén nhạy nghe được tiếng mèo con kêu khóc trong mưa, sau đó Thường Nhạc theo âm thanh tìm đến mèo mun nhà anh. Một cục bông màu đen nho nhỏ, bị mưa xối ướt nhẹp, bẩn thỉu mà núp ở góc tường, tiếng kêu khe khẽ, thoạt nhìn yếu đuối đáng thương. Thường Nhạc nói không ra lời, sau đó giống như là bản năng dẫn đường, anh đem con mèo nhỏ bộ dáng đáng thương đó về nhà, dốc lòng chăm sóc, thương yêu nó, dung túng nó. Thường Nhạc sau khi nhặt mèo, mới từ một người qua đường, chính thức biến thành thành viên hội yêu mèo. Còn về phần mèo mun vì sao càng lớn, tính tình càng quái lạ, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng bé mèo con khả ái đáng thương nữa, ngoại trừ do bản tính của nó ra, đại khái cũng có nguyên nhân do thói quen của Thường Nhạc luôn cưng chiều nó nữa.