Buổi tối lúc ngủ, mèo mun trước sau như một nhảy lên giường Thường Nhạc ngủ cùng. Con mèo lông dài kia nhìn Thường Nhạc, thấy anh không có ý phản đối, cũng nhún nhún móng vuốt nhảy lên. Hắc miêu lập tức bạo phát. Nó không thể nhịn được nữa mà biến thành hình người, nắm gáy con mèo kia đem ra khỏi phòng, nhẹ nhàng vứt xuống ghế salông. Con mèo lông dài bay thành một vòng trên không, lông tóc không tổn hao gì rơi vào ghế salông mềm mại. Thường Nhạc trừng nó: “Cậu làm gì thế?” Sau đó định bước xuống giường đem Kate trở về. Sữa Bò càng tức giận hơn, mò lên người Thường Nhạc, tay dùng sức một cái, vứt anh lên giường y như đã vứt con mèo kia. Sau đó tự nó bò lên đè anh xuống, hai tay hai chân ôm chặt lấy, dứt khoát không thả anh ra. Hắc miêu ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Ngủ… Tôi không cho phép anh đi tìm nó.” “Cậu…” mặt Thường Nhạc đỏ bừng, bất đắc dĩ, mới vừa mở miệng nói một chữ, lại bị hắc miêu cắt ngang. “Anh là của tôi.” Nó nói. Thường Nhạc bị một người đàn ông trần truồng ôm chặt vào lòng ngực, trên người một tầng áo ngủ mỏng tang như có như không, nhiệt độ cơ thể của con mèo kia đều truyền qua, còn có chấn động trong khoang ngực nó khi nói chuyện cũng truyền tới. Lúc tiếng nói khàn khàn khiêu gợi vang lên bên tai, cảm giác cũng phiến tình cực kỳ. Thường Nhạc mặt đỏ đến mức muốn xuất huyết. Một lúc lâu sau, Thường Nhạc tìm lại được khí thế chủ nhân, đẩy cánh tay đang ôm chặt anh một cái. “Cậu đi mặc áo ngủ vào, không thì đừng có leo lên giường của tôi. Còn nữa, tắt đèn.”