Xe chậm rãi lăn bánh, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá khô ráo trên người Clarance, kỳ lạ là Clarance rất ít khi hút thuốc, nhưng hiện tại lại có mùi thuốc. Cậu ngẩng đầu, muốn tìm một tư thế thoải mái để ngồi, Clarance nheo đôi mắt xanh lục, hung hăng ôm cậu vào lòng. "Anh muốn thế nào." Cậu bình tĩnh hỏi. Ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt ve gương mặt cậu, cảm xúc như có như không, tựa như cậu là con mồi của hắn. Bắt đầu từ trán, sóng mũi thẳng tắp, rồi tới đôi môi mỏng, người nọ như tìm thấy thú vui gì, dùng ngón cái đè xuống, muốn tiến vào trong miệng cậu. Cậu khó chịu né tránh, có thể cảm giác được ngón cái của hắn cẩn thần di chuyển trên răng cậu, tiếp đến là hàm trên, hơi ngứa, cậu không nhịn được lấy tay Clarance ra. Clarance cũng không tức giận, ngược lại đưa ngón trỏ lên miệng mút, trán hắn áp lên trán cậu: "Cục cưng, hiện tại anh rất muốn khảm em vào trong xương cốt mình..." Cậu không nhìn hắn, xe nhanh chóng di chuyển, xuyên qua cửa thủy tinh, cậu nhìn thấy một cô gái bị người chạy tới tát một bạt tay. Clarance thấy cậu không phản ứng, vầng trán hằn lên vẻ tức giận hiếm thấy, làm cho gã lái xe sợ đến nổi nắm chặt tay lái. Đầu bị cưỡng ép ngẩng lên. Lúc này cậu mới hồi thần nhìn hắn, cậu cười: "Anh muốn ném tôi xuống biển, hay là muốn dùng dao lóc từng miếng thịt của tôi, đem đi triễn lãm." Clarance có chút sững sốt, đột nhiên dùng sức nắm môi cậu, tựa như cuồng phong bão táp quét sạch hơi thở cậu, không khí bị hắn tước đoạt, nước bọt từ khóe miệng chảy ra, cậu khó chịu giãy giụa, dùng sức đánh vào người hắn. Clarance vùi đầu vào cổ cậu, nhẹ cười nói: "Cục cưng, hiện tại anh rất tức giận..." Vừa nói vừa nâng mặt cậu lên vuốt ve: "Em chỉ có thể là của anh." Clarance cúi đầu, hung hăng ngửi ngửi cổ cậu, giống như chó săn đang điều tra trên người chủ mình có lẫn mùi của những người khác hay không: "Anh không thích trên người cục cưng có mùi của kẻ khác, trong lòng anh, kẻ chạm vào cục cưng đều đáng chết, kẻ dám lợi dụng em phải nghiền nát..." Cậu kinh ngạc khi nhận ra nội tâm mình chẳng chút sợ hãi, giờ đây cảm giác giết người như con đĩa hút chặt lấy cậu, cậu thậm chí còn muốn hỏi Clarance cảm giác khi đó như thế nào. Clarance đột nhiên thấp giọng nói: "Cục cưng, anh tìm em rất lâu, lâu đến mức anh sắp phát điên, nếu như còn không tìm được em..." Clarance đột nhiên không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm lấy cậu, người đàn ông yên tĩnh như chó sói đang ẩn nấp, ranh mãnh che dấu sát ý. Cậu cho rằng hắn sẽ đưa mình tới một nơi nào đó rồi tàn nhẫn hành hạ, dù sao thì việc cậu làm với hắn hôm đó cũng coi như là một sự sỉ nhục với hắn, vì nhìn hắn trông chả giống người nằm dưới chút nào. Xe chầm chậm chạy ra ngoài thành phố, rời xa thành phố, nước M đất rộng người thưa. Cho đến khi nhìn thấy dãy núi trải dài, mới biết nơi cậu tới hóa ra không phải biệt thự, cậu mới hiểu được, bản thân hiện tại như chim trong lồng. Clarance nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, cậu bị ép kéo về trước, người đàn ông nghiêng đầu, đôi con ngươi xanh lục đẹp đẽ nhìn cậu: "Nước Z của em có một câu thơ cổ Trên trời nguyện hóa chim liền cành, dưới đất làm cây nhành dính liền (1), cục cưng, anh cảm thấy những lời này rất hay." (1): Trích bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị Cậu không hiểu vì sao người nọ là người nước F, lại có thể hiểu được thơ cổ của nước Z. "Nước Z còn có một câu Dưa hái xanh không ngọt." Cậu thử tránh né hắn, lạnh lùng đâm một câu. Dù kháng cự nhưng cậu vẫn bị Clarance đưa vào phòng, nhìn thấy chiếc giường kia, lòng cậu sợ hãi, bởi vì tên Clarance biến thái đó đã đưa chiếc giường cậu từng đè hắn tới đây. Clarance đặt cậu ngồi xuống. "Tôi muốn uống nước." Cậu ép bản thân phải trấn tĩnh, đi ra ngoài. Mới vừa bước ra cửa một bước, cậu liền bị Clarance kéo lại, miệng không biết bị nhét thứ gì, vừa tiếp xúc với nước miếng liền tan ra, theo cổ họng chảy xuống dạ dày. Cậu muốn nôn, cậu khom người, mắt bị cậu ép tới đỏ, từ từ, cậu chết lặng, cậu kiệt sức quỳ trên sàn, bị Clarance ôm lấy đặt lên giường. Clarance quỳ xuống bên cạnh, lau nước mắt cho cậu: "Cục cưng, em biết không?" Người đàn ông đưa đôi tay lạnh như băng của cậu đè lên ngực hắn: "Nơi này...Đau..." Đầu cậu ong ong, không muốn nghe. Cậu không biết Clarance đút thuốc gì cho mình, có thể là thuốc khống chế cơ thể con người, cũng có thể là độc dược. Cậu giãy giụa nhìn gương mặt kinh tởm của hắn trước khi chết. Đầu óc cậu trống rỗng, cậu cảm giác cơ thể từ từ tê rần, mạch máu không còn động đậy, cậu nhìn gương mặt phóng đại của người trước mắt, vô số nụ hôn rơi xuống mặt cậu. Cậu nhìn hắn cởi quần áo, tùy tiện ném xuống đất. Cậu nhìn hắn cởi quần áo... ... Hắn quen thuộc lấy dầu bôi trơn trên tủ đầu giường ra, nặn một đống lớn...Từ từ ngồi lên. Cậu cảm giác được thứ ấm áp không thể nói... ... Clarance chuyển động trên người cậu, mồ hôi chảy xuống... "Oh cục cưng, lần trước em không hôn anh, oh anh chỉ có thể nhìn mà không thể sờ cục cưng, anh khó chịu quá, cục cưng." Người đàn ông vùi đầu vào cổ cậu, say mê ngửi. "A ô cục cưng là của anh, biết không, ô." ... Người đàn ông lặp đi lặp lại bên tai cậu, đáy lòng lạnh lẽo, cậu nghiêng đầu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có chú chim trắng mở đôi mắt đậu nhìn mình, sau đó giương cánh bay lên bầu trời xanh. Cậu muốn nhìn con chim kia bay về nơi nào, lại bị Clarance cưỡng ép nhìn hắn. Có lẽ, cả đời cậu cũng không thể rời đi... Có lẽ vậy... Cậu nhìn đôi mắt xanh lục mê ly vì động tình của Clarance. Cậu nghĩ... Cậu muốn rời đi... Hết chương 9. Dưa ngoi len roi day moi nguoi oi. Trùng hợp là hôm nay tròn 1 tháng kể từ khi Dưa đăng chap trước, chẳng chẳng có editor nào lười như mình đâu nhỉ. Lần này Dưa xin hứa sẽ không ôm truyện nữa, mình sẽ tranh thủ edit cho xong vì mình đang me để edit một bộ khác. Có lẽ 2 ngày sẽ có một chương cho bạn nào truyện nhé ????