Anh lùa con mèo trước mặt đang kêu meo meo sang một bên, nói: “Vì chúng tôi đã hợp tác với cậu, tổng biết tập thấy chúng ta làm việc với nhau tương đối thuận lợi và dễ dàng, cho nên mới đề cử tôi làm nhiếp ảnh gia cho cậu vào buổi chụp hình sắp tới, cậu thấy thế nào?”
Mục Mục hỏi xong thì ngồi đợi phản hồi của Lăng Miêu, lúc này mới để ý tới biểu cảm của y, nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện ánh mắt của Lăng Miêu có phần kỳ dị, trong không khí như phảng phát ánh điện két rẹt phát tới tứ cặp mắt ấy.
“… Miêu Nhi?”
“Ừ?”
“Ý kiến của cậu…”
“A,” Lăng Miêu nhớ tới ngày đó đụng phải vách tường, liền nói, “Để tôi suy nghĩ một chút.”
“Ừm.”
“Được rồi, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi không có ý kiến.”
Mục Mục: “…”
“Sữa gừng cùng nước khoáng của hai vị đây.”
Người phục vụ khi mang đồ uống tới nơi thấy cảnh tượng này cũng hết hồn.
“Hai người có cần tôi đuổi đám mèo đi không?” Coi như là quán cà phê mèo, thế nhưng giờ cũng nhiều khách đang lui tới ăn uống, dùng cơm trưa, chí ít cũng phải có vài con chạy qua chạy lại đi chứ.
Lăng Miêu: Cần.
Mục Mục: “Không cần, cảm ơn.”
Lăng Miêu: Hừ ==#
“Vậy mời hai vị dùng nước.”
Điện thoại di động của Mục Mục chợt vang lên: “Vô ý quá, tôi có thể nhận một cuộc điện thoại được không?”
Lăng Miêu đưa tay tỏ ý cứ tự nhiên, Mục Mục đi ra người.
Y đợi một lát rồi đi tới trước quầy bar, hỏi: “Có thể cho tôi vài quả chanh không?”
Cô gái đang trực ở đó, thấy rõ khuôn mặt tinh tế mà sắc sảo kia, hai mắt liền sáng rực, bưng ra một mâm toàn chanh tươi.
“Mời anh.” Cô gái ngượng ngùng nói.
Lăng Miêu lấy mấy quả, rồi trở về chỗ ngồi, mấy con mèo kia vẫn ỳ ở đó không chịu đi, còn đang đợi Mục Mục trở về.
“Hừ, các ngươi đúng là một lũ không biết xấu hổ, ta thù, ta thù thù thù!”
Y không khách khí dùng nước chanh mà vắt tung tóe lên đám mèo, bị kích động, đàn mèo kinh hãi bỏ chạy tứ tán, chỉ trong nháy mắt xung quanh chỗ hai người ngồi đã không còn bóng dáng của một con mèo nào.
Lăng Miêu hài lòng vứt quả chanh đã dùng vào thùng rác, nghĩ thầm, ta mà không trị nổi các ngươi ư? Hừm, một đám yêu tinh.
Y có phần tự đắc, không để ý nơi tay, hay cả mắt mũi cũng đang cau lại.
Buồn nôn thật là khó ngửiCam quýt cùng mấy thứ trái cây là đáng ghét nhất.
Mục Mục trở về liền thấy đám mèo khi nãy đã biến mất, ngay cả Lăng Miêu cũng vậy.
Trong lúc anh vẫn đang còn ngạc nhiên, Lăng Miêu đi từ nhà vệ sinh ra, vừa đi nước trên tay vừa rớt xuống.
“Đã để cậu chờ lâu.” Mục Mục xin lỗi.
“Không sao.” Đuổi được tình địch (?) đi liền sảng khoái vô cùng, thái độ so với khi trước chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Mục Mục: Quả nhiên tính cách người này thay đổi thất thường.
Lăng Miêu khịt mũi, mấy cô gái ngồi bàn bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán.
“Oa, thật là đẹp trai, đúng là minh tinh sao?”
“Chưa thấy qua, cũng có thể là người mẫu.”
“Có nên đi xin chữ ký không?”
“Bà con chưa biết danh tính người ta ra sao mà đã đòi xin chữ ký?”
Lăng Miêu giả bộ ra vẻ không nghe thấy, liền hỏi Mục Mục: “Còn có chuyện gì sao?”
“Bên công ty đã cung cấp một vài tấm ảnh của mấy con mèo, chúng tôi sớm đã xác định được con mà hợp với cậu nhất, cậu xem qua rồi báo lại để chúng tôi còn chuẩn bị trước.”
“A.”
Mục Mục lấy tay mở bưu kiện, tấm ảnh đầu tiên là một con mèo xinh đẹp lông màu xám tro, là giống mèo Anh lông ngắn.
“Mèo Anh lông ngắn là gì? Là đoan trang chín chắn, khí chất cao quý.”
“Màu xám tro nhìn kỳ kỳ, không biết còn tưởng là phông nền.”
“Mèo Ba Tư thì sao? Con Ba Tư này có cặp mắt vô cùng ấn tượng nha.”
“Lông quá dài che hết mặt, không đẹp.”
“Gia Phỉ?”
“Khuôn mặt xấu.”
“Chiết Nhĩ?”
“Còn bé quá.”
“Con Bố Ngẫu này rất đẹp.”
Lăng Mêu sớm đã vì cuộc chiến dành trang bìa của “Miêu Chí” mà đâm ra ghét Bố Ngẫu, “Tự cho mình là tiểu vương tử thuần chủng, nhưng thực ra cũng là thứ ngoại lai như ai kia, không thể hỗn tạp hơn.”
Mục Mục: “…”
“Cậu thực sự rất thích mèo sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Tôi cảm thấy cậu với mèo rất có sự thù ghét.”
“Gì chứ?” Lăng Miêu khịt khịt mũi, “Cảm thấy chưa tìm được con ưng ý thôi.”
Sau đó là một con mèo Chích Mỹ, màu xám tro cùng đốm hổ, vô cùng khôi ngô.
“Nó đi, tôi rất thích loài mèo này.”
Rốt cuộc cùng tìm được đối tượng phù hợp, hai người bàn luận một chút chi tiết hơn về khâu chụp ảnh, Mục Mục tỏ ý có việc phải về.
“Xin lỗi cậu, hôm nào sẽ mời cậu đi ăn nhé.”
“Không sao đâu.” Thực ra thì ngày nào anh chẳng mời tôi ăn cơm.
“Vừa nãy trợ lý của cậu đi trước rồi, để tôi đưa cậu về.”
“Được.”
Mục Mục đưa Lăng Miêu lên lầu số tám: “Hôm khác gặp.”
“Hôm khác gặp.” Lăng Miêu khoát tay một cái, Mục Mục khởi động xe, khi đi xa rồi nhìn vào kính chiếu hậu, vẫn thấy y đang nhìn theo anh.
Lăng Miêu chờ lúc xe Mục Mục khuất đi trong tầm mắt, liền hóa thành mèo chạy cuống cuồng tới nhà Mục Mục.
Tới lúc anh từ bãi đỗ xe lên tới nhà, là một quãng thời gian rất ngắn, Lăng Miêu phải nhanh một chút.
Để mèo Siam không bị mất tự do, Mục Mục đặc biệt tạo ra nơi cửa sổ một cái lỗ được che hờ, vừa đủ cho một con mèo chui qua. Lăng Miêu vừa mới nhảy vào trong nhà, chợt nghe thang máy nơi hàng lang kêu “tinh” một tiếng.
Cửa vừa mở, mèo Siam liền đi tới, kêu lên thứ tiếng khàn khàn đặc trưng, tựa muốn hoan nghênh Mục Mục về nhà.
“Meo meo —— ”
Mục Mục như mọi lần bế nó lên: “Hôm nay ngươi không ra ngoài chơi sao? Hay mới về?”
“Meo meo —— ”
“Ừ hôm nay ta về trễ, ăn cá tràng? Hay là đồ hộp?”
“Meo meo —— ”
Một người một mèo kẻ xướng người họa, hai bên như thể hiểu rõ đối phương, sự ăn ý này cũng là thứ kỳ diệu tồn tại giữa hai bọn họ.
Mục Mục ăn no rồi cùng Lăng Miêu ngồi trước máy tính sửa ảnh hậu kỳ.
Đúng lúc Mục Mục đang lôi ảnh ra khỏi file, thì bỗng nhiên tấm anh vô tình chụp được xuất hiện, ánh mặt thuần khiết của thiếu niên dưới bóng cây, ánh sớm mai tỏa sáng xuyên qua tán cây khẽ hờ, trên khuôn mặt khôi ngô của thiếu nên kia, đẹp tới rực rỡ.
Mục Mục đối với tấm này đặc biệt yêu thích, sửa sửa hậu kỳ vài cái đơn giản rồi lưu vào trong điện thoại, phải là những tác phẩm anh vô cùng tâm đắc mới được đặc biệt đãi ngộ như thế.
Lăng Miêu thừa lúc Mục Mục đang xem lại mấy tấm trong điện thoại thì cũng tranh thủ ngó qua, đủ loại cây, hoa, mèo lang thang, được để trong một album, điều này khiến Lăng Miêu cảm thấy bản thân chưa được coi trọng.
Nó vươn bàn chân mềm mềm ra phía trước bấm loạn lên, Mục Mục thấy vậy liến vội vàng can ngăn: “Ngươi không được làm thế.”
Anh cầm lấy máy giằng lại, phát hiện mèo Siam trời xui đất khiến thế nào lại đặt tấm hình kia thành hình nền, không khỏi dở khóc dở cười.
“Ngươi mà còn hư nữa, ta sẽ đuổi ngươi xuống đó.”
Mèo Siam lúc này mới ngoan ngoãn mà ngồi yên bất động.
Mục Mục mở tấm hình còn lại của Lăng Miêu ra, tấm bắt mắt nhất là khi chụp cảnh tình yêu sét đánh, Lăng Miêu nhìn thẳng vào ống kính, không làm gì đặc biệt, nhưng lại khiến cho người xem nhìn thấy bên trong đôi mắt ấy, là những tình cảm dạt dào, ấm áp đến lạ.
Như vậy Lăng Miêu đã khiến Mục Mục ấn tượng cùng xúc động vô cùng, anh bỗng nhiên đối với lần hợp tác tiếp theo chợt sinh ra một thứ linh cảm mới.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
16 chương
16 chương