Giai Thoại Tình Yêu Hades – Persephone
Chương 88 : Món Quà Bất Ngờ
Demeter thấy con gái xuất hiện ở cung điện cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô giống như một người mẹ bình thường, ôm con gái một cái rồi đưa con vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Trong phòng vẫn một màu trắng tinh khiết, khắp nơi đều là những đóa bạch hợp nở rộ.
“Mẹ, người biết con sẽ trở về ư?” Persephone kinh ngạc hỏi.
“Con không biết người mẹ và đứa con luôn luôn là người hiểu nhau nhất sao?” Demeter dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Persephone nói.
“Mẹ biết con mệt lắm rồi, nghỉ ngơi một lát đi. Có lẽ ngủ một giấc là chủ ý tốt đấy!”
“Mẹ” Persephone ôm chặt thắt lưng của Demeter, tựa đầu lên vai của bà.
Demeter dịu dàng vuốt tóc của con gái, hát bài hát ca dao cũ.
Con ngủ say trong nôi
Khuôn mặt trắng nõn, bàn tay nhỏ bé
Ánh mắt trong suốt đầy tin tưởng
Con là món quà xinh đẹp nhất mà thần ban ẹ
Mẹ sẽ yêu thương con, sẽ bảo vệ con cho đến khi con rời khỏi cái ôm của mẹ
Trước khi con đi trên con đường của mình
Mẹ sẽ bảo vệ con để con không gặp nguy hiểm
Mẹ sẽ đối mặt với đám dã thú tham lam, đám rắn độc đuôi chuông
[1]
…………
Giọng hát của Demeter dịu dàng. Persephone im lặng nghe, bỗng nhiên một cổ chua xót dâng lên trong lòng, nước mắt lại rơi trên vai của Demeter, làm ướt váy dài của bà.
“Đây là tình yêu của mẹ với con, bảo bối nhỏ của mẹ, một ngày nào đó con sẽ hiểu”
Demeter vỗ vỗ cô, đem cô đặt lên giường, đặt gối cho vừa cổ cô, đắp chăn cho cô.
“Ngủ đi bảo bối nhỏ. Mẹ biết con mệt lắm rồi”
Persephone gật đầu, không kịp nói “vâng” đã lâm vào giấc ngủ.
Một làn gió nhẹ thổi qua, cô cảm thấy lạnh, tay lần mò theo bản năng, sau đó một đôi tay ấm áp kéo cô vào trong lòng, cô thở dài thỏa mãn, chìm vào giấc mơ.
Không biết ngủ bao lâu, cô mới tỉnh lại từ giấc mơ.
Cô uốn éo người, sau đó nhìn lại Demeter đang nhìn mình.
“Bảo bối nhỏ, con là đứa nhỏ ham ngủ” Demeter dịu dàng vỗ hai má của cô “Con ngủ đã hai ngày hai đêm rồi, mau đứng dậy ăn cái gì đi, mẹ chuẩn bị cho con những trái đào thơm ngọt, bánh ngô nướng, thịt heo còn có nho khổ, à, nữ thần đầm nước còn tặng cho con không ít cá nhỏ”
Persephone xoa xoa đầu, ngáp một cái. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô cảm thấy mình đói bụng vô cùng.
Cô mặc kệ cái gọi là hình tượng, thục nữ hay không cũng mặc kệ, cầm lấy bánh ngô nướng cắn hai cái, ừm, hương vị rất ngọt ngào, ăn ngon lắm. Demeter lấy cho cô một miếng thịt bò.
“Đây là thịt bò mà con thích nhất, đến ăn thử xem”
Persephone cười với Demeter, đem thịt bò nuốt vào. Trong giây tiếp theo, một sự ghê tởm dâng lên trong cô, cô vội chạy đi nôn sạch thịt bò ra, nhưng vẫn chưa đủ, cô vẫn cảm thấy sự ghê tởm, cô lại nôn tiếp, cho đến khi trong miệng chỉ còn mật mới bỏ đi.
Trời ơi, đây là chuyện gì? Không lẽ ở địa ngục không được ăn thịt bò nên cô đã dị ứng hả?
“Bảo bối nhỏ, con có sao không?” Demeter vội vàng đến vỗ lưng cho cô “Xem ra con có bệnh trạng giống với mẹ lúc trước rồi”
Cái gì? Cái gì? Bệnh trạng? Cô bị bênh sao?
“Mẹ, con bị bệnh gì?” Khuôn mặt Persephone tái nhợt quay đầu nhìn Demeter.
Lúc này Demeter cũng kinh ngạc.
“Con không biết à?”
“Biết cái gì ạ?”
“Con mang thai”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
145 chương
41 chương
111 chương
73 chương