Địa ngục lại lâm vào tình cảnh bi thảm đầy lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều biết đến việc Hades quên Persephone. Mọi người đều rất đồng tình, họ chỉ biết bất lực nhìn Hades mất đi trí nhớ của bản thân. Persephone không khóc thán, chỉ tích cực muốn tiếp cận Hades, sáng tạo cơ hội cho cả hai ở chung, nhưng không có khả năng. Tuy rằng cô cùng Minthe đánh cược với nhau, nhưng cô ta căn bản không cho Persephone cơ hội tiếp cận Hades. Mỗi ngày, Persephone đều phải nhìn Minthe giống như nữ hoàng, cao ngạo ở cạnh làm bạn với Hades, mà cô thì giống như một phi tần bị hoàng đế vứt bỏ. Nhưng mà Persephone giống như gián đánh mãi không chết, làm phiền bọn họ. “Hades, chàng dẫn ta đến vườn Elysium chơi một chút được không?” Minthe ôm lấy tay Hades làm nũng. “Sao vậy? Ghét địa ngục rồi sao?” Hades cười khẽ. “Không phải vậy đâu, ta chỉ nghe mọi người nói ở đó có cặp vợ chồng hát rất hay, ta chỉ muốn đến nghe thôi” Cô ta nói chắc chắn là vợ chồng Orphee, trừ bọn họ ra sẽ không ai làm người ta thích cả. Hades không phải đối, ôm lấy Minthe để đưa cô ta vào vườn Elysium. Nhìn hai người đi vào vườn Elysium với tốc độ ánh sáng, Persephone đành than một tiếng, sau đó chậm chạp đi vào vườn Elysium, không có cách nào khác, cô không có pháp thuật di chuyển tức thời. Nhìn thấy Persephone như con ruồi đi tới, Minthe khó chịu, nhưng mà cô ta không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn vợ chồng Orphee, làm bộ thưởng thức bản nhạc của họ. Mặt trời sáng rực rỡ Nguyện ngài đem ánh sáng thánh khiết “tắm” ỗi người Ta cùng với người ta yêu cùng “tắm” nó Cầu ngài đừng để mây đen che khuất Làm cho gió lớn thổi chúng nó đi Để ta và người ta yêu làm bạn bên nhau vĩnh cữu… Tiếng đàn của Orphee vẫn êm tai như thế, mà giọng hát của Eurydite vẫn thương cảm như trước. Minthe nhíu mày nhìn Hades bên cạnh. “Ta tưởng bọn họ hát rất hay, nhưng mà vẫn thế, nghe không hay bằng giọng của Apollo…” Minthe nhịn không nổi bắt đầu nhắc đến các vị thần ở đỉnh Olympus. Persephone hèn mọn nhìn cô ta, mới hai ngày mà đã giấu đầu lòi đuôi. Vì thế, cô nhịn không được cười châm chọc. “Ta cũng đã nghe qua tiếng đàn của Apollo nhưng mà ta cho rằng của Orphee và Eurydite hay hơn, tuy rằng Apollo được xưng là vị thần của âm nhạc, nhưng tiếng hát của hắn không thâm tình như Orphee, hắn yêu Eurydite cho nên mới có thể hát được bài hát làm người ta rung động. Minthe hung hăng nhìn Persephone một cái, mà Persephone không yếu thế nhìn lại. Minthe đột nhiên nở nụ cười giảo hoạt, nhìn về Hades. “Hades, có phải chí có linh hồn thuần khiết vô tư mới có thể vào vườn Elysium không?” Hades nhìn cô ta. “Vậy thì sao họ lại ở đây? Nếu ta nói đúng thì Orphee đã xâm nhập vào địa ngục, không phải sao? Chàng tại sao không đem hắn đi chịu hình của địa ngục mà cho hắn tiêu dao ở đây?” Peresphone hiểu ý của Minthe, cô ta thật sự khiến người ta phải tức giận. “Minthe, ngươi –” “Nàng nói không sai, nhưng mà ta cũng không nhớ tại sao họ lại ở đây” Hades mở miệng “Themis –” Themis xuất hiện trên bầu trời. “Chúa tể, cần thần làm gì?” “Đem Orphee và Eurydite xuống địa ngục, ta không muốn nhìn họ ở vườn Elysium một lần nào nữa” “Vâng” Themis do dự một chút, sau đó biến một quả cầu hút linh hồn của vợ chồng Orphee vào. Persephone có thể thấy được biểu tình sợ hãi của họ, họ sẽ bị đưa đi địa ngục như vậy sao? “Chàng không thể làm như vậy! Hades, chàng quên lời chàng từng nói rồi sao? Chàng bảo sợ ta ở vườn Elysium buồn chán nên mới để họ ở đây hát cho ta nghe!” Persephone bắt lấy quần áo Hades, ánh mắt ngập nước. “Tránh ra, Persephone, ngươi muốn ta nói với ngươi bao nhiêu lần nữa? Hades không nhớ ngươi là ai, hắn không nhớ mọi thứ trước kia!” Minthe hất tay Persephone, kéo Hades rời xa. Đôi mắt Hades vẫn bình tĩnh cùng lạnh lùng. Đúng rồi, sao cô lại quên hắn mất đi trí nhớ? Còn muốn cùng hắn nói chuyện cũ?