Giai Thoại Tình Yêu Hades – Persephone
Chương 60 : Lời Thỉnh Cầu Của Orphee
Tuy rằng “Vườn Elysium” là thiên đường của địa ngục, nhưng bởi vì có Eurydite nên Persephone không có chút vui vẻ. Bởi vì nghe giọng hát của cô ấy dễ khiến mình đau lòng.
Mà cô không nghĩ đến một giọng hát làm tan nát cõi lòng khác lại vang lên từ trên sông Acheron.
Ta nguyện ý trở thành cây, nếu nàng là hoa trên cây
Ta nguyện ý trở thành hoa, nếu nàng là sương sớm
Ta nguyện ý trở thành sương sớm, nếu nàng là ánh mặt trời
Như thế, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau
Hơn người, người ơi, nếu nàng là bầu trời
Ta nguyện ý trở thành cơn gió trên bầu trời
Nhưng mà, nếu nàng ở địa ngục
Ta nguyện ý bị đầy đọa dưới địa ngục vĩnh viễn
“Đó là ai? Hắn sao có thể ở trên sông Acheron?”
Persephone và Hecate đi bộ với nhau, sau đó Hecate sợ hãi đứng dậy, cô không nghĩ con người sẽ đến đây.
“Hắn là Orphee!”
“Orphee?” Persephone nhíu mày. Hắn cũng cỡ mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh lam, bộ dạng rất ổn, tay cầm cây đàn, vừa đi vừa hát một bài hát bi thương, nghe tiếng hát của hắn, tâm tình của Persephone trở nên buồn thảm. Nhưng mà điều này không quan trọng, cái quan trọng chính là tên của hắn – Orphee!
Persephone biết hắn qua truyền thuyết. Hắn là một người đàn ông yêu vợ, vì muốn mang vợ trở về thế gian, đã dùng tiếng hát của mình làm Charon mang sang sông Acheron để tới địa ngục, cũng là người cầu xin Hades cho hắn mang vợ về.
Bây giờ hắn lại đứng trước mắt mình.
“Hắn đến cầu xin Hades thả vợ mình chăng? Vợ hắn chính là Eurydite ở trong vườn Elysium, chỉ có vợ chồng bọn họ mới hát hay như vậy” Persephone nói với Hecate.
“Làm sao có thể? Địa ngục chỉ cho phép linh hồn đi vào, không cho phép linh hồn đi ra. Hắn đến cũng không thể đem linh hồn vợ mình về!” Hecate kiên định lắc đầu, nhưng cô cũng bị tiếng hát đau buồn của Orphee làm đả động.
Chủ tớ hai người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đi đến đại điện.
Orphee yên lặng đi theo sau hai người, vẫn hát tiếp bài ca bi thương đó.
“Chủ nhân, ngài bây giờ vẫn chưa thể vào đại điện, thần đi thông báo giúp ngài” Nói rồi Hecate biến mất.
Vài giây sau, Hades xuất hiện trước mặt Persephone.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Persephone chỉ vào Orphee “Hắn đến tìm vợ của mình”
Nói rồi, cô lấy tay lau đi nước mắt. Tuy rằng Persephone động lòng nhưng cô biết tính cách của Hades, hắn sẽ không vì bất kì ai mà phá luật. Hắn là chủ nhân của địa ngục, cũng là gương cho người khác học theo. Nhưng tiếng hát của Orphee khiến người khác phải đau lòng, giọng hát của hắn thật sự khiến người ta rung động, làm người ta đau lòng muốn chết như bài hát có lời nguyền “Gloomy Sunday” [1]
“Dừng lại nhạc của ngươi ngay lập tức!” Hades khó chịu nói.
“Chúa tể của địa ngục –” Orphee quỳ gối trước Hades “Con biết con không nên bước vào địa ngục, nhưng vì vợ của con, con phải tới đây, con rất yêu Eurydite, nàng là toàn bộ của con, cho nên con cầu xin ngài cho Eurydite trở về nhân gian với con” Nước mắt của hắn chảy dài.
Persephone cảm nhận được nội tâm đau lòng của hắn. Hắn thật sự yêu vợ mình, nhưng cô biết Hades sẽ không bỏ qua nguyên tắc của bản thân. Cô thở dài một tiếng, dựa vào Hades.
“Orphee, ta bội phục ngươi vì ngươi có thể dùng giọng hát của mình để lừa chó ba đầu và Charon, nhưng ta sẽ không bị giọng hát của ngươi lừa, hiện tại, ngươi trở về đi!” Hades có chút tức giận.
“Không! Chúa tể địa ngục tôn kính, nếu ngài không đồng ý lời cầu xin của con, con sẽ không rời khỏi địa ngục!”
“Ngươi uy hiếp ta?” Hades cười lạnh.
“Không dám, nhưng nếu ngài nhất định đuổi con, vậy con sẽ chết ở đây!”
Nói ròi, Orphee bắt đầu cầm đàn của mình, hát bài hát bi thương. Nước mắt của Persephone lại rơi. Nhìn Persephone khóc không dừng, Hades nhíu mày.
“Orphee chết tiệt! Ngươi dừng lại bài hát của mình ngay, đừng làm vợ của ta phải khóc!” Hades kéo Persephone ôm vào lòng, lau nước mắt của cô.
Đến bây giờ Persephone mới phát hiện, Hades sợ nước mắt của cô, bất luận cô khóc vì hắn hay vì người khác, hắn đều chịu không nổi.
Thấy Hades dịu dàng với Persephone, Orphee thông minh dừng lại bài hát, nhìn Persephone với bộ mặt cầu xin.
“Nữ hoàng của địa ngục lương thiện, ánh mắt của ngài giống như ánh gương xinh đẹp, con biết ngài nhìn được tâm ý của côn, cầu ngài đồng ý với lời cầu xin của con” Hắn quỳ gối trước Persephone, hôn lên làn váy của cô.
Persephone nhìn Hades. Tuy rằng cô muốn cho Orphee mang vợ mình đi, nhưng cô không dám làm, bởi vị cô sợ Hades tức giận.
Hades đàu đầu nhìn Persephone rồi khó chịu nhìn Orphee.
“Orphee, ngươi có thể mang vợ của ngươi đi, nhưng ta có một điều kiện, nếu trước khi ngươi hoặc vợ của mình ra khỏi địa ngục mà ngươi quay đầu nhìn cô ta hoặc là nói chuyện vơi scoo ta, thì vợ ngươi phải trở lại địa ngục, vĩnh viễn không thể đi được.
Ngay lập tức, ánh mắt Orphee đầy tia hi vọng, hắn nói lời cảm ơn với Hades.
Hades vung tay, đem Eurydite đưa đến đại điện.
“Bây giờ là thử thách của các ngươi” Hades nói xong liền ôm lấy Persephone tránh đi.
Persephone biết kết cục của Orphee, hắn vẫn mất đi vợ của mình vì hắn quên mất điều kiện của Hades, lúc hắn ra khỏi địa ngục, nhưng vợ hắn mới một chân ra khỏi cửa địa ngục, hắn đã quay đầu lại nhìn cô ta. Cuối cùng như điều kiện ban đầu, hắn đã thất bại, vĩnh viễn mất vợ. Cuối cùng hắn cũng bị một đám người say rượu giết.
Đây là bi kịch, không phải sao? Persephone không dám tưởng tượng, nhưng cô hi vọng, Orphee và vợ hắn có thể ở cạnh nhau.
[1] Bài hát Gloomy Sunday là bài hát do Rezso Seress sáng tác sau khi vợ của ông mất. Bài hát được ông sáng tác vào một chiều chủ nhật cuối năm 1932, tại Pari (Pháp). Trong không khí u buồn, mưa nhạt, tâm trạng không tốt, ông đã sáng tác nó nên bài hát mang một không khí rất thảm thương, khiến lòng người phải bi thương theo. Theo thống kê, đã hơn 100 người nghe bài hát này phải chết. Người ta bảo rằng tâm trạng không tốt không nên nghe nó, bởi sẽ dễ gây suy nghĩ tiêu cực cho người nghe. Các bạn, nếu vui thì nghe thử, không thì đừng nghe nhé!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
145 chương
41 chương
111 chương
73 chương