Vinh Hưởng thấy hốc mắt của cô đỏ lên, bóng râm của lá cây đung đưa ở trên khuôn mặt cô. Diễn cảm trên mặt anh không kiềm hãm được mà dịu xuống, ngón tay êm ái vuốt ve tóc của cô, "Đứa ngốc, ai không tâm em?" "Vậy tại sao mấy ngày nay anh đều không để ý đến em?" Vinh Nhung cảm giác mình rất uất ức, chưa từng bị uất ức như vậy. Trước mặt Tống Hải Thanh chịu bao nhiêu oan uổng, hoặc là bị Tống Hải Phong bắt nạt, hoặc là lúc đi làm bị người ta đối xử lạnh nhạt, đều chưa từng khiến cô khó chịu như vậy. Duy nhất chỉ có đối với anh là cô dám làm nũng, ăn vạ. Chiếm lấy anh không cho anh vứt bỏ mình. Duy nhất chỉ có đối với anh là cô không có bất kỳ năng lực nào che giấu cảm xúc nào của mình. Bởi vì nếu là cô, mọi thứ anh đều tiếp nhận. Đối mặt với sự chất vấn của cô, Vinh Hưởng bỗng nhiên á khẩu không trả lời được. Anh cũng không hiểu ngày đó mình phát cáu vì cái gì, chỉ là anh không thích nhìn thấy Vinh Nhung cũng giống như mấy cô gái khác đều lộ ra vẻ si mê với Chu Tư Thành. Vinh Nhung không giống với những cô gái khác, từ nhỏ trong mắt của cô cũng chỉ có anh. Chính vì anh cảm thấy kinh ngạc với loại bá đạo và ham muốn chiếm giữ toát ra không có lý do của mình, cho nên anh mới cảm thấy buồn phiền. Vinh Nhung không phải là món đồ chơi, anh dựa vào cái gì mà ngang ngược hi vọng cô đều thuận theo ý mình như vậy? Bá đạo không nói lý như vậy, điều này anh cũng rất ghét. "Ai không để ý đến em, rõ ràng là do em không để ý tới anh." Vinh Hưởng tự nhiên lại lộ ra vẻ mặt tỉnh bơ phớt lờ trả đũa, loại chuyện ‘ác nhân cáo trạng trước’ như vậy anh đã sớm thuần thục, từ nhỏ Vinh Nhung ở cùng một chỗ với anh cũng chỉ có phần thua thiệt. Quả nhiên, miệng Vinh Nhung mở rộng, nửa ngày cũng không nói ra một chữ . Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô, ấm ức của hai ngày qua lặp tức biến mất trong nháy mắt. Trong mắt hiện lên ý cười, "Tại sao sắc mặt khó coi như vậy, không thoải mái sao?" "...." Khuôn mặt của Vinh Nhung nóng lên, vội vàng cúi đầu. Chuyện như vậy cần phải nói thế nào? Vinh Hưởng nhìn cô rũ mắt xuống không nói lời nào, anh liền cúi người xuống gần cô hơn, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, bá đạo vặn đầu của cô qua nhìn mình, "Anh hỏi sao em không nói...." Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy cô chịu đựng cắn chặt môi. Khoảng cách gần như thế, ngay cả mồ hôi ở trên thái dương cũng được anh nhìn thấy rất rõ ràng. Vinh Nhung ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lên nhìn anh, đôi môi đỏ tươi bị cắn đến có chút trắng bệch. Vinh Hưởng ở rất gần cô, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chính mình trong con ngươi ngây ngốc sẫm màu kia, anh không chịu nổi mà lui về phía sau một bước, "Em....Rốt cuộc khó chịu ở chỗ nào?" "Bụng." Bụng Vinh Nhung đã ít đau hơn nên cũng không còn dè dặt nữa. Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của cô thì hiểu ra mấy phần, thở phào nhẹ nhõm, "Ở đây chờ anh." . Nói xong anh chạy đến phòng y tế trong trường. Vinh Nhung nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ biến mất ở tầm mắt, trong lòng trở nên ấm áp. * Vinh Hưởng đến phòng y tế trong trường học, nhìn thấy vị nữ bác sĩ đứng tuổi đang ngồi uống trà xem báo. Anh gõ cánh cửa: “Bác sĩ?" "Ừ, vào đi." Bác sĩ đẩy mắt kiếng một cái, liếc nhìn rồi đánh giá cao thấp anh: "Khó chịu chỗ nào?" "Không phải là em." Vinh Hưởng ho một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Cái đó, con gái đau bụng....Nên uống thuốc gì?" Bác sĩ mang ý vị sâu xa nhìn anh một chút, "Bạn học, yêu sớm là không tốt đâu. Xem bộ dáng của em như vậy, chắc hẳn là học lớp mười hai đi, lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất....cũng không thể...." Khóe mắt của Vinh Hưởng thầm co rút, "Bác sĩ, em lấy giúp em gái. Bác sĩ nghĩ quá nhiều rồi." Bác sĩ cười quỷ dị cười, "Nói như vậy, tôi hiểu rồi. Bất quá chuyện đau bụng này, cho thấy chu kỳ sinh lý của em gái em rất bình thường. Chu kỳ sinh lý bình thường thì cho thấy rõ các cô cậu còn chưa gây ra sai lầm lớn. Chu kỳ sinh lý này, nó không đến em phải gấp đến chết, nó đến em...." "Bác sĩ!" Vinh Hưởng buồn bực cười cười: "Em không phải là con gái, bác sĩ nói chuyện này với em làm gì, em không có hứng thú. Đưa thuốc cho em là được rồi." Lời nói của bác sĩ bị cắt ngang, có chút không vui đi tới tủ bên cạnh lấy ra một hộp thuốc giảm đau nhét vào trong tay anh, "Thật là không có tính nhẫn nại, cậu bé xấu tính!" "...." Chờ Vinh Hưởng cầm thuốc trở lại, thật xa đã nhìn thấy Vinh Nhung ngồi ở dưới tàng cây nhìn mình. Nhìn ánh mắt tha thiết kia của cô, Vinh Hưởng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi: "Đau quá nên ngốc hả? Làm gì đờ đẫn nhìn anh như vậy, giống như người bị bệnh thần kinh đấy." "Anh, một ngày anh không nói lời ác độc thì hormone sẽ mất cân đối sao?" "...." "Bộ dáng của anh như vậy làm ai mà thích cho được, anh bị những thứ tiểu thuyết kia gạt rồi. Bộ dáng như vậy tuyệt đối không được xem là tàn bạo." "...." "Anh bị tiểu thuyết ngôn tình kia đầu độc rồi, mau chóng tỉnh ngộ đi thôi. Trở về làm một người thanh niên có ích cho tổ quốc, ngũ giảng tứ mĩ* mới là vương đạo." Vinh Nhung tiếp tục hướng dẫn từng bước, cố gắng kéo Vinh Hưởng đi trên con đường thanh niên năm tốt**. [* ngũ giảng tứ mĩ: năm nói bốn đẹp. Năm nói là nói văn mình, nói lễ phép, nói hợp vệ sinh (tức là không nói bậy), nói trật tự, nói đạo đức. Bốn đẹp là chỉ tâm đẹp, lời nói đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp. ** Năm tốt là lãnh đạo tốt, đội ngũ đảng viên tốt, quy luật công việc tốt, công trạng công việc tốt, phản ánh quần chúng tốt] Vinh Hưởng tức giận gõ đầu cô một cái, "Anh nghĩ em không đau lắm đâu, sớm biết như vậy anh đã không thèm quan tâm đến em, để cho thanh niên tốt ‘ngũ giảng tứ mĩ’ tới cứu vớt em." Mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng Vinh Hưởng vẫn đem hộp thuốc nhét vào túi quần áo thể thao của cô, "Nhớ uống thuốc." Vẫn không quên tăng thêm một câu rầy rà: "Nhớ uống nước nóng." Vinh Nhung nheo mắt lại cười, xê dịch đến bên cạnh anh, nịnh nọt mà nói, "Chúng ta coi như là hòa rồi phải không?" Vinh Hưởng liếc xéo cô không nói lời nào. Vinh Nhung chọt chọt anh: "Nói chuyện đi, thanh niên tốt." "...." "Nói chuyện, ngũ giảng tứ mĩ." "...." "Nói chuyện, trai đẹp?" "Câm miệng." Vinh Hưởng cũng chọt cô một cái, nhưng vẫn không dám dùng lực. Vén tay áo lên dùng cánh tay ma sát với cánh tay của cô, sinh ra một luồn khí nóng. Vinh Hưởng nghiêng mặt qua nhìn cô, cô vểnh môi lên, mắt cong tựa như mặt trăng khuyết. Ngay lặp tức Vinh Hưởng dời đi tầm mắt, nhìn ra sân banh ở phía xa, liên tục không nói lời nào. Vinh Nhung cắn chặt răng, đưa tay khoác vào cánh tay anh. Vinh Hưởng sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn cổ tay đang khoác trên cánh tay của mình, mười ngón tay trắng muốt nắm chặt cánh tay của anh. "Anh, chúng ta thương lượng một chuyện đi?" "Chuyện gì?" "Về sau nếu như anh không vui, có thể nói cho em biết được không? Nhưng tuyệt đối không được hờn dỗi! Hơn nữa, không cho phép không để ý tới em." Vinh Hưởng cong khóe môi: "Ngu ngốc." "....Không được nói em ngu ngốc, em sẽ tức giận." "Ừ." Vinh Hưởng cười gật đầu, "Vậy về sau anh không để ý tới em, em đến để ý anh không phải là được sao." Vinh Nhung mím môi đến gần anh, cũng không tức giận, mặt mỉm cười, "Được lắm, về sau em sẽ giống như thuốc dán, gắt gao dán chặt vào anh." "Em là một cô gái sao lại có sở thích này? Cái đó có mùi vị gì sao?" Vinh Hưởng nhăn mày cố ý đùa cô, một nhọn gió nhẹ thổi qua, trên sợi tóc của anh có mùi hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi cô. Cằm của Vinh Nhung tựa lên trên cánh tay của anh, nhàn nhạt cười một tiếng: "Em thích vậy đó, vẫn luôn rất kỳ quái, không phải anh chính là ví dụ sao?" "...." Vinh Hưởng nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, không nói thêm gì nữa. Nụ cười của cô lan tràn vào lòng anh, thứ cô thích, bên trong....gồm có anh? * Dịch Phong đứng cách đó không xa từ từ uống hết nửa chai nước, ánh mắt nhìn về phía hai anh em đang nói chuyện dưới tàng cây, "Thì ra hai người này cũng có lúc sống chung hòa thuận." Chu Tư Thành liếc nhìn hai người cách đó không xa, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tính khí của Vinh Hưởng, thật đúng là chỉ có em gái của cậu ta mới chịu được." "Cậu không cảm thấy, tính khí của Vinh Hưởng cũng chỉ khi gặp phải cô em gái này mới đặc biệt vui giận thất thường hay sao?" Bình thường Vinh Hưởng cũng không nóng nảy như vậy, nhưng mỗi lần sau khi Vinh Nhung chọc giận cậu ta, y như là con sư tử, gặp người nào là cắn người đó. Thậm chí khiến người ta hoài nghi chứng điên cuồng nóng nảy này có phải chỉ có hiệu ứng với Vinh Nhung hay không. Chu Tư Thành nghe vậy, nhíu mày, như có điều suy nghĩ liếc lại nhìn bọn họ một cái. "Đúng rồi, tại sao cậu lại đồng ý đi leo núi với Lạc Lăng. Vì chuyện này mà làm cho Vinh Hưởng mất hứng mấy ngày." Chu Tư Thành hoạt động cổ tay, vỗ nhẹ bả vai Dịch Phong, "Người anh em, cậu cho rằng Vinh Hưởng mất hứng là vì mình đồng ý đi leo núi với Lạc Lăng sao?" "Vậy thì là vì cái gì?" Dịch Phong buồn bực, hai ngày nay tính khí của Vinh Hưởng càng thêm bạo ngược đến kinh khủng, bọn họ thấy cũng nhịn không được đi đường vòng, không phải là vì Lạc Lăng, còn có thể bởi vì ai sao? Chu Tư Thành lắc đầu một cái, dùng ánh mắt "Cậu đúng là hết thuốc chữa" nhìn anh ta một cái. Nhất thời Dịch Phong xù lông lên, "Này, nói chuyện sao chỉ nói một nửa! Còn nữa, rốt cuộc cậu có ý gì, tại sao lại đồng ý với Lạc Lăng?" Biết rõ Vinh Hưởng không vui mà vẫn làm, anh thật không hiểu rõ rốt cuộc Chu Tư Thành đang suy nghĩ cái gì. Chu Tư Thành cười cười đi về phòng học, chỉ là trừ khóe môi, trong mắt không có một chút ý cười. Anh phát hiện, mình bắt đầu để ý rất nhiều việc, thậm chí bị phân tán phần lớn tinh lực đi chú ý, cảm giác như thế, thật đúng là hỏng bét. * Ăn cơm tối xong Vinh Nhung liền trở về phòng, vùi ở trong chăn không muốn động. Ôm mấy cuốn album của mình đến ngẩn người, ở nhà họ Vinh, có thể không xuất hiện trước mặt Hồng Mộ cô liền không xuất hiện. Tận lực hạ thấp sự hiện hữu của mình. Lúc tiếng gõ cửa vang lên, gần như là cô bay xuống giường. Hai ba bước nhảy liền đến cửa mở cửa ra, Vinh Hưởng đứng ở trước cửa cười như không cười nhìn cô, bộ mặt chế nhạo, "Anh mới gõ hai tiếng." Vinh Nhung quyệt miệng hừ hừ, "Sao, chê em mở cửa quá nhanh hả? Vậy em đóng lại, anh thích gõ mấy tiếng thì gõ đi." Nói xong cô thật sự chuẩn bị đóng cửa. Vinh Hưởng đưa tay ngăn lại, bồi cười, "Anh lại cho rằng em đã biết anh sẽ gõ cửa." "Vâng, biết rõ à." Vinh Nhung xoay người đi tới bên giường, chậm rãi nói: "Nếu không, anh cho rằng anh rất cao thâm khó lường sao?" Kỳ thật, cô đã sớm quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh. Có lẽ ngay cả Vinh Hưởng cũng chưa từng chú ý tới, mỗi đêm trước khi ngủ, nhất định anh sẽ tới chúc cô ngủ ngon. Nhưng cô nhớ, nhớ rất rõ ràng. "Anh nên vui mừng vì em hiểu rất rõ anh?" "Anh có thể nói tiếng cám ơn." Vinh Nhung lại nằm vào trong chăn một lần nữa, tựa ở đầu giường nhìn anh. Vinh Hưởng gật đầu một cái, rất phối hợp nói cảm ơn. Vinh Nhung nhắm lại mắt, kéo chăn nằm xuống, giọng nói ồm ồm, "Không có ý nghĩa, tại sao lại không đấu võ mồm với em?" Vinh Hưởng ngồi ở bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt cô dần dần hồng lên, thu lại nụ cười, nhỏ giọng hỏi, "Còn đau sao?" Buổi tối nhìn cô hầu như không ăn thứ gì, khẳng định cô vẫn không thoải mái. Bây giờ nhìn cô vui vẻ, dường như anh nghĩ quá nhiều rồi. Một tháng chảy máu bảy ngày vẫn không chết, quả nhiên là lực khôi phục kinh người. "Dạ." Vinh Nhung nhìn người ngồi bên mép giường, từ từ thò tay ở trong chăn ra, cầm lấy ngón tay thon dài của anh. Từ từ xoắn lấy đầu ngón tay của anh, "Anh, anh sẽ luôn luôn yêu thương em đúng không?" Vinh Hưởng trầm mặc một hồi, khẽ cười lắc đầu, "Không biết." "...Tại sao?" Trái tim Vinh Nhung trầm xuống, thình thịch nhảy loạn lên. Ánh mắt chăm chú nhìn vào anh, chỉ sợ bỏ qua một chút biến hóa trong mắt của anh. Vinh Hưởng trở tay nắm lấy ngón tay của cô, nhẹ nhàng chơi đùa, hạ mí mắt không nhìn cô, "Không công bằng, tại sao anh phải yêu thương em. Anh cũng là người cần tình thương, tại sao em luôn luôn muốn anh chăm sóc em? Chẳng lẽ anh giống bảo mẫu lắm sao?" Vinh Nhung không nhịn được cười ra tiếng, một cái tay khác nâng lên sờ vào sợi tóc mềm mại của anh, "Tiểu Hưởng ngoan, em gái thương anh." Vinh Hưởng cười khẽ, "Khiêu khích anh em chơi rất vui, hả?" Nói xong đưa tay cù cô. Vinh Nhung giãy giụa đứng dậy, hai tay quấn lên bờ vai của anh, cù lại anh. Vinh Hưởng biết cô sợ nhột nhất, khi còn bé chỉ cần anh chọc cô một cái, điều kiện vô lí gì của anh cô đều đồng ý. "Dáng vẻ của anh không giống bảo mẫu, giống như bà vú." Vinh Nhung cười khanh khách, trong miệng còn cứng rắn không chịu thua. Vinh Hưởng nhìn cô đứng dậy, cả thân thể thiếu chút nữa trượt xuống dưới giường. Vội vàng đưa tay qua đỡ cô, lôi cô lên, cả người anh bị cô đè ở trên giường. Ngực của Vinh Nhung nhẹ nhàng phập phồng, những sợi tóc đen nhánh xõa ra, đem gương mặt của hai người bao phủ ở trong một không gian nho nhỏ. Vinh Hưởng nhìn cô nằm trên người mình, nhịp tim có hơi mất khống chế. Lúc đó có một đoạn trí nhớ mãnh liệt gào thét mà đến, lúc này, anh chợt phát hiện, hình như cô không phải là đứa bé nữa rồi. Khi còn bé cô... có nhiều nơi đều đã thay đổi. Trên ngực truyền đến cảm giác mềm mại, Vinh Hưởng có chút không bình tĩnh. Hai người nhất thời đều không biết làm sao, khóe miệng của Vinh Hưởng khẽ nhếch lên, lưu man cười cười, "Nha đầu, áo lót của học sinh tiểu học không có một chút sức hấp dẫn nào." "...Đồ lưu manh." Vinh Nhung đỏ mặt che vạt áo trước ngực lại, vội vàng từ trên người anh lăn xuống, tim lại có thứ gì đó va đập vào. Vinh Hưởng đứng dậy, cười nhẹ nhàng, đầu kề sát bên tai cô, "Này, xấu hổ sao? Khi bé anh còn giúp em tắm đó, trên người em có nơi nào mà anh chưa từng thấy qua. Một tiểu nha đầu, có gì để nhìn." Vinh Nhung tức giận trừng mắt nhìn anh, âm thanh cũng gia tăng mấy phần, "Em không phải tiểu nha đầu, một chút cũng không nhỏ!" "..." Vinh Hưởng sững sờ, cô bé này vốn chỉ mới 17 tuổi, anh nói sai cái gì sao?