Lồng ngực cường tráng của Vinh Hưởng kề sát vào cô, quanh người cũng tản ra hơi thở đậm chất đàn ông. Nghĩ tới những hồi ức tốt đẹp đơn thuần trong trí nhớ, Vinh Nhung hơi hoảng hốt. Cho đến khi bờ môi cảm nhận được hơi thở ấm áp trằn trọc từ cánh môi ấm áp của anh, cô mới chậm rãi khôi phục tinh thần. Vinh Nhung dán chặt vào tủ quần áo sau lưng, bởi vì bị ngã xuống, nên hai chân đang ở tư thế không hề có hình tượng mà tách ra. Cô ngượng ngùng, còn chưa kịp che dấu đã bị anh đưa thân đặt giữa hai chân, khuôn mặt cười xấu xa chằm chằm nhìn vào cô. Anh dán vào hai gò má cô, từ từ ma sát làn da tinh tế, nhỏ giọng thổi bên tai cô, “Anh trai….. Bây giờ đang muốn ăn Nhung Nhung…..” Mặt Vinh Nhung đỏ bừng một hồi, cắn chặt môi. Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, khoảng thời gian này Vinh Hưởng đã vô cùng tiết chế. Hơn nửa mấy ngày trước khi cô nghỉ lễ không có phương tiện đi lại, hai người đã thật lâu không có thân mật như vậy. Nghe anh mập mờ cầu yêu, sâu trong thân thể cũng không chịu được mà bắt đầu dâng lên từng đợt sóng. Bây giờ đã lớn, không gian nho nhỏ của tủ quần áo sao có thể chứa được hai người bọn họ, cũng không có biên pháp cứ mặc anh làm xằng làm bậy như trước đây. Vinh Nhung lúng túng cúi đầu nhìn tư thế thân mật của hai người, đỏ mặt kháng cự, “Anh…..” Bàn tay của Vinh Hưởng đang chuyển động trên eo cô, nhiệt độ của lòng bàn tay kích thích da thịt lạnh lẽo sau khi tắm. Một loại khoái cảm kích thích không thể nói thành lời, Vinh Nhung có chút mất hôn, đôi mắt mờ mịt còn tay thì vịn chặt tay anh. Khóe mắt Vinh Hưởng cong lên, lóe ra ánh sáng tối tăm, đôi tay chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người cô. “Trên người Nhung Nhung bây giờ vẫn còn mùi vị của kem, anh trai rất thích…….” Chóp mũi Vinh Hưởng cọ lên da thịt trước ngực cô, giữ eo cô rồi từ từ ngửi khắp nơi trên người cô, nhỏ giọng trêu chọc. Nhưng cũng chưa hề có hành động gì quá đáng, thật giống như bé trai lúc nhỏ vì chưa hiểu chuyện mà lộ ra vẻ si mê. Vinh Nhung ngửa người ra sau, đường cong xinh đẹp trước ngực đều bại lộ ra bên ngoài. Vinh Hưởng chỉ nhẹ nhàng cọ trước trước ngực cô, ngón tay lướt qua bờ eo thon khiến cho không nhịn được mà toàn thân run rẩy. Hô hấp trầm thấp bên tai phun ra hơi nóng, toàn thân Vinh Nhung có một cảm giác kỳ quái đang kêu gào, ngón tay mất khống chế cào sâu vào bả vai anh, “Anh…..” Vinh Nhung khó chịu thở hổn hển, ánh mắt vỡ tan nhìn người đàn ông trước mặt. Hai chân anh đang quỳ bên ngoài tủ âm tường, giờ phút này đang lưu manh cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve eo cô qua chiếc váy ngắn, “Hả?” Rõ ràng là anh cố ý! Vinh Nhung nhìn anh chậm chạp cởi váy mình, rồi lột trần thân hình trắng như trứng gà bóc của cô. Nhưng lại chỉ vuốt ve rồi hôn lên từng tấc trên cơ thể cô, thỉnh thoảng khẽ gặm cắm, thật giống như đang thưởng thức một món ăn ngon khiến anh hài lòng. Vinh Nhung bị anh làm cho khó chịu, cắn môi để ngăn bản thân không tràn ra những tiếng ngâm nga. Anh chính là cố từng dừng bước không chịu tiến, vừa trêu chọc vừa thưởng thức dáng vẻ động tình của cô. Nụ cười của Vinh Hưởng càng sâu, vắt hai chân của cô lên khuỷu tay mình, bắt đầu tiến công từng vị trí mẫn cảm, trong miệng còn nói ra mấy lời gợi tình làm người khác mặt đỏ tim đập. Vinh Nhung rốt cuộc không chịu nổi, chủ động ôm lấy anh rồi hôn, “Anh, em thật khó chịu...” Khóe môi Vinh Hưởng cong cong, bởi vì cô đang thăm dò môi anh một cách vô cùng ngây ngô, không có kinh nghiệm. Vinh Nhung thấy anh từ nãy tới giờ đều giống như đang xem trò vui, sắc mặt trầm xuống, phủi tay không làm nữa. Nghĩ muốn đẩy cái người đang ở trên người mình xuống. Vinh Hưởng buồn bực cười, vuốt ve cái trán giống như đang bất đắc dĩ ngăn cản cô, hoàn toàn vây kín cô trong tủ quần áo, “Giận rồi sao? Không phải muốn chơi trò chơi sao? Anh nhớ từng bước không sai chút nào mà.” Anh ngang nhiên phơi bày khuôn mặt vô tội, còn phun ra một chút hơi nóng vào cổ khiến cô ngưa ngứa, “Hay là anh nhớ nhầm rồi. Nhung Nhung muốn chơi cái khác?” Vinh Nhung đỏ mặt, mím môi không nói, biết là anh đang trêu chọc mình nên mới không thèm để ý tới anh. Vinh Hưởng ác liệt tiến tới, môi kề môi dày vò cô, “Không phải nói là một tuần một lần sao, hơn nữa còn phải để Nhung Nhung đồng ý mới được.” Khuôn mặt Vinh Hưởng có vẻ rất đắn đo, Vinh Nhung hận tới nghiến răng nghiến lợi, há mồm cắn một phát, cắn vào bắp thịt rắn chắc của anh. Vinh Hưởng rên lên một tiếng, vươn tay nhéo eo cô một cái rồi nhấc cả người cô lên, tìm được môi cô thì ngậm chặt không thả. Vinh Nhung bị anh hôn tới toàn thân mềm nhũn, cánh tay chống đỡ thân thể đã không còn cử động nổi. Vinh Hưởng chộp lấy mắt cá chân của cô một lần nữa, lòng bàn tay vuốt ve làn da nhẵn mịn, nõn nà. Tủ treo quần áo quá hẹp, mà anh lại cố tình không chịu rời trận địa, Vinh Nhung bị chen chúc trong cái tủ quần áo, cũng may là dưới thân toàn chăn đệm mùa đông. Nếu không nhất định đã bị anh cậy mạnh đè xuống khiến cho thân thể bị thương. Hình như Vinh Hưởng cũng đang kìm nén sức lực mạnh mẽ, điên cuồng thay đổi tư thế. Vinh Nhung không nhịn nổi nữa, vịn vai anh rồi xuất ra đòn sát thủ. Vinh Nhung dựa vào vai anh, giọng nói mềm mại tinh tế, không ngừng gọi “Anh”. Quả nhiên Vinh Hưởng yêu nhất là dáng vẻ này của cô, rất nhanh sẽ tăng tốc chạy nước rút, cuối cùng phun ra ngoài. Vinh Nhung toàn thân bủn rủn mệt mỏi, để anh ôm đi tắm, sấy tóc. Sau khi tắm xong hết thảy, Vinh Hưởng ôm cô, cô lặng im không nói lời nào. Vinh Nhung buồn ngủ, lúc sắp ngủ lại bị anh đột ngột lay tỉnh. “Nhung Nhung...” Vinh Hưởng gọi cô với vẻ mặt kỳ lạ, gọi xong rồi thì lại chẳng nói gì hết. Vinh Nhung hé mắt, mệt mỏi đến không có hơi sức mà mở mắt, lại tiếp tục nhắm mắt, qua loa “Ừ” một tiếng. Hô hấp của Vinh Hưởng nặng nề, một lát sau lại lay tỉnh cô gái nhỏ đang ngủ. Vinh Nhung cho dù có tốt tính đến mấy cũng phải tức giận, nổi trận lôi đình nhìn anh chằm chằm, “Đúng là chỉ có anh mới vậy, bắt người ta lăn qua lăn lại tới rụng rời rồi còn không cho người ta ngủ. Rốt cuộc là muốn như thế nào?” Vinh Hưởng sững sờ nhìn cô gái nhỏ đang nổi đóa, hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Có phải em ngoại tình đúng không?” Gần đây dám hờ hững với anh, lại còn gửi tin nhắn liên tục với cái thằng ranh họ Thẩm kia, ngồi với anh cũng chẳng thấy cô nói nhiều đến thế! Vinh Nhung nhíu mày, nhìn anh mấy lần, sau đó lại kéo chăn đắp lên người không thèm để ý anh nữa. Vinh Hưởng bắt đầu lo lắng, nhìn sống lưng trắng nõn của cô, buồn bực muốn chết. Vinh Nhung thấy đằng sau không có âm thanh nào, im lặng hồi lâu, sau đệm bỗng nhiên nhẹ đi. Vinh Nhung nghiêng người, nhìn anh đang rón rén bước ra ngoài, trong phút chốc Vinh Nhung bật dậy, khoanh tay. Mắt lạnh lướt qua, “Lén lén lút lút, đi đâu vậy?” Vinh Hưởng ngượng ngùng quay đầu lại, ấp úng nói, “Về đi ngủ.” Vinh Nhung nhìn anh giận dỗi, nhịn thật lâu vẫn phải “Xì” một tiếng bật cười. Vinh Hưởng nhíu mày rậm, nhận ra được bản thân đang bị đùa giỡn, cắn răng xông tới, “Tống Niệm Nhung, em cố ý phải không? Nhìn anh ủy khuất em cực kỳ sảng khoái phải không?” Vinh Nhung cầu xin tha thứ, bị anh cù đến nỗi lăn đi lăn lại trên giường, mái tóc đen dài xõa ra tán loạn, “Em biết sai rồi. Ai bảo anh khó chịu như vậy?” Anh bực mình nằm ngửa trên giường, im lặng nhìn trần nhà. Vinh Nhung sát lại, tựa lên ngực anh, vòng tay lên bụng anh, “Ngốc quá, Thẩm Trạm gửi tin nhắn cho em chỉ để hỏi chuyện về đám con trai trong ký túc xá, cậu ấy không thích em.” Vinh Hưởng hoài nghi cúi đầu nhìn cô, cuối cùng vẫn là cái bộ mặt thối không nói câu nào. Vinh Nhung đứng dậy vòng chân qua eo anh, nằm xuống theo dõi ánh mắt của anh, “Cho nên, vừa rồi anh giận như vậy... Là vì ghen sao?” Vinh Hưởng “Hừ” một tiếng quay đầu đi chỗ khác, ưỡn ẹo muốn chết. Vinh Nhung tốt tính cười, ngón tay dí vào ngực anh, “Không ngờ anh cũng sẽ ghen.” Sau đó cô nắm cằm anh, giọng điệu giống như đùa giỡn con gái nhà lành, mắt cười chúm chím hôn anh chụt một cái, “Nhưng mà, bộ dạng này thật đáng yêu.”