Edit: Sunnie Ngày thứ ba Vinh Nhung ra đi, tất cả trình tự theo thủ tục của cảnh sát hoàn tất mới tổ chức tang lễ. Tang lễ của cô rất vắng vẻ. Lúc Dịch Phong và Tưởng mạch đi vào linh đường thì thấy ghế ngồi của khác trống rỗng. Linh đườngto như vậy, chỉ có một mìnhVinh Hưởng mặc đồ đen yên tĩnh ngồi ở chỗ đó. Hình ảnh trắng đen xen kẽ nhau, vẻ mặt anh mệt mỏi, im lặng giống như đang hát kịch câm. Vinh Nhung không có bạn bè, người tới cúng vái cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô càng cô đơn, Vinh Hưởng càng đau lòng. Cô đi như vậyanh mới phát hiện....Cuộc đời của cô lại đơn giản tới thế. Đơn giản đến mức trong thế giới của cô chỉ có một người chính là anh. Vinh Hưởngbức hình cô đang mỉm cười nhẹ nhàng, trái tim đã sớm bị thương không gượng dậy nổi. Thậm chí đối với bức ảnh chụp anh cũng cảm thấy hoảng hốt, giống như là cô đang nhìn anh, mỉm cười với anh. Tưởng Mạch nhìn thấy bức ảnh trắng đen của cô thì lặp tức cả mắt đều đỏ ngầu, dáng vẻ giống nhau như đúng như cô đang mỉm cười. Nào ngờ lúc cô đi lại thê thảm tới vậy. Cô biết Vinh Nhung rất lâu rồi, biết rõ gút mắt yêu và hận của cô và Vinh Hưởng, lúc đó ngoại trừ cô kinh ngạc thì chỉ còn đau lòng. Tầng mười, cô không có cách nào tưởng tượng được người gầy yếu như vậy, tâm trạng thế nào, dũng khínhư thế nào, mới dám nhảy xuống . Vinh Hưởnghạ mắt ngồi ở một bên, xung quanh xảy ra cái gì cũng không liên quan tới anh. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủn mà anh đã cảm thấy như qua ba thế kỷ. Tưởng Mạch đi tới, đôi mắt đỏ tươi tức giận nhìn anh chằm chằm. Cuối cùng hung hăng tát cho Vinh Hưởng một bạt tay, "Khốn kiếp! Anh có lỗi với cậu ấy, căn bản không xứng để cho cậu ấy yêu anh! !" Dịch Phong không có ra tay ngăn cản, chỉ im lặng mà mím môi. Trong lời nói của Tưởng Mạch mỗi một chữ cũng đánh trúng nơi mềm yếu của anh đang ngụy trang. Sức lực của con gái cũng không lớn lắm, trên mặt không có bao nhiêu đau đớn, nhưng tim của anh bị lời nói của cô làm cho nó thắt chặt lại, đến mức không thể thở nổi. Không xứng sao? Anh thật sự không xứng. Ít nhất côcòn lần lượt tin tưởng, thế nhưng anh lại lần lượt lợi dụng. Tình cảm của cô, từ đầu tới cuối đều là con cờ quan trọng nhất trong kế hoạch báo thù của anh. Trong thế giới của cô tình yêu là tất cả. Nhưng mà trong thế giới của anh cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi. Tưởng Mạch là người đầu tiên khóc vì Vinh Nhung ở trên linh đường, không một tiếng động nào, cả người cũng bắt đầu run rẩy. Dịch Phong đi cùng với cô, người lạnh nhạt như vậy trong mắt cũng có chút tiếc nuối. Dịch Phong nhìn Vinh Hưởng im lặng nhưng anh là không khiển trách. Anh là đàn ông, những gì Vinh Hưởng trải qua tất cả anh đều hiểu rõ. Có lẽVinh Hưởng đã sai vô cùng, lợi dụng tình yêu của Vinh Nhung. Nhưng mà, thù sâu như vậy anh làm sao có thể chịu đựng được. Nếu không báo thù, thì anh làm sao cam tâm? Nói cho cùng, có lẽ là số mạng tàn nhẫn đùa người, khiến hai người không yêu nhau lại phải thương nhau. Còn phải yêu đến khổ cực như vậy. Chung Hách xuất hiện hoàn toàn ngoài dự đoán của Vinh Hưởng. Người cao lớn vững vàng, đôi mắt tối tâm và tràn đầy lạnh băng, trừ lúc nhìn về phía bức ảnh thì trong mắt có chút ấm áp, còn lại khi nhìn người nào khác thì cũng đều mang vẻ mặt lạnh nhạt. Chung Hách yên lặng không nói chuyện đứng trước linh vị của cô rất lâu. Trong đầu còn không ngừng nhớ lại gương mặt hạnh phúc củaVinh Nhung, cô nói, cô rất thích anh, chờ mong sẽ có được một kết thúc tốt đẹp. Chung Hách càng nghĩ càng khó chịu, lửa giận ở lồng ngực không thể nào áp chế được mà dâng tràn lên. Anh từ từ đi về phía ghế ngồi, cởi áo khoác xuống, ống tay áo nổi lên bắp thịt cuồn cuộn. Khi một quyền của anh đáng tới bụng Vinh Hưởng thì Vinh Hưởng lại không hoàn toàn phòng thủ. Nếu là bình thường, thì người kiêu ngạo tự phụ như Vinh Hưởng làm sao có thể chịu được loại khuất nhục này. Nhưng mà bây giờ, trên người anh có đau đớn mới nhắc nhở anh một điều làanh vẫn còn sống. Sống một mình trên cõi đời này. Cuối cùng Dịch Phong nhìn không nổi nữa, đưa tay ngăn cản Chung Hách. Vinh Hưởng nhếch nhác ngồi dưới đất, khóe môi đều là vết máu lại cười nói, "Đừng cản anh ta...." Chung Hách thở hồng hộc, cắn răng, cả người đều tràn đầy lửa giận. Nhìn người ngồi dưới đất, anh chợt cười lạnh, từ từ đi tới đứng ở trước mặtVinh Hưởng, "Muốn chuộc tội sao? Tao mới sẽ không dễ dàng cho mày tội nguyện, tao muốn để cho mày cắn rứt lương tâm cả đời! Vinh Nhung sẽ không tha thứ cho mày,cô ấy hận mày. Mang theo sự thù hận này cùng luân hồi. Kiếp sau, côấy nhất định sẽ quên tên khốn khiếp như mày." Thấy Vinh Hưởng nắm chặt quyền, khớp xương trắng bệch, trong lòng anh có cảm giác sảng khoái khi được trả thù. Cầm lên áo khoác, Chung Hách dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào bức hình, chân mày nhăn lại thật sâu. Sau đó anh rời đi cũng không quay đầu lại. Coi như trả được thù, coi như để cho tên khốn khiếp đó ái náy cả đời thìVinh Nhung cũng không về được. Vinh Hưởng ngồicứng ngắc, có vài sợ tóc rũ xuống, trong mắt đều tràn đầy vẻ khổ sở. Vinh Nhung sẽ quên anh? Dịch Phong đỡ Vinh Hưởngdậy, giơ tay lên, còn chưa chạm vào được khóe môi đang dính máu của anh thì đã bị anh chặn lại. Vinh Hưởng dường như là đang kiếm một loại trấn an, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Dịch Phong, "Nhung Nhung....Cuối cùng vẫn còn yêu mình, sẽ. . . . . Tha thứ cho mình? Có đúng hay không?" Dịch Phong nhíu mày, im lặng sau mấy giây vỗ nhẹ bờ vai của anh, "Nghỉ ngơi thật tốt...." . * Sau tang lễ, cuộc sống vẫn không tiếng động mà tiếp tục. Địa Cầu vẫn di chuyển, thời gian vẫn còn ở trôi, ngày từng ngày trôi qua khá dài. Vinh Hưởng ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, không ngừng cô gắng trốn tránh. Thậm chí cố ý quên lãng tên của cô. Rõ ràng mỗi người ở đây đều tiếp tụccuộc sống, mỗi người cũng không hề ảnh hưởng, tại sao anhlại cố tình không giống nhau? Anh bỗng nhiên có cảm giác không thấy đói bụng, không buồn ngủ, tất cả giác quan và ý thức cũng mất đi. Thế giới của anh, hoàn toàn mất đi màu sắc, bất kể cái gì cũng biến thành hai màu trắng đen. Anh cảm giác mình bị bệnh, nhưng anh không tìm được nguyên nhân, chết lặng mỗi ngày làm những chuyện giống nhau. Cô cho tới bây giờ cũng chỉ là khéo léo và chịu đựng, ở bên cạnh anh, cô giống một loại thói quen anh đã hình thành rất nhiều năm nay, một cảm giác nghiện vô cùng đặc biệt. Cảm giác ấy tồn tại rất mỏng manh, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chú ý qua. Cho đến khi cái thói quen ấy biến mất, thì cái nghiện kia cũng đột nhiệt bị cưỡng chế từ bỏ. Anh cảm thấy khó chịu đến sắp chết. Anh bắt đầu phát hiện, anh làm sao có thể quên, làm sao có thể làm cho trong cuộc đời của mình chưa từng có người con gái gọi là Vinh Nhung? Đó là tình yêu say đắm và tốt đẹp nhất của anh vào thời niên thiếu, cũng là người mà anh dành hết tình cảm để đi yêu một người con gái nên hận. Cho dù là hận, anh cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày bọn họ sẽ không còn liên quan hay liên hệ gì với nhau nữa. Mà trên thế giới, không còn có người gọi là Vinh Nhung nữa. Anh nghĩ, anh cần bày tỏ, cần nói cho người khác biết, anh là yêu cô, chỉ là đã dùng sai phương thức. Nhưng anh bi ai phát hiện, anh không chỗ để nói. Đã từng làm bạn với nhau, ngồi rất gần với nhau, Vinh Hưởng nhìn cả phòng, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cô, anh cảm thấy rất đè nén. Đột nhiên anh phát hiện, hình như Vinh Nhung không có bạn bè? Cô sống hơn hai mươi năm, giống như luôn trải qua cuộc sống ở bên cạnh anh. Tình yêu của bọn họ quá mịt mờ, tính tình cô lại quá yênlặng, rất nhiều lời nói buồn bực chắc hẳn đều để ở trong lòng, không biết nói với ai. Giống như anh giờ phút này, cho dù có đau đi nữa, thì chỉ có thể một mình chịu đựng. Anh chợt nghĩ, bốn năm này, những ngày không có anh cô hẳn là rât tịch mịch? Trong bốn năm, cô nhắn cho anh vô số tin nhắn vào số điện thoại cũ. Tin nhắn của cô mỗi một cái đều thê lương vô cùng, mỗi một chữ cũng lăng trì thần kinh.của anh Cô nói qua cô nhớ anh, nói qua cô thương anh, mỗi một chữ cũng lộ ra nồng nặc mùi vị tương tư. Thế nhưng anh lại chỉ là lạnh lùng nhìn, một tin trả lời cũng không nhắn lại. Anh không ngừng nói với chính mình, cô là con gái của Tống Hải Thanh. Tình yêu của bọn họ là một điều sai lằm. Nếu là sai lầm, thì có một ngày sẽ được sửa lại cho đúng. Cô nên dãy số kia vẫn như cũng không trả lời, nhưng cô vẫn cố chấp làm chuyện vô nghĩa. Anh hưởng thụ phần si ngốc của cô, vừa ngọt ngào lại vừa giãy dụa. Bốn năm này, anh thường thường mất ngủ, bởi vì nhớ nhung, cũng bởi vì căm hờn. Còn thường thường nhớ lại đứa bé đã chết non. Anh cảm thấy anh giống như thiếu cô, lúc ấy cả gương mặt của cô đều trắng bệch bị anh đẩy vào phòng phẫu thuật, trên mặt chỉ còn có nước mắt. Mà anh đứng ở ngoài phòng giải phẫu, lại không có một chút dũng khí chờ cô ra ngoài. Chờ đứa bé của bọn họ, chảy thành máuđỏ sậm. Bước chân của anh như bị phù phép trở về nhà, lặp tức thu dọn đồ đạc bỏ đi. Khi đó, rõ ràng cô rất cần anh ở bên cạnh, rõ ràng rất cần anh an ủi. Nhưng khi nghĩ tới những chuyện Tống Hải Thanh làm ở sau lưng, nhớ tới hình ảnh mẹ anh chết thảm, anh hận đến cắn răng nghiến lợi. Loại mâu thuẫn này tồn tại rối rắm trong lòng, anh không có một lần được ngủ ngon, thường thường mở to mắt, vừa nhớ cô lại vừa hận cô. Mãi tới khi nhận được tin nhắn của cô, nhìn cô đứt quãng kể về hành trình mỗi ngày. Rõ ràng đó là một chuyện nhàm chán, thế nhưng anh lại thấy gương mặt mình luôn tràn đầy nụ cười. Ngay cả anh cũng không biết, cô đối với anh vẫn có sức ảnh hưởng như cũ. Nhìn những lời nói dong dong dài dài không hề có logic, thế nhưng anh lại có thể thỏa mãn mỉm cười mà ngủ. Vinh Hưởng mờ mịt nhìn nóc nhà, trong đầu không ngừng nhớ lại mọi chuyện, mỗi một chuyện tốt xấu có liên quan tới cô. Phát hiện mình có thể nhớ mọi chuyện một cách rõ ràng, việc nhỏ không đáng kể, nhưng anh lại nhớ rất rõ. Dường như cuộc sống của Vinh Hưởng mỗi ngày đều làm tê dại chính mình bằng rượu cồn, ma túy. Bất kỳ cái gì có thể làm cho anh sinh ra ảo giác anh cũng đều ném thử. Trong lúc mơ mơ màng màng, anh thường hay có thể nhìn thấy Vinh Nhung, thậm chí có thể cảm nhận được thân thể ấm áp và hơi thở quen thuộc của cô. * Ở toilet Lonely, anh vô ý nghe được một chân tướng. Doãn Phồn ở cùng một người đàn ông nóng nảy nói chuyện với nhau, tay chân cũng không yên, nhẹ nhàng nói đến bí mật Chu Tư Thànhtìm Vinh Nhungđể nói chuyện. Lần đầu tiên Vinh Hưởng biết chân tướngngày đó, mỗi câu Chu Tư Thành nói luôn có điểm dừng, mặc dù anh nói rất nhiều. Nhưng những câu đó tất cả đều cho làm Vinh Nhung nảy sinh ra ảo giác. Vinh Nhung sẽ khó chịu, sẽ đối với anh tuyệt vọng, đều là chuyện đương nhiên. Vinh Hưởng thừa nhận mình lợi dụng tình cảm của cô, nhưng bị lại bị Chu Tư Thành tính toán lợi dụng như vậy, Vinh Hưởngcòn có thể khống chế được lửa giận hay sao. Nghe giọng điệu giễu cợt của Doãn Phồng, nói giao dịch của Chu Tư Thành và Tống Hải Thanh như thế nào, nói qua làm sao để cho Chu Tư Thành làm cho Vinh Nhung thất vọng về anh, làm thế nào để chuẩn bị bọ ngựa bắt ve. Lửa giận anh đè nén quá lâu của rốt cuộc cũng muốn bùng nổ. Doãn Phồn trong này, đóng vai một nhân vật quan trọng, tất cả mưu kế đều là do cô ta bày ra. Bao gồm Tống Hải Thanh cũng bị cô ta dắt mũi. Vinh Hưởng im lặng nghe, ngón tay siết chặt lại, ai thiếu Nhung Nhung cái gì đều phải trả lại. Bao gồm chính anh. * Vinh Hưởng tìm người xử lý Doãn Phồng, mặc kệ thủ đoạn bẩn thỉu đến cỡ nào, anh đều không có một chút cảm giác là mình làm sai . Anh lạnh lùng nhìn Doãn Phồng bị dày vò, bị cường bạo, cuối cùng xấu hổ tự vận. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không tìm kiếm được một chút an lòng. Dịch Phong ở một bên, muốn nói nhiều lần lại thôi, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, "Cần gì làm vậy, Nhung Nhung cũng đã đi rồi, để cho cô ấy an tâm đi đi. Nhìn cậu như vậy, côấy cũng không dễ chịu." Vinh Hưởng nhìn bóng lưng Dịch Phong rời đi, trong lòng có chút mờ mịt, đem tất cả lỗi thuộc về mình quy ở trên thân người khác. Anh không phải nghĩ chuộc tội, càng không muốn trốn tránh. Anh chỉ là muốn tìm một chút an ủi. Anh nghĩ tự nói với mình, còn sống, còn có một chút ý nghĩa. Còn có một chút chuyện liên quan tới cô mà anh có thể làm. Xích mích với Chu Tư Thành, hắn ta luôn tìm các loại cơ hội để đả kích anh. Nhưng nhìn hắn ta liên tiếp bại lui anh cũng tìm không được một tia thoải mái nào. Cho đến có một ngày, anh chợt phát hiện mình không nhớ rõ dáng vẻ củaVinh Nhung nữa. Nghĩ như thế nào đều chỉ còn lại sự trống rỗng, anh hốt hoảng tìm cô hình. Tìm Dịch Phong và Tưởng Mạch. Buộc bọn họ và chính mình nói chuyện vềVinh Nhung, nói rất nhiều chuyện về Vinh Nhung. Tưởng Mạch dịu dàng dùng ánh mắt đồng tình nhìn anh. Theo Dịch Phong ra khỏi nhà, Vinh Hưởng ngồi ở trong xe, nhìn bông tuyết bay múa đầy trời, từ từ áp vào thành ghế, lệ rơi đầy mặt. Anh cảm thấy, anh sống không nổi nữa, những thứ còn lại đều là sự cô độc vô tận và đau khổ. Anh rất nhớcô, nhớ tới sắp phát điên rồi. Anh rốt cuộc hiểu rõ, trong thế giới này cô là thứ duy nhất của anh. Điều khiến anh tin tưởng nhất, chính là có thể có một ngày cùng côsống bên nhau cả đời. Cho dù trả thù, thù hận, anh đều có một nguyện vọng chưa bao giờ thay đổi. Đó chính là có thể nắm tay của cô, cả đời không xa không rời. Đáng tiếc, cái gì cũng không kịp để hiểu rõ ràng, cái gì cũng không kịp nói với cô. * Vinh Hưởngkhởi động xe, lúc đang trên đường chạy biệt thự về ở lưng chừng núi. Đường núiđang lúc quẹo cua có một chiếc xe hàng to lao tới, mặt đường quá trơn, Vinh Hưởng tay nắm chặt tay lái. Trong nháy mắt, vốn chuẩn bị tránh đi, thì anh lại nhắm mắt, chậm rãi buông tay ra chỉ.... Nếu không còn kịp nữa, thì lúc này cứ kết thúc sai lầm cả đời đi. Chỉ hy vọng, kiếp sau cho cô một hạnh phúc, một tình yêu thuần túy. Không có thương hại, không có báo thù, chỉ có anh, yêu cô cả một đời. "Anh....nhất định phải tìm được em, một mình em sẽ rất nhớ anh...." TayVinh Hưởng từ từ trợt xuống khỏi tay lái, khóe miệng có nụ cười, "Nhung Nhung, anh sẽ luôn ở cùng với em...."